Vũ điệu của thần Chết

Giờ thứ 33 của 45
Lũ giòi…
Stephen Kall, mồ hôi đầm đìa, đứng trong một nhà vệ sinh hôi hám phía sau một nhà hàng bán đồ ăn Cuba và Trung Quốc.
Kỳ cọ để cứu rỗi linh hồn hắn.
Lũ giòi đang gặm nhấm, lũ giòi đang ăn rào rào, lũ giòi đang nhung nhúc bò đi…
Rửa sạch chúng đi… Rửa sạch chúng đi!!!
Quân nhân…
Thưa ngài, tôi đang bận, thưa ngài.
Quân…
Kỳ cọ, kỳ cọ, kỳ cọ, kỳ cọ.
Lincoln Con Giòi đang săn lùng tôi.
Chỉ cần Lincoln Con Giòi nhìn đến bất kỳ chỗ nào, là ở đó lũ giòi xuất hiện.
Cút đi!!!
Chiếc bàn chải cọ xoèn xoẹt, xoèn xoẹt, cần mẫn lên xuống cho đến khi da tay hắn chảy máu.
Quân nhân, vết máu kia sẽ là bằng chứng. Anh không thể…
Cút đi!!!
Hắn lau khô tay rồi chộp lấy chiếc hộp đàn guitar hiệu Fender cùng chiếc túi đựng sách, đẩy cửa quay trở vào nhà hàng.
Quân nhân, găng tay của anh…
Đám khách quen đang ăn giật mình nhìn hai bàn tay đầy máu cùng vẻ mặt như phát cuồng của hắn. “Giòi”, hắn làu bàu giải thích với cả nhà hàng, “lũ giòi khốn kiếp”, rồi đẩy tung cửa, lao ra ngoài đường phố.
Hối hả bước trên vỉa hè, dần bình tĩnh lại. Hắn đang nghĩ đến những điều hắn sẽ phải làm. Hắn phải giết Jodie, tất nhiên rồi. Phải giết gã, phải giết gã, phải giết gã, phải giết… Không phải bởi vì gã là một tên phản phúc, mà bởi vì hắn, Stephen Kall, đã để lộ quá nhiều thông tin…
Và tại thế quái nào mà anh lại làm như vậy hả, quân nhân?
… về chính mình cho gã đó. Và hắn cũng phải giết Lincoln Con Giòi vì… vì lũ giòi sẽ tóm được hắn nếu hắn không làm thế.
Phải giết phải giết phải giết phải giết phải…
Anh có nghe tôi nói không đấy, quân nhân? Có nghe không?
Đó là tất cả những gì còn lại mà hắn phải làm.
Sau đó hắn sẽ rời bỏ thành phố này. Quay về với vùng West Virginia. Về với những ngọn đồi.
Lincoln, chết.
Jodie, chết.
Phải giết phải giết phải giết phải giết phải…
Chẳng còn gì giữ hắn ở lại đây nữa cả.
Còn về Người vợ – hắn nhìn đồng hồ của mình. Vừa đúng bảy giờ tối. Hừ, có lẽ cô ta chết rồi cũng nên.
“Chống đạn đặc biệt đấy nhé.”
“Chống những viên đạn kia ấy à?”, Jodie hỏi. “Các ông chẳng bảo chúng nổ tung còn gì!”
Dellray bảo đảm với gã rằng chiếc áo sẽ chống được. Tấm áo giáp là một chiếc áo chống đạn Kevlar dày phủ bên ngoài một tấm thép khác. Nó nặng tới 42 pound và Rhyme không biết từng có cảnh sát nào trong cái thành phố này đã phải mặc một chiếc áo giáp chống đạn như thế hay chưa, hoặc liệu có bao giờ sẽ phải mặc.
“Nhưng nếu hắn bắn vào đầu tôi thì sao?”
“Hắn còn muốn giết tôi nhiều hơn là muốn giết anh ấy chứ”, Rhyme nói.
“Hơn nữa làm thế nào hắn có thể biết là tôi đang ở đây?”
“Theo mày thì làm cách nào hả, đồ ngốc?”, Dellray quát. “Tao sẽ nói cho hắn biết.”
Viên đặc vụ cột chặt chiếc áo giáp chống đạn quanh người gã đàn ông nhỏ bé và liệng cho gã một chiếc áo gió. Hắn đã tắm rửa – sau khi phản đối dữ dội – và được đưa cho thay một bộ quần áo sạch sẽ. Chiếc áo khoác màu xanh hải quân rộng thùng thình, phủ bên ngoài chiếc áo chống đạn, trông có vẻ thiếu cân xứng nhưng lại giúp gã có được dáng vẻ vạm vỡ và cơ bắp. Gã thoáng ngắm nhìn chính mình trong gương – chính con người gã sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và diện quần áo mới – rồi mỉm cười lần đầu tiên kể từ khi gã tới đây.
“Được rồi”, Sellitto nói với hai nhân viên cảnh sát mật, “đưa hắn vào khu trung tâm”.
Hai người cảnh sát mật đẩy gã ra cửa.
Sau khi gã đã đi khỏi, Dellray đưa mắt nhìn Rhyme, anh gật đầu. Viên đặc vụ thở dài rồi mở điện thoại di động của mình ra, bấm số và gọi tới Hudson Air Charters, nơi đã có sẵn một đặc vụ khác chờ để nhấc điện thoại lên. Nhóm nhân viên kỹ thuật của FBI đã tìm thấy thiết bị nghe trộm điều khiển từ xa gắn trên hộp tiếp âm gần sân bay, được nối vào đường dây điện thoại của Hudson Air. Mặc dù vậy các đặc vụ này không tháo nó đi; trên thực tế, theo đề nghị rất kiên quyết của Rhyme, họ còn kiểm tra thật kỹ để bảo đảm rằng nó vẫn còn hoạt động tốt, và thậm chí đã thay mới những viên pin sắp hết. Nhà hình sự học đang trông cậy vào thiết bị này để chuẩn bị cho cái bẫy mới của mình.
Vọng ra từ loa ngoài là một vài hồi chuông, và rồi một tiếng cạch nhẹ nhàng.
“Đặc vụ Mondale xin nghe”, một giọng trầm trầm vâng lên. Mondale không phải là Mondale và anh ta đang nói theo một kịch bản được chuẩn bị sẵn.
“Mondale”, Dellray nói, giọng giả bộ giống một người da trắng như hoa bách hợp[105], thậm chí còn là người sinh trưởng từ một điền trang ở Connecticut hẳn hoi. “Đặc vụ Wilson đây, chúng tôi đang ở chỗ Lincoln.” (Không phải là “chỗ Rhyme”; vì tên Vũ công chỉ biết tên anh là “Lincoln”.)
“Tình hình ở sân bay thế nào rồi?”
“Vẫn ổn cả.”
“Tốt. Nghe cho rõ này, tôi có một câu hỏi. Chúng tôi có một cơ sở mật đang làm việc cho chúng ta, Joe D’Oforio.”
“Hắn chính là kẻ…”
“Đúng rồi.”
“… đã ra đầu thú. Các anh đang làm việc với hắn ta à?”
“Ừ”, Wilson, đúng ra là Fred Dellray, nói. “Kể ra cũng là một tên khốn khiếp, nhưng giờ thì hắn đang chịu hợp tác rồi. Chúng tôi đang định đưa hắn đến nơi trú ẩn cũ của hắn rồi quay lại đây.”
“Đây là chỗ nào chứ? Ý anh là quay lại chỗ Lincoln à?”
“Đúng thế. Hắn muốn lấy ít đồ của mình.”
“Các anh việc quái gì phải chiều ý hắn?”
“Hắn đã có thoả thuận hợp tác với chúng ta. Hắn chịu khai ra tên giết người này và Lincoln đã đồng ý để đưa hắn về chỗ cũ lấy một số đồ đạc. Ở cái ga tàu điện ngầm cũ ấy… Vả lại chúng tôi không định bố trí cả đoàn xe. Chỉ đúng một chiếc xe thôi. Lý do tôi gọi cho anh là chúng tôi cần một tài xế giỏi. Anh từng làm việc với một vài người mà anh thích, đúng không?”
“Tài xế à?”
“Trong vụ Gambino ấy?”
“À, được rồi… Để tôi nghĩ xem nào.”
Họ nhẩn nha kéo dài thời gian chờ đợi. Rhyme, như mọi khi, rất lấy làm ấn tượng với màn sắm vai của Dellray. Một khi đã muốn trở thành bất kỳ ai, viên đặc vụ đều làm được.
Tay đặc vụ Mondale dởm – bản thân anh chàng này cũng xứng đáng với giải diễn viên phụ xuất sắc nhất – nói,” Tôi nhớ ra rồi. Tony Glidden. Không, Tommy chứ. Một gã tóc vàng, phải không?”.
“Chính là anh ta đấy. Tôi muốn sử dụng anh ta. Anh ta có ở gần đây không?”
“Không. Anh ta đang ở Phillie[106] rồi. Tình hình trộm cướp xe ở đó đang rất bung bét.”
“Phillie à. Tệ thật. Chúng tôi sẽ khởi hành sau hai mươi phút nữa. Không thể đợi thêm nữa. Hừm, nếu vậy tôi đành phải tự lái xe thôi. Nhưng cái gã Tommy đó. Anh ta…”
“Lái xe cứ gọi là chết thôi!Anh ta có thể cắt đuôi chỉ sau hai khối nhà. Một anh chàng đáng sợ.”
“Thế mà lần này không dùng anh ta được. Dù sao cũng cảm ơn nhé, Mondale.”
“Không sao.”
Rhyme nháy mắt, đối với một người liệt tứ chi bất toại thì đó là cử chỉ tương đương với hành động vỗ tay khen ngợi. Dellray tắt máy và từ từ thở ra một hơi rất dài. “Chúng ta sẽ biết. Chúng ta sẽ biết thôi.”
Sellitto thốt lên đầy lạc quan, “Đây là lần thứ ba chúng ta nhử mồi hắn. Lần này chắc chắn sẽ được thôi”.
Lincoln Rhyme không hề tin rằng đây là một quy luật tất yếu trong ngành thực thi luật pháp, nhưng anh cũng nói, “Hãy hy vọng đi”.
Ngồi trong một chiếc xe ăn trộm cách không xa nhà ga tàu điện ngầm của Jodie, Stephen Kall chăm chú theo dõi một chiếc xe bốn chỗ ngồi mang biển số chính phủ vừa trờ tới.
Jodie và hai cảnh sát mặc sắc phục bước xuống, cảnh giác lia mắt qua các mái nhà xung quanh. Jodie chạy vào trong và năm phút sau, thoát trở lại ra xe cùng với hai gói đồ được cắp dưới nách.
Stephen có thể thấy là không có lực lượng yểm trợ, không có xe bám đuôi. Nghĩa là những gì hắn nghe được qua máy nghe trộm là chính xác. Họ đã hoà vào dòng xe trên đường và hắn bắt đầu bám theo, trong đầu tự nhủ trên thế giới này không có nơi nào giống như Manhattan để có thể bám theo mà không bị phát hiện. Giá kể như ở Iowa hay Virginia chắc chắn hắn sẽ không thể làm được như thế này.
Chiếc xe không mang dấu hiệu của cảnh sát lao đi rất nhanh, nhưng Stephen cũng là một lái xe rất cứng và hắn bám theo rất sát trong khi chiếc xe kia chạy một mạch về phía khu Hạ Manhattan. Chiếc sedan bốn chỗ chạy chậm lại khi họ tới cổng phía tây của Công viên Trung tâm và lái qua một ngôi nhà trên phố Bảy mươi. Có hai người đàn ông đứng gác trước cửa nhà, rõ ràng cả hai đều là cảnh sát cho dù bọn họ đang mặc thường phục. Một dấu hiệu – có lẽ là “Tất cả vẫn an toàn” – được trao đổi rất nhanh giữa họ và tay lái xe của chiếc sedan không dấu hiệu.
Ra là thế. Đó là nhà của Lincoln Con Giòi.
Chiếc xe chạy tiếp về phía bắc. Stephen cũng chạy lòng vòng thêm một chút, rồi đột ngột dừng xe và bước xuống, lao nhanh vào giữa những rặng cây với chiếc hộp đàn guitar. Hắn biết chắc chắn xung quanh ngôi nhà sẽ có người theo dõi cẩn mật nên hắn di chuyển rất khẽ khàng.
Giống như một con hươu, quân nhân.
Vâng, thưa ngài.
Hắn biến mất vào trong một bụi cây rậm rạp rồi bò quay trở lại phía ngôi nhà, hắn tìm được một cái tổ rất lý tưởng trên một gờ tường đá bên dưới một cây tử đinh hương đang bắt đầu đâm chồi. Hắn mở hộp đàn ra. Chiếc xe chở Jodie, lúc này đang quay lại phía nam, dừng kít lại ngay trước ngôi nhà. Quy trình lái xe cắt đuôi tiêu chuẩn, Stephen nhận ra ngay – chiếc xe đã quay ngoắt 360 độ giữa dòng xe đông đúc và lao nhanh về đây.
Hắn đang theo dõi hai cảnh sát bước ra khỏi chiếc sedan, quan sát xung quanh, rồi kẹp hai bên gã Jodie đang có vẻ rất sợ hãi bước dọc trên vỉa hè.
Stephen bật mở nắp của chiếc kính ngắm và thận trọng ngắm rất chuẩn vào giữa lưng tên phản bội.
Bất thình lình một chiếc xe màu đen lao vụt qua và Jodie giật bắn mình. Mắt gã mở trợn trừng và gã giật ra khỏi những người cảnh sát, chạy tọt vào con hẻm ngay bên cạnh ngôi nhà.
Những người đi hộ tống gã quay ngoắt lại, tay lăm lăm trên báng súng, mắt dán chặt vào chiếc xe đã làm hắn hoảng hốt. Họ nhìn thấy bốn cô gái Latin ngồi trong xe và nhận ra đó chỉ là một lần báo động giả. Hai tay cảnh sát phá lên cười. Một trong hai người hắng giọng gọi Jodie chui ra.
Nhưng thật ra ngay lúc này đây Stephen không mấy quan tâm đến người đàn ông nhỏ bé. Hắn không thể nào giết được Con Giòi và Jodie cùng một lúc, và Lincoln là kẻ hắn phải giết ngay lúc này. Hắn có thể cảm thấy điều đó. Đó là một cơn đói cồn cào, một nhu cầu thôi thúc và giục giã như mỗi khi hắn thấy cần phải kỳ cọ hai bàn tay.
Phải bắn vào khuôn mặt trên khung cửa sổ, giết chết con giòi.
Phải giết phải giết phải giết phải giết…
Hắn đang nhìn qua kính ngắm, lia qua những ô cửa sổ của ngôi nhà. Và nó kia rồi. Lincoln Con Giòi.
Một cơn run rẩy chạy khắp cơ thể Stephen.
Giống như luồng điện hắn cảm thấy khi chân hắn cọ vào chân của Jodie… chỉ có điều mạnh hơn cả nghìn lần. Hắn thực sự há hốc mồm, không thở nổi vì phấn khích.
Vì lý do nào đó Stephen không hề thấy mảy may ngạc nhiên khi nhận ra Con Giòi là một kẻ tàn phế. Thực tế, đó chính là nguyên nhân tại sao hắn biết ngay người đàn ông đẹp trai ngồi trong chiếc xe lăn hiện đại kia chính là Lincoln. Bởi vì Stephen tin rằng phải cần đến một người phi thường mới có thể bắt được hắn. Một kẻ nào đó không bị sao nhãng bởi đời sống thường nhật. Một kẻ nào đó mà ý nghĩ là tất cả những gì tinh tuý nhất còn lại của hắn.
Lũ giòi có thể nhung nhúc bò khắp người Lincoln nhưng nó thậm chí không bao giờ có thể cảm thấy chúng. Chúng có thể bò lồm ngồm trên da thịt nó và nó sẽ không bao giờ biết. Nó hoàn toàn miễn nhiễm. Và Stephen càng căm thù Lincoln Con Giòi hơn bao giờ hết chỉ vì sự miễn nhiễm đó.
Vậy là khuôn mặt trên khung cửa sổ trong cái lần hắn thực hiện phi vụ ở Washington D.C.,… đó không phải là Lincoln.
Hay đúng là nó?
Hãy thôi nghĩ về điều đó! Chấm dứt ngay! Lũ giòi sẽ thịt mày nếu mày không thôi nghĩ đi.
Những viên đạn xuyên nổ đang ở trong băng. Hắn kéo chốt khoá đẩy ột viên lên nòng và lại rà qua căn phòng.
Lincoln Con Giòi đang nói với ai đó mà Stephen không nhìn thấy mặt. Căn phòng, ở dưới tầng một, có vẻ như là một phòng thí nghiệm. Hắn nhìn thấy một màn hình máy tính và một số thiết bị khác.
Stephen quấn dây đeo súng quanh cánh tay, áp chặt như hàn cố định báng khẩu súng trường vào má. Đó là một buổi tối ẩm ướt và se lạnh. Không khí đặc quánh; sẽ gây cản trở rất nhiều đến đường đi của viên đạn. Nhưng cũng không cần thiết phải tính toán lại; mục tiêu chỉ cách hắn có 80 thước. Bật khoá an toàn xuống, hít, thở, hít, thở…
Nhắm bắn vào đầu. Bắn từ đây sẽ cực kỳ dễ dàng.
Hít…
Vào, thở ra, hít vào, thở ra.
Hắn nhìn qua dấu chữ thập trong kính ngắm, tập trung nó vào vành tai Lincoln Con Giòi khi mục tiêu đang chăm chú quan sát trên màn hình máy tính.
Áp lực trên tay cò bắt đầu tăng dần.
Hít, thở. Như tình dục, như lúc sắp lên đến đỉnh, như khi chạm vào làn da căng mịn…
Mạnh hơn.
Mạnh hơn…
Đột nhiên Stephen nhìn thấy nó.
Rất khó nhận ra – một nét không bằng phẳng trên ống tay áo của Lincoln Con Giòi. Nhưng không phải một vết nhăn. Đó là một hình ảnh bị biến dạng.
Hắn thả lỏng tay cò và chăm chú nhìn hình ảnh đó qua kính ngắm một lúc khá lâu. Stephen vặn núm điều chỉnh độ phân giải của chiếc kính ngắm Redfield thêm chút nữa. Hắn nhìn những dòng hiển thị trên màn hình máy tính. Những con chữ bị đảo ngược.
Một tấm gương! Hắn đang ngắm vào một tấm gương.
Lại một cái bẫy khác!
Stephen nhắm mắt lại. Suýt chút nữa hắn đã để lộ vị trí. Lại thấy rùng mình. Ngập ngụa giữa lũ giòi, chết nghẹt giữa lũ giòi. Hắn nhìn xung quanh. Hắn biết chắc chắn phải có đến cả tá cảnh sát vũ trang kiểm tra và trinh sát được bố trí trong công viên với những chiếc mic Big Ears tự động đang chờ đợi định vị phát súng được bắn ra. Chúng sẽ ngắm vào hắn bằng những khẩu M-16 lắp kính ngắm Starlight và đóng đinh hắn xuống đắt bằng lưới đạn bắn chéo cánh sẻ.
Được bật đèn xanh để giết. Không chấp nhận sự đầu hàng.
Rất khẩn trương nhưng với sự im lặng tuyệt đối, hắn tháo chiếc kính ngắm ra bằng hai bàn tay run lẩy bẩy rồi cất cả nó và khẩu súng trường vào hộp đàn guitar. Cố kiềm chế cảm giác buồn nôn chếnh choáng, nỗi kinh hoàng nhớp nháp.
Quân nhân…
Thưa ngài, hãy cút đi, thưa ngài.
Quân nhân, anh đang làm…
Thưa ngài, biến mẹ ngài đi cho, thưa ngài!
Stephen len lỏi giữa những gốc cây tới một lối đi và lững thững rảo bước vòng quanh bãi cỏ, hướng về phía đông.
Ồ, chắc chắn rồi, lúc này hắn lại càng tin tưởng hơn bất kỳ lúc nào khác rằng hắn phải giết Lincoln. Một kế hoạch mới. Hắn cần một hay hai tiếng đồng hồ, để suy nghĩ, để cân nhắc những gì hắn sẽ phải làm.
Đột nhiên hắn bước khỏi lối đi, dừng lại trong những bụi cây rậm rạp hồi lâu, nghe ngóng, quan sát xung quanh. Bọn chúng đã lo lắng sợ hắn sẽ nghi ngờ nếu thấy công viên vắng tanh, vì thế chúng đã không cho đóng những cổng ra vào.
Đó chính là sai lầm của chúng.
Stephen nhìn thấy một nhóm đàn ông tầm tuổi hắn – toàn dân trí thức thời thượng[107], căn cứ theo vẻ bề ngoài của họ, tất cả đều mặc quần áo thể thao hoặc đồ chạy bộ. Họ đang xách theo những chiếc túi đựng vợt cùng với ba lô và hướng về phía khu Upper East Side, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Tóc của cả nhóm đều còn lấp lánh ướt sau khi tắm gội ở một câu lạc bộ thể thao gần đó.
Stephen chờ đến đúng khi họ vừa mới đi qua chỗ hắn nấp, rồi vội bám luôn phía sau họ, như thể hắn là một thành viên trong nhóm. Không quên toét miệng mỉm cười với một người trong bọn. Rảo bước rất mạnh mẽ và tự tin, tay vung vẩy chiếc hộp đàn guitar đầy vui vẻ, hắn đi theo mọi người tới đường hầm dẫn sang khu East Side.
Chú thích
[105] Nguyên văn là “lily-white”: Chỉ một người da trắng chủ trương phân biệt chủng tộc, loại người da đen ra khỏi đời sống chính trị.
[106] Phillie: Cách gọi khác của thành phố Philadelphia, bang Pennsylvania (Mỹ).
[107] Nguyên văn là “yuppie”: Từ lóng chỉ những thanh niên thành phố được học hành chu đáo, thu nhập cao, tính cách thực dụng và hợm hĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui