Vũ Động Càn Khôn

Kim quang lướt qua nơi cánh tay của Liễu Khô, trong nhất thời máu tươi bay ra tung tóe. Bất chợt, một cánh tay của Liễu Khô lại dưới vô số ánh mắt kinh hãi của mọi người, cùng với máu tươi bắn ra!

Cánh tay của Liễu Khô, lại bị Lâm Động một chưởng chặt rời!

Nhìn thấy một màn này, lại nhìn Lâm Động với vẻ mặt dữ tợn đầy máu tươi đứng giữa không trung, không ít người đều sợ hãi đến run hết cả người. Khi nãy bọn họ vẫn còn nghi hoặc tại sao Lâm Động lại không hề né tránh công kích của Liễu Khô. Suy cho cùng công kích ở trình độ đó cực kỳ có khả năng sẽ giết chết Lâm Động một cách triệt để.

Mà những hành động tiếp theo đó của Lâm Động liền hóa giải được những nghi hoặc trong lòng bọn họ. Thì ra cũng không phải Lâm Động không tránh được công kích đó, mà từ lúc bắt đầu hắn đã có cách nghĩ lấy mạng thế mạng như thế.

Dùng thân thể cứng rắn hứng chịu một chưởng toàn lực của một cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành, đây vốn là một chuyện cực kỳ mạo hiểm. Nếu như cơ thể của Lâm Động chưa từng trải qua nhiều lần tôi luyện, hắn hiện giờ đã hoàn toàn là một xác chết. Cho nên nói, đây chính là lấy mạng thế mạng cũng không có gì quá đáng. Mà rất hiển nhiên, hành động điên cuồng này của Lâm Động cho dù bản thân Liễu Khô cũng chưa từng nghĩ tới. Nếu không thì hắn tất nhiên sẽ không thể tiến hành hành động mạng đổi mạng như vậy.

Mà nghĩ đến điều này, không ít người đều thầm nuốt nước bọt một cái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động đầy vẻ kiêng dè. Người có bản lĩnh thực ra vốn không đáng sợ, điều đáng sợ là loại người vừa có thực lực, tâm tính lại hung hãn như sói. Loại người này, dám cay độc cả với chính bản thân mình, huống hồ chi là với người khác?

Trong lúc ánh mắt vô số người còn đang vô cùng kinh hãi, Liễu Khô cũng trong phút chốc bình tĩnh lại. Cảm nhận được cơn đau từ nơi cánh tay truyền đến, ánh mắt của lão cũng trong phút chốc trở nên đỏ rực lên, biểu hiện của cơn phẫn nộ đã dâng lên đến cực điểm, trong lòng hắn lại cũng đang điên cuồn sục sôi.

Kết quả như thế này, lão ta căn bản chưa hề dự liệu qua!

Lão ta không thể nào ngờ nổi rằng, bản thân mình trong một trận giao thủ với một tên tiểu bối Tạo Hình Cảnh đại thành, lại phải trả ra một cái giá quá đắt là một cánh tay như thế này!

Cái giá như thế này, đối với vị Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn này mà nói không hề nghi ngờ giống như một sự sỉ nhục nặng nề nhất.

- Tiểu tạp chủng, lão phu hôm nay phải bầm thây người thành vạn mảnh!

Đau đớn cùng với phẫn nộ sôi sục không ngừng dâng trào lên trong lòng, gần như trong khoảnh khắc đã chôn vùi hoàn toàn lý trí của Liễu Khô. Hắn cố chịu đựng cơn đau bị đứt cánh tay, tay còn lại một quyền oanh mạnh ra. Kình phong sắc bén mang theo sát ý âm lãnh hung hăng oanh thẳng lên đầu của Lâm Động.

Đối mặt với phản kích điên cuồng của Liễu Khô, Lâm Động cũng vội vàng rút hai tay về, giao nhau thành hình chữ thập ở trước mặt, trên hai cánh tay kim quang cũng bạo phát ra.

Một quyền phẫn nộ của Liễu Khô nặng nề oanh lên hai cánh tay giao nhau của Lâm Động, chợt liền phát ra thanh âm kim thiết giao nhau chói tai. Kình phong cường hãn mạnh mẽ nhất thời khuếch tán ra. Mà thân thể của Lâm Động cũng trực tiếp bị một quyền của Liễu Khô oanh ngược ra sau gần mười thước.

Cước bộ của Lâm Động liên tục lui nhanh giữa không trung, chợt đáp xuống trên một cây đại thụ phía sau. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Liễu Khô, cặp mắt lúc này đã đỏ rực gần như điên dại. Hai cánh tay Lâm Động khẽ động đậy, một cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra.

- Còn may là có Huyền Hoàng Địa Giáp!

Bàn tay Lâm Động sờ lên trước ngực mình. Một kích liều mạng khi nãy không hề nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm. Một quyền khủng bố đó của Liễu Khô, cho dù cùng là cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành cũng đều không dám sử dụng thân mình chống chọi. May mà cơ thể Lâm động vô cùng cường hãn, lại cộng thêm Huyền Hoàng Địa Giáp, nếu không e rằng một quyền đó của lão ta đã đánh cho hắn bị trọng thương.

Có điều nói thì nói như vậy, nhưng lúc này ngực của Lâm Động cũng đang truyền đến từng cơn đau nhức, thiết nghĩ ắt là cũng đã xuất hiện một chút thương thế. Nhưng điều này so với sự đau đớn bị chặt đứt một cánh tay của Liễu Khô, thì căn bản không cần để ý đến.

- A, tiểu tạp chủng!

Nhìn thấy một quyền điên cuồng của mình vẫn không đạt được hiệu quả rõ ràng, Liễu Khô tức đến mức ngay cả buồng phổi cũng muốn nổ tung lên. Lão bị đứt mất một cánh tay, thực lực gần như tuột dốc, rất khó đạt được hiệu quả như trước đây, có thể hoàn toàn áp chế Lâm Động. Lão đưa tay lên ôm lấy nơi cánh tay bị đứt, bộ dáng trên gương mặt đã toàn là máu tươi, thần sắc dữ tợn như ác quỷ.

Vô số người nhìn thấy Liễu Khô đang điên cuồng gào thét giữa không trung, bọn họ cũng chỉ biết nhìn nhau, lại không ai dám nói thêm điều gì. Đặc biệt là những tên khi nãy cho rằng Lâm Động sắp sửa gặp tai ương, thì lại càng ngậm chặt miệng lại. Thực lực đối phương thi triển ra cường hãn đến như thế đó, khiến bọn họ hiểu rằng, sau này vẫn nên ít chọc đến cái gã thanh niên lưu manh liều mạng này.

- Chưởng môn sư huynh!

Thảm trạng bên này của Liễu Khô cũng bị đám người Cổ Nham bên kia phát hiện ra. Sắc mặt Cổ Nham kinh hãi đến mức trắng bệch. Thân hình lão vừa động, đã chật vật thoát khỏi sự đeo bám của tiểu điêu, xuất hiện bên cạnh Liễu Khô, nâng lão dậy. Mà khi hắn nhìn thấy cánh tay bị đứt lìa của Liễu Khô, trong mắt cũng không khỏi trào lên một sự kinh hãi vô cùng.

Hắn quả thực không thể nào tưởng tượng, tên Lâm Động lúc đầu ngay đến hắn còn có thể dễ dàng thu phục, trong thời gian ngắn ngủi vài tháng trời, lại có thể mạnh đến mức này.

- Chưởng môn sư huynh, đi mau!

Ánh mắt Cổ Nham kinh hãi, một tay ôm lấy Liễu Khô, thân hình lui nhanh về phía sau. Hắn hiểu rằng, cánh tay Liễu Khô một khi đã đứt như vậy thực lực của lão cũng sẽ giảm đi đáng kể. Nếu như tiếp tục giao thủ với Lâm Động, rất có khả năng ngay đến cái mạng cũng phải bỏ lại nơi đây, cho nên trước mắt vẫn là nhanh chóng rời xa nơi này thì tốt hơn!

- Tiểu súc sinh, lão phu nhất định sẽ không tha cho ngươi!

Liễu Khô bị Cổ Nham kéo lui đi, lão quay đầu lại, tiếng gào thét điên cuồng tràn ngập ý hiểm độc.

- Đệ tử Cổ Kiếm Môn, rút lui!

Mấy tên tinh anh của Cổ Kiếm Môn bên kia dưới công kích mạnh mẽ của Tiểu Viêm, đang chống đỡ vô cùng chật vật. Chợt nghe thấy Chưởng môn hạ lệnh, cũng vội vàng thoái lui, bảo hộ hai người Liễu Khô, vô cùng chật vật bỏ chạy về hướng xa xa.

Tiểu điêu nhìn thấy đám người Cổ Nham chỉ trong chớp mắt đã chạy trốn mất, cũng không đuổi theo, thân hình khẽ chớp động đã xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Hắn nhìn qua thần sắc của Lâm Động, ánh mắt khẽ chùng xuống, nói:

- Thương thế của ngươi không nhẹ đâu.

- Nhanh chóng rời khỏi nơi đây!

Giọng nói của Lâm Động cũng có chút gấp gáp. Thương thế trong cơ thể hắn quả thật cũng không nhẹ, thế nhưng bề ngoài vẫn cố gắng duy trì bộ dáng khỏe mạnh. Suy cho cùng, xung quanh đây đang có không ít kẻ đang nhìn hắn một cách thèm thuồng. Tuy rằng khi nãy hắn đại triển hùng uy cũng đã dọa cho những tên kia có chút khiếp sợ, nhưng nếu như để bọn chúng biết được trạng thái hiện giờ của mình, thì khó mà đảm bảo sẽ không khơi dậy ý đồ tham lam của bọn chúng.

- Ừm!

Tiểu điêu cũng gật gật đầu, móng vuốt vừa vẫy, Tiểu Viêm liền chấn động lôi dực, lướt tới, cái đầu lớn của nó dụi dụi vào người Lâm Động.

Lâm Động cũng không kéo dài thêm, xoay người cưỡi lên lưng hổ. Tiểu điêu cũng đứng trên vai hắn, quang mang tử hắc sắc vẫn không ngừng quanh quẩn xung quanh thân thể, ánh mắt lạnh lùng mà cảnh giác nhìn xuống đám người bên dưới. Nguồn: https://truyenfull.vn

Oanh!

Tiểu Viêm dang rộng lôi dực, hóa thành một đạo lôi quang, nhanh chóng bạo lược về phía xa, để lại vô số những ánh mắt tiếc nuối. Dưới hung uy chấn động của Lâm Động, cho dù là có người đoán được đối phương hiện tại đã bị thương, nhưng trước lúc chưa nắm chắc cũng không dám dể dàng động thủ. Suy cho cùng, kết cuộc lúc trước của Liễu Khô vẫn còn in sâu trong ký ức của bọn họ.

Mà cùng lúc với Lâm Động và đám nhân mã Cổ Kiếm Môn rời đi, đám đông đó mới dần dần thu hồi lại ánh mắt, nhìn núi đá vẫn được những con Ma Phong Thứu bảo hộ kia, cũng đã không còn tâm tư nào tiến lên nữa. Nếu như Lâm Động đã thuận lợi đi ra từ trong đó, thiết nghĩ bảo bối bên trong cũng đã bị vơ vét sạch sẽ. Nếu như đã vậy, vẫn là không nên lãng phí thời gian thì hơn.

o0o

Dưới sự thúc giục của tiểu điêu, Tiểu Viêm thi triển tốc lực đến cực độ, hóa thành một đạo lôi quang, mang theo tiếng hổ gầm trầm thấp lướt qua đường chân trời.

Lâm Động ngồi xếp bằng trên lưng hổ, đợi cho đến sau khi những ánh mắt đó hoàn toàn biến mất, khuôn mặt không chút biểu tình của hắn mới hiện lên vẻ đỏ hồng, sau đó một ngụm máu tươi trực tiếp được phun ra.

- Tiểu tử này cũng quá liều mạng rồi, lại dám dùng thân thể mình trực tiếp chống đỡ với cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành. Nếu như không phải hôm qua luyện Ngọc Lôi Thể đến mức đại thành, ngươi hiện giờ cho dù là không chết cũng sẽ bị lột da!

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lâm Động, tiểu điêu không khỏi bất đắc dĩ nói.

- Hừ, tên lão cẩu đó lại dám đánh Tiểu Viêm, vậy thì ta chặt đi một cánh tay của hắn!

Lâm Động lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười nói.

- Vì một con sủng vật mà liều mạng như vậy, thích hợp sao?

Tiểu điêu cười nhạt nói.

- Rống!

Dường như nghe được lời nói của tiểu điêu, Tiểu Viêm đang bay với toàn lực bỗng thốt ra một tiếng rống phẫn nộ, đuôi cự mãng khổng lồ mang theo một tia lôi quang hung hăng quật về phía tiểu điêu.

- Hắc hắc…

Tiểu điêu vũ động móng vuốt, một vòng quang mang tử hắc sắc liền bắn ngược lại công kích của Tiểu Viêm.

Bàn tay Lâm Động khẽ vỗ vỗ lưng Tiểu Viêm đang phẫn nộ, sau đó nhìn chằm chằm tiểu điêu, nghiêm túc nói:

- Tiểu Viêm là bạn của ta, không phải là sủng vật!

Tiểu điêu khẽ ngẩn người, đôi mắt nheo lại, sau đó nở nụ cười một cách cổ quái, móng vuốt khẽ vỗ vai Lâm Động, nói:

- Tên tiểu tử này, quả thật khó mà khiến điêu gia ta không khỏi tán thưởng. Tìm một nơi nghỉ ngơi chút đã. Ngươi phải nhanh chóng chữa lành vết thương, sau đó nhanh chóng tiến vào khu vực trung tâm không gian cổ bi. Từ huyễn tượng mà bộ hài cốt ấy truyền đến, trong không gian cổ bi này đích thực là có sự tồn tại của Thôn Phệ Tổ Phù. Hắc hắc, tên tiểu tử nhà ngươi cũng thật may mắn. Tin tức này nếu như truyền ra ngoài, e rằng cả Vương triều Đại Viêm này cũng sẽ náo nhiệt một phen đây..

Lâm Động khẽ gật đầu, nghĩ đến sự cường đại của Thôn Phệ Tổ Phù, trong lòng hắn cũng trào lên một tia háo hức. Nếu như quả thực có được vật đó, có lẽ quá trình tu luyện sau này của hắn sẽ vì thế mà có sự thay đổi lớn.

Tiểu Viêm cũng nghe hiểu được cuộc đối thoại giữa một người một điêu kia, chợt lôi dực chấn động, liền lướt xuống phía thâm sơn bên dưới, sau đó nhanh chóng ẩn mình đi.

Thương thế của Lâm Động tuy không nhẹ, nhưng cũng không nặng lắm. Trải qua gần nửa ngày nghỉ ngơi hồi phục, khí huyết cuộn trào trong cơ thể cũng dần dần hồi phục lại bình thường. Cơ thể của hắn vốn đã rất mạnh mẽ, việc hồi phục thương thế cũng dễ dàng hơn xa người bình thường.

Mà sau khi thương thế hoàn toàn bình phục, Lâm Động lai bắt đầu khởi hành. Lần này sau khi trải qua nửa ngày phi hành hết tốc lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng dần đến được khu vực trung tâm không gian cổ bi.

Lôi quang lướt qua đường chân trời, chợt dần dần giảm tốc độ lại. Lâm Động ngồi trên lưng hổ, ánh mắt hướng ra xa, nhìn về bình nguyên ở nơi xa xa.

Ở đó là một không gian nhìn không thấy tận cùng, toát lên vẻ khí tức cổ xưa của một tông phái từ thời Viễn cổ, cuối cùng dần dần xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Trong khu di chỉ giống như phế tích đó, lại không biết ẩn chứa bao nhiêu bảo bối đang đợi đến thời điểm tái xuất trên thế gian này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui