Vụ Đô Dạ Thoại

Lúc cậu từ khách sạn lao ra, mưa rào tầm tã đã ào ào ào từ trên trời giáng xuống, càng ngày càng lớn, trên đường cái trắng xóa hơi nước, một người hay một chiếc xe cũng không có.

Tình thế đã không cho phép Trương Truyện Tỳ cân nhắc nhiều, cậu đành phải cấp tốc tìm phương hướng, cắn răng chạy vọt vào bên trong làn mưa to.

Gió lớn cùng mưa to, trên người cậu nhanh chóng ướt đẫm, đôi mắt cơ hồ không mở ra được. Nước đọng trên phố đã ngập đến cẳng chân, thời tiết như vậy chạy trên đường là vô cùng nguy hiểm, bởi vì không biết được chỗ nào là miệng cống của đường nước ngầm, rất dễ trở thành cạm bẫy đoạt mạng người. Mà vào giờ phút này, Trương Truyện Tỳ đã không thể suy nghĩ được nhiều như vậy.

Chạy một hồi lâu cậu rốt cục lên được một chiếc taxi đang muốn kết thúc công việc, Trương Truyện Tỳ thở hổn hển nói địa chỉ, luôn miệng thúc giục: “Bác tài lái nhanh một chút! Không có thời gian, đây là cứu mạng!”

Bác tài từ ngữ nghiêm túi nói: “Dù là cứu mạng thì loại thời tiết này tôi cũng không dám chạy nhanh, cậu xem mưa như thế này, chỉ sợ đây là trận mưa lớn nhất năm nay!”

Không sai, từ khi vào mùa hè tới nay, chỉ có mấy trận mưa rào, mà cũng không có trận nào hung hăng như lần này. Mưa rơi lớn đến mức phảng phất như sắp sụp cả một góc trời, hạt mưa lớn chừng hạt đậu bùm bùm cạch cạch nện vào toa xe, khiến người ta một trận hãi hùng khiếp vía.

“Vậy thì lái nhanh được bao nhiêu thì nhanh đi!” Trương Truyện Tỳ vừa nói vừa lau nước mưa trên mặt, thở hổn hển, trái tim ầm ầm nhảy lên tựa như muốn xông ra khỏi khoang ngực.


Cậu biết Trương Truyện Doanh ngứa mắt Vương Cẩm, mà lại vạn vạn không nghĩ tới hắn dĩ nhiên thấy ngứa mắt đến mức độ nhất định phải đưa Vương Cẩm vào chỗ chết thì mới yên tâm. Tuy rằng Vương Cẩm là yêu vương ngàn năm, thực lực hơn hẳn Trương Truyện Doanh, nhưng hắn bị đả kích từ chuyện của Trưởng lão, tâm trạng vẫn chưa khôi phục như cũ, Trương Truyện Doanh dùng hữu tâm tính vô tâm*, bản thân liền chiếm tiên cơ, hơn nữa trận sấm sét này đánh xuống kỳ hoặc như thế, hy vọng chuyện xấu đừng đến cùng một lúc…

(Dùng hữu tâm tính vô tâm: có mưu tính từ trước đối phó với người chưa chuẩn bị gì)

Nghĩ tới đây Trương Truyện Tỳ không khỏi có chút run lên, đáy lòng nơi sâu xa nổi lên từng cơn ớn lạnh. Tối hôm qua bọn họ còn nói thời gian bên nhau không nhiều, có lẽ nào bọn họ cũng chỉ có một ngày vui vẻ đó thôi sao? Không, không…

Mặt đường nước đọng càng ngày càng sâu, xe lướt qua quả thực là theo gió vượt sóng. Địa thế hơi thấp một ít, không thể chạy cống nước, chỉ có thể đi theo đường vòng. Thời gian dài như cả ngàn năm, xe rốt cục chạy đến khu đại viện, xe còn chưa dừng hẳn Trương Truyện Tỳ liền ném tiền nhảy xuống, người tham tiền như cậu lại không thèm lấy lại tiền thừa, một đường đội mưa lao nhanh vào.

Tiếng sấm ầm ầm, gió lớn mưa to, chạy khỏi cua quẹo, cậu đã thấy được căn nhà Vương Cẩm ở! Trong nháy mắt cậu cả kinh ngây người, chỉ thấy căn nhà kia giờ khắc này giống như bị một cái lưới lớn bao phủ, lưới kia mơ hồ phát ra hào quang màu đỏ ánh vàng, đang thu nhỏ lại vào bên trong từng chút từng chút.

—— chẳng trách điện thoại gọi không được!


Trong đầu Trương Truyện Tỳ nháy mắt lóe lên ý niệm này, hít vào một ngụm khí lạnh, giận dữ mà nhìn về phía Trương Truyện Doanh đang thi hành pháp thuật bên ngoài.

Trương Truyện Doanh cùng sáu tên thuộc hạ đắc lực đang vây quanh nhà, hai tay bấm quyết, hai mắt hơi khép, đôi môi nhanh chóng khép mở, hiển nhiên đã đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Trương Truyện Tỳ tức giận công tâm, phẫn nộ quát một tiếng: “Trương Truyện Doanh!!!”

Lúc thi pháp tối kỵ nhất là bị phân tâm, Trương Truyện Doanh vừa nghe tiếng rống to của anh trai, thân thể không khỏi chấn động, nhất thời liền phốc một tiếng phun ra một ngụm máu. Sao Bắc Đẩu Thất tinh trận vòng vòng liên kết, sau khi hắn ngưng lại thì toàn bộ trận pháp cũng hỏng mất, sáu tên thuộc hạ liền ngã trái ngã phải, tấm lưới lớn màu đỏ vàng kia chợt ẩn hiện hai lần rồi bỗng nhiên giống như mất điện, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trương Truyện Doanh che ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Anh…”

Trương Truyện Tỳ giận dữ, tay run run chỉ vào hắn, đang định mở miệng thì giữa bầu trời lại bỗng nhiên có một tiếng sấm nổ, ngay sau đó một đạo sấm chớp dửng dưng cắt ngang màn mưa, không biết trùng hợp hay vô tình đánh trúng căn nhà, trong nháy mắt một tiếng nổ vang, tia lửa tung toé!

“ANH!”


Cành cây cùng ngói vụn bị sét đánh trúng lập tức rơi xuống, Trương Truyện Doanh quên mình bổ nhào đến che chở Trương Truyện Tỳ.

“Anh không có chuyện gì…?”

Trương Truyện Tỳ không đáp, đẩy hắn ra ngồi dậy, sắc mặt so với Trương Truyện Doanh bị thương còn sốt sắng đến trắng bệch hơn. Cậu đã phát hiện không đúng, sấm sét trên trời giống như quyết tâm đánh vào nơi đây, lại còn cái này tiếp nối cái kia, một ý nghĩ khủng bố nháy mắt nổi lên trong đầu óc cậu, cậu bò lên trực tiếp vọt vào nhà, Trương Truyện Doanh thay đổi sắc mặt, muốn kéo lại không dám kéo: “… Anh!” Hắn che ngực cũng muốn theo đi vào, lại bị mấy thuộc hạ mạnh mẽ ôm lại: “Doanh thiếu gia chớ vào, nguy hiểm!”

Toàn thành phố đều bị cúp điện, trong lầu đen kịt một màu, không biết là cậu tự loạng choạng hay là mặt đất lay động, dọc theo đường đi bước chân cậu đều bất ổn lảo đảo.

Mà so với bước chân, tâm cậu lại càng hoảng loạn hơn, Trương Truyện Tỳ tim đập như sấm, thậm chí còn có thể nghe thấy bên trong thanh âm của mình lộ ra sợ hãi run rẩy.

“Vương Cẩm! … Vương Cẩm anh ở chỗ nào!”

Trong phòng tắm lầu hai bỗng nhiên truyền đến tiếng vang của cự vật va chạm, Trương Truyện Tỳ lập tức đỡ tường nhào vào, vừa lúc thấy được một tia chớp ngoài cửa sổ đang đánh vào khiến căn phòng sáng như ban ngày, cậu thấy rõ một con rắn to đang ở bên trong không gian nhỏ hẹp không ngừng va chạm, đụng vào làm nội thất khắp nơi bừa bộn.


Thể tích nguyên hình của Vương Cẩm vốn rất lớn, nhưng không biết phải do ảo giác không, Trương Truyện Tỳ cảm thấy nó dường như trở nên càng thêm lớn, không giống rắn mà quả thực giống một con rồng nhỏ.

Trương Truyện Tỳ ngây người chốc lát mới phục hồi tinh thần lại, “Vương Cẩm!” Cậu kêu to rồi nhào tới ý đồ muốn ôm lấy hắn để động viên, nhưng không biết là bởi vì bị thương, hay là bởi vì bên ngoài có sấm sét, Vương Cẩm biểu hiện khó chịu buồn bực dị thường, va chạm ngày càng hung ác, Trương Truyện Tỳ căn bản không có cách nào đến gần, ngược lại bị đuôi rắn quất cho lộn mèo, lúc này mới phát hiện trên đất tất cả đều là vết máu cùng vảy rắn bị tróc.

Trương Truyện Tỳ nhìn một tay đầy máu, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Kẻ ngu si cũng biết Vương Cẩm giờ khắc này đang đứng ở bờ vực sinh tử, giống như đang bị trói trong một cái kén, nhất định phải phá tan trói buộc mới có thể biến thành bươm bướm. Nhưng đây là thiên kiếp, thiên kiếp… Câ cũng là lần đầu tiên gặp phải thiên kiếp, cậu nên làm như thế nào? Làm thế nào mới có thể bảo vệ Vương Cẩm?

Bên ngoài trời mưa càng lớn, sấm nổ còn đang ầm ầm ầm vang lên không ngừng, tia chớp cũng vô cùng ác liệt, có mấy lần thậm chí còn miễn cưỡng bổ vào cửa sổ phòng tắm. Trương Truyện Tỳ hoảng loạn đến mức bó tay toàn tập, nhưng mà giữa tâm tư hỗn loạn, từ ‘Phong Chính’ —— lại đột nhiên hiện ra trong lòng cậu.

Từ này xuất hiện hệt như tia sáng trong bóng đêm, đôi mắt Trương Truyện Tỳ bỗng nhiên sáng ngời, cậu cắn răng nhào tới một chưởng đẩy cửa sổ ra, trong nháy mắt mưa to gió lớn bên ngoài cuốn ngược vào, sấm sét cũng giống như tìm được một nơi xâm nhập, vang lên dồn dập ngoài cửa sổ.

Tóc tai quần áo của Trương Truyện Tỳ trong mưa gió bay phần phật, cậu thấy con rắn lớn đang cuồng loạn, tay liền chỉ ra ngoài cửa sổ, âm thanh rõ ràng mà nghiêm khắc: “Thành tiên ngươi liền lên trời, thành rồng ngươi liền xuống biển! —— đi!!”

Mười ba chữ ngắn ngủi này giống như có một loại linh lực thần kỳ, con rắn lớn kia ở trong không gian nhỏ hẹp cùng đường mạt lộ xoay chuyển hai vòng, bỗng nhiên hất đầu phát ra một tiếng hét vang như rồng ngâm, mạnh mẽ từ cửa sổ bay ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận