Vũ Động Càn Khôn

Thân ảnh bên cạnh đan hà ngồi liền hơn một tháng. Trong một tháng này hắn vững như bàn thạch không có chút động tĩnh gì, thậm chí khí tức cũng hoàn toàn biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng tụt xuống, giống như cái xác không chút sinh khí vậy.

Cảnh tượng này không khí khiến đệ tử bình thường mà ngay Ứng Huyền Tử bọn họ cũng thấy lo lắng. Dù sao thì họ cũng chưa từng gặp chuyện này, tuy nhiên họ vẫn có chút nhãn lực, hiểu rằng không thể làm phiền Lâm Động lúc này. Do đó họ đã nghiêm cấm đệ tử vào tu luyện đài.

Một tháng trôi đi trong sự lo lắng của không ít đệ tử Đạo Tông, rồi dần dần mọi người cũng nhận thấy một chút kỳ dị. Một vài người nhạy bén đã thấp thoáng cảm nhận được, trên bầu trời Đạo Tông bất chi bất giác có một luồng năng lượng hùng hồn đang dần ngưng tụ.

Thứ năng lượng đó mơ hồ như vô hình nhưng lại tạo nên thứ áp lực gần như thực chất. Chỉ một số cường giả tu luyện tinh thần lực mới cảm nhận rõ ràng có thứ năng lượng đó tồn tại, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Vì đó là một luồng tinh thần lực dồi dào vô tận.

Luồng tinh thần lực đó, dù là cường giả chạm đến Luân Hồi khi cảm nhận được cũng thấy run rẩy. Nó giống như một vùng biển lớn vô tận bao phủ toàn bộ bầu trời Đạo Tông khiến vô số đệ tử sợ hãi.

Tinh thần lực lan tỏa trên bầu trời ngày một đậm đặc hơn, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm trầm thấp vang lên. Tiếng sấm ấy dường như mang thứ sức mạnh hủy diệt khiến da đầu tê dại.

Mấy người Ứng Huyền Tử thì nhìn lên trời cười khổ, rồi bất lực nhìn sang thân ảnh đang ngồi bên đan hà. Thứ năng lượng đến họ cũng có phần không chịu nổi kia hiển nhiên có quan hệ tới trạng thái huyền diệu của Lâm Động. Chỉ là không biết rốt cuộc nó sẽ kéo dài bao lâu, dù sao thì tinh thần lực trên bầu trời quá khủng khiếp, nếu không khống chế được thì cả Đạo Tông sẽ tan tành.

Có điều, dù lo lắng thì họ cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành tiếp tục đợi tôi.

Đợi như vậy cũng chẳng sao, chỉ có điều, lại có sự việc khác xảy ra với Ứng Hoan Hoan. Cô gái này hôm quyết chiến với Nguyên Môn đã tiêu hao quá nhiều, trở về tu dưỡng mấy ngày mới hồi phụ. Trong một tháng sau đó không biết từ bao giờ mà hàn khí tỏa ra từ người nàng càng thêm rõ rệt khiến ai cũng cảm nhận được. Thực lực của nàng theo đó cũng tăng mạnh, tốc độ khiến Ứng Huyền Tử bọn họ cũng giật mình.

Điều này chỉ xảy ra sau khi Lâm Động tiến vào trạng thái kỳ diệu kia, kéo dài nửa tháng rồi mới dần giảm đi. Thứ hàn khí đó người thường không chịu đựng nổi, vì thế Ứng Hoan Hoan vẫn luôn bế quan ở hồ băng phía sau núi. Hàn khí ở đó khiến Ứng Huyền Tử cũng chỉ kiên trì được mười phút rồi phải rời đi.

Sự thay đổi này của Ứng Hoan Hoan khiến Ứng Huyền Tử bọn họ có chút bất an, rõ rệt nhất là Ứng Tiếu Tiếu. Mấy lần muốn đến hồ băng trông cho Ứng Hoan Hoan nhưng cuối cùng nàng bị hàn khí làm cho đông cứng không chịu nổi, cuối cùng bị Ứng Huyền Tử cưỡng ép bắt ra ngoài.

Những sự việc bất ngờ này khiến Ứng Huyền Tử cũng khá đau đầu. Nhưng dù gì ngài cũng là chưởng giáo Đạo Tông, tính tình trầm ổn, nên cũng không quá hoảng loạn, chỉ pong tỏa hồ băng lại, nghiêm cấm đệ tử bình thường lại gần. Rồi ngài cũng hết cách, đành đợi Lâm Động tỉnh lại đã rồi tính.

Cứ như vậy đợi đến khoảng nửa tháng sau cuối cùng cũng có động tĩnh.

Uỳnh!

Đệ tử Đạo Tông vẫn tiến hành bài tập tĩnh tu hàng ngày, nhưng hôm nay hiển nhiên có chút khác biệt. Ngay từ sáng sớm, sắc trời đã có phần ảm đạm, tiếng sấm trầm đục vang lên với tần suất nhiều hơn hẳn.

Đến trưa, trời tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, vô số tia lôi đình tựa những con lôi long tạo ra thứ áp lực kinh người.

Ầm ầm!

Cả Đạo Tông được những tia sét chiếu sáng lòa, nguyên lực trong không gian cũng như sục sôi.

Tất cả cường giả của Đạo Tông sắc mặt có phần ngưng trọng nhìn lên bầu trời bạo động, khóe mặt giật giật. Những tia sét này dù là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh bị đánh trúng cũng sẽ tan thành tro bụi.

Đệ tử Đạo Tông thấp thỏm không yên nhìn lên trời rồi cuống cuồng tìm nơi trốn, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Uỳnh uỳnh!

Tiếng sấm ngày càng gấp gáp, lôi quang chói lòa khiến mây đen cũng không che nổi. Trận thế như trăm vạn đại quân xung phong khiến trời đất rung chuyển dữ dội.

Lôi đình ngưng tụ, cuối cùng đạt đến mức cao nhất, thế nhưng vào khoảnh khắc ấy tiếng sấm lại im bặt một cách quỷ dị

Nhưng sự yên tĩnh đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, rồi đồng tử của mọi người co lại khi nhìn thấy lôi vân trên trời bị tách ra, tiếng sấm nổ vang, lôi quang chói lòa che khuất mọi thứ ánh sáng trên thế gian.

Vô số đạo lôi đình hàng vạn trượng giống như những con lôi long giương nanh múa vuốt lao thẳng xuống Đạo Tông.

Cảnh tượng đó khiến đệ tử Đạo Tông sắc mặt tái nhợt.

Lôi long lao xuống như vũ bão, lúc này, nhờ lôi quang đệ tử Đạo Tông đã thấy thân ảnh đã tĩnh tọa hai tháng chầm chậm đứng dậy

Thân ảnh đó ngẩng lên, thân thể gầy gò đó đứng trước lôi đình hiển nhiên vô cùng nhỏ bé, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh đó, nỗi sợ trong lòng đệ tử Đạo Tông hoàn toàn tan theo mây khói.

Họ vẫn luôn tin tưởng rằng, chỉ cần thân ảnh đó còn tồn tại thì Đạo Tông sẽ mãi mãi đứng vững, vì đó là tín niệm mà họ vẫn luôn tin tưởng. Cuồng nhiệt không chút lý trí, nhưng họ chính là tin tưởng điều đó.

Vô số đạo lôi long bắt đầu ngưng tụ thành một lôi hải mang theo sức mạnh hủy diệt tràn xuống.

Lâm Động ngẩng lên, trong mắt phản chiếu hình ảnh lôi hải, thân hình khẽ động, ngay sau đó xuất hiện trên bầu trời, mặc cho lôi hải nhấn chìm.

Đệ tử Đạo Tông kêu lên thất kinh, nhưng rồi rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, vì họ nhìn thấy lôi hải khi còn cách Đạo Tông nghìn trượng bỗng dưng flại, ở khoảnh cách đó họ đã cảm thấy sức mạnh hủy diệt từ nó.

- Nhìn kìa!

Đột nhiên có người hô lên, mọi người nhìn về phía đó thì thấy trung tâm lôi hải đột nhiên nổi sóng, lôi quang tích tụ, biến thành một cái vương tọa lôi quang. Trên đó là một thân ảnh gầy gò tay cầm quyền trượng đang ngồi.

Thân ảnh đó lúc này giống như Lôi Đế, có thể tùy ý sai khiến lôi đình.

Thân ảnh đó khẽ vung quyền trượng lên, chỉ tháy lôi hải dần thu nhỏ lại trước bao ánh mắt chấn kinh của đệ tử Đạo Tông, cuối cùng biến thành một con sông lôi đình vài nghìn trượng chảy qua trên bầu trời Đạo Tông.

Mọi người thấy lôi hải khủng bố trong tay Lâm Động lại ngoan ngoãn như cừu non, mắt trố lên, vẻ mặt không thể tin nổi.

Giải quyết được lôi hải, thân ảnh kia đứng dậy rồi chầm chậm giang tay ra.

Uỳnh!

Theo đó, tinh thần lực hùng hồn bao quanh Đạo Tông gần hai tháng nay đột nhiên chảy ồ ạt vào cơ thể hắn.

Thân thể Lâm Động giống như cái động không đáy, hút hết toàn bộ lượng tinh thần lực đó, gương mặt đầy vẻ đắm chìm.

Chỉ trong mấy phút tinh thần lực hùng hồn trên bầu trời đã bị hút cạn vào trong cơ thể Lâm Động.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống toàn bộ Đạo Tông.

Mọi người nhìn lên thân ảnh tĩnh lặng trên bầu trời, dù họ có cảm ứng thế nào cũng không thể cảm nhận được hắn. Cảm giác giống như hôm đó khi Tứ Vương Điện xuất hiện, rõ ràng hắn ở đó nhưng căn bản không thể cảm nhận được.

- Tinh thần lực thật cường đại…không ngờ tinh thần lực của Lâm Động đã đạt đến cảnh giới khủng bố như vậy.

Ứng Huyền Tử cảm thán.

- Nếu ta đoán không nhầm thì tinh thần lực của Lâm Động đã đạt đến Đại Phù Tông Cảnh trong truyền thuyết. Hắn đúng là một kỳ tài!

Trưởng lão mù cũng cảm thán, bản thân lão cũng tu luyện tinh thần lực, tự nhiên sẽ biết mức độ này của Lâm Động khủng khiếp thế nào.

Một Đại Phù Tông có thể chống lại một cường giả Luân Hồi Cảnh.

- Dòng lôi hà kia mang sức mạnh lôi đình cực kỳ thuần túy, rất có tác dụng cho việc tôi luyện nguyên lực và nhục thân. Lần này Lâm Động đã tạo phúc cho Đạo Tông ta rồi.

Ứng Huyền Tử cũng gật đầu cười, nhưng rồi lại lo lắng:

- Lâm Động đã xuất quan, nhưng bên Hoan Hoan, không biết phải làm thế nào.

- Hoan Hoan làm sao?

Ứng Huyền Tử vừa dứt lời thì Lâm Động đã xuất hiện, chau mày hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui