Trên bầu trời lam nhạt, một âm thanh xé gió bỗng vang lên, một đạo hồng quang xẹt qua như chớp rồi biến mất nơi cuối chân trời.
Phải nhìn thật kỹ mới biết đạo hồng quang đó là con Yêu thú khổng lồ vô cùng hung hãn, trên người nó có mấy đạo thân ảnh đang tĩnh lặng tĩnh tọa, đó chính là bốn người bọn Lâm Động đang rời khỏi Điểm tập trung đến Dương Thành.
Điểm tập trung cách Dương Thành đến mấy ngày lộ trình, mà mấy người Lâm Động cũng đã đi suốt không ngừng nghỉ, với tốc độ của Tiểu Viêm có lẽ hai ngày nữa là đến Dương Thành.
Trên tấm lưng rộng của Tiểu Viêm, Lâm Động ngồi phía đầu, tinh thần lực mạnh mẽ lan tỏa khắp bốn phía hình thành nên một màn bảo vệ tất cả, cũng là để trừ bỏ cuồng phong gặp phải khi phi hành.
Lâm Động nhìn về phía sau, ba người Mạc Lăng cũng đang nhắm chặt mắt, nguyên lực hùng hồn cũng đang lan tỏa quanh người, phía trước mặt họ đều có một chùm sáng lơ lửng, mơ hồ còn phát ra luồng năng lượng mạnh mẽ.
Ba chùm sáng này chính là ba cái Linh bảo Địa cấp!
Mà ba thứ này đương nhiên là do Lâm Động đưa cho, vừa hay lần này giết được ba cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong của Vương triều Thánh Quang, lấy được từ trong túi Càn Khôn của chúng ba thứ Linh bảo Địa cấp, vì thế hắn tặng cho ba người Mạc Lăng.
Bốn người bọn họ hiện giờ cũng coi như một nhóm nhỏ rồi, bọn Mạc Lăng coi Lâm Động là người lãnh đạo, đương nhiên Lâm Động cũng không muốn đối xử bạc với họ, cứ coi như kết một mối thiện duyên. Sau này nếu Vương triều Đại Viêm và Thiên La Tông biết được chắc cũng sẽ chiếu cố đến Phân gia Viêm Thành hơn.
Vì thế khi có được ba thứ Linh bảo này Lâm Động không chút do dự mà tặng luôn ba người. Bốn người đã cùng nhóm, thực lực bọn Mạc Lăng mạnh hơn thì cũng giúp được Lâm Động không ít.
- Thực lực của ba người họ cũng không tệ, chắc là sẽ luyện hóa được Linh bảo, hơn nữa ta thấy khí tức của họ như vậy, chắc cũng thu hoạch được không ít từ Chiến trường Viễn Cổ. Xem ra giờ đã có dấu hiệu đột phá Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong rồi.
Tiếng của tiểu điêu vang lên trong đầu Lâm Động..
Lâm Động khẽ gật đầu, thời gian ba người Mạc Lăng tiến vào Tạo Hóa Cảnh đại thành lâu hơn Lâm Động, giờ họ có dấu hiệu đột phá trước cũng không có gì lạ. Dù sao luận về lực chiến đấu, Lâm Động hiện giờ không phải loại mà Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong có thể chống cự được.
- Nếu họ đã sắp đột phá thì chúng ta có thể trợ giúp một chút.
Lâm Động nhìn ba người, tâm thần khẽ rung lên, một luồng lực thôn phệ lặng lẽ lan tỏa từ trong cơ thể, nguyên khí thiên địa xung quang lập tức ngưng tụ lại, cuối cùng, trải qua sự luyện hóa của lực thôn phệ biến thành Niết Bàn Khí, không ngừng chui vào cơ thể ba người Mạc Lăng.
- Ồ?
Đột nhiên nhận được lượng Niết Bàn Khí dồi dào như vậy, cơ thể ba người Mạc Lăng rung lên dữ dội, khí tức bùng lên mạnh mẽ, dấu hiệu đột phát xuất hiện.
Đương nhiên, muốn đột phá thực sự thì dù có Lâm Động trợ giúp cũng không thể dễ dàng như thế. Một ngày đường sắp tới Lâm Động gần như tạm dừng tu luyện, không ngừng thôn phệ nguyên khí để cô đọng thành Niết Bàn Khí truyền vào cơ thể ba người Mạc Lăng.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, đến hoàng hôn ngày thứ hai, Lâm Động đang hấp thụ nguyên khí thiên địa, tâm thần đột nhiên rung lên, hắn dừng việc truyền Niết Bàn Khí lại và nhìn ba người kia.
Toàn thân ba người lúc này đều có nguyên khí dào dạt, khí tức của họ cũng không ngừng mạnh hơn, chỉ trong vài hơi thở, khí tức phá vỡ ngưỡng cửa Tạo Hóa Cảnh đại thành triệt để bước vào cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong.
- Thành công rồi sao?
Thấy vậy, Lâm Động mỉm cười.
Cùng với sự lớn mạnh và ổn định dần khí tức của ba người, cuối cùng họ từ từ mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên họ đều hướng về Lâm Động rồi ôm quyền trịnh trọng nói:
- Lâm Động huynh, đại ân này bọn ta không thể cảm tạ bằng lời. Sau này có việc gì cần đến xin cứ dặn dò!
Tuy ở trong trạng thái tu luyện nhưng ba người họ vẫn biết về tình hình bên ngoài. Họ biết nguồn Niết Bàn Khí dồi dào kia chắc chắn không thể từ trên trời rơi xuống, mà người giúp đỡ họ hiển nhiên chỉ có Lâm Động.
Họ đều hiểu mình ở mức nào, nếu tu luyện thông thường thì có lẽ ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Vừa rồi họ đã đột phá thành công, với sự trợ giúp của Lâm Động, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà họ đã hoàn thành bước đầu tiên, hoàn toàn trở thành Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, đồng thời còn ổn định vững chắc khí tức.
Vì không biết Lâm Động có thứ thần vật như Thôn Phệ Tổ Phù nên họ nghĩ Lâm Động trợ giúp như thế chắc chắn đã tiêu tốn không ít Niết Bàn Đan. Điều này khiến họ cảm thấy áy náy. Tuy bọn họ cũng có chút Niết Bàn Đan nhưng chỉ giữ để dùng cho việc xung kích Niết Bàn Cảnh. Bình thường tu luyện bọn họ căn bản không dám dùng quá nhiều. Hơn nữa họ cũng hiểu Niết Bàn Đan quan trọng tới mức nào với chính họ cũng như Lâm Động. Nhưng Lâm Động đã vì mình mà đã bỏ ra một lượng lớn Niết Bàn Đan, tình nghĩa này khiến ba người họ thật sự cảm động từ tận sâu đáy lòng.
Lâm Động cười nói:
- Thành công là tốt rồi! Dương Thành cường giả vô số, thực lực của mọi người được nâng cao cũng giúp chúng ta chắc chắn hơn trong việc giành được Viễn Cổ Bí Thược.
Với thực lực hiện nay của ba người Mạc Lăng, cộng với Linh bảo nữa, dù có gặp bọn người Vương triều Thánh Quang, chỉ cần không phải Tấn Mục, thì họ cũng sẽ không bao giờ rơi vào thế hạ phong.
- Ha ha, có Linh bảo Địa cấp mà Lâm Động huynh tặng, cứ cho là Vương triều Thánh Quang vẫn còn những kẻ như Lê Thịnh thì cũng chẳng làm gì được bọn ta.
Man Sơn cười lớn, vỗ tay một tiếng, một cây cự phủ màu đen xuất hiện, khi vung lên lan tỏa một luồng sức mạnh hùng hồn.
- Với thực lực của mọi người hiện nay đúng là không phải sợ cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, nhưng nếu gặp phải Bán Bộ Niết Bàn thì vẫn không đủ khả năng chống chọi.
Lâm Động trầm ngâm, Bán Bộ Niết Bàn tuy không phải Niết Bàn Cảnh thật sự nhưng thực lực lại mạnh hơn Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong quá nhiều.
Ba người Mạc Lăng cũng chỉ có thể gật đầu cười khổ, đối mặt với cường giả Bán Bộ Niết Bàn, đừng nói là ba người họ, dù có gấp đôi cũng chẳng phải đối thủ.
- Ở đây ta có một đại trận, ba người có thể tu luyện, nếu dùng được thì có thể nâng cao lực chiến đấu rất nhiều. Nếu gặp phải cường giả Bán Bộ Niết Bàn, dù không thắng thì cũng có thể thoát thân.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Động bỗng lên tiếng.
- Ồ?
Nghe vậy ba người Mạc Lăng không khỏi động dung, trận pháp gì mà có thể khiến họ có khả năng chống chọi với cường giả Bán Bộ Niết Bàn?
Lâm Động cười, loại trận này đương nhiên hắn không biết, chỉ có tiểu điêu biết mà thôi. Hiện giờ người hắn có thể dùng không nhiều, ba người Mạc Lăng có được sự tín nhiệm của hắn đương nhiên hắn sẽ không keo kiệt.
- Nó có tên Tam Huyền Trận, ba người cố gắng nghiên cứu tu luyện, chắc chắn sẽ ích lợi vô cùng.
Nói rồi Lâm Động biến đến trước mặt ba người, ngón tay điểm lên trán họ, lập tức một luồng thông tin chui từ đầu ngón tay hắn vào trong não ba người. :
Ba người Mạc Lăng nhắm mắt từ từ thưởng thức trận pháp huyền ảo. Lúc lâu sau mở mắt ra, cả ba đều lộ vẻ vô cùng kinh ngạc. Trận pháp cường hãn như thế này e là ngay cả Hoàng thất Vương triều Đại Viêm cũng không có được. Vậy mà giờ Lâm Động lại tiện tay tặng họ, nhất thời ba người đều thấy hoảng hốt, ánh mắt nhìn Lâm Động có phần kỳ lạ. Đến giờ dù kẻ ngốc cũng biết Lâm Động không hề đơn giản như mọi người vẫn biết.
Lâm Động không hề để tâm đến ánh mắt kỳ dị của họ, trở lại chỗ ngồi xuống rồi cười nói:
- Không ai biết được sau này sẽ ra sao, nếu lúc nào đó chúng ta tách ra, trận pháp đó đủ để mọi người có thể tự bảo vệ mình trong Chiến trường Viễn Cổ. Chỉ cần mọi người đừng chọc vào những đối thủ quá mạnh không thể kháng cự là được.
- Lâm Động huynh, đa tạ!
Ba người nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, họ biết điều đó quan trọng với mình đến mức nào.
- Mọi người hãy thể ngộ trận pháp này trước, với tốc độ của chúng ta chắc ngày mai sẽ đến Dương Thành. Ở đó có rất nhiều cường giả, thực lực mạnh hơn phần nào thì sẽ khả năng bảo vệ mình sẽ thêm phần đó.
Lâm Động nói.
Ba người Mạc Lăng gật đầu rồi nhắm mắt hồi tưởng lại sự kỳ diệu của trận pháp.
Khi ba người nhắm mắt, Lâm Động cũng dần rơi vào trạng thái tu luyện. Tam Huyền Trận của tiểu điêu quả thực rất mạnh, nếu không phải vì tin tưởng thì Lâm Động sẽ không giao cho ba người Mạc Lăng.
Lâm Động cũng biết rõ chắc chắn sau này bốn người sẽ phải tách ra. Ba người họ chịu đi theo Lâm Động, đương nhiên hắn cũng phải nghĩ cho họ một chút. Có Tam Huyền Trận rồi, sau này Lâm Động cũng không cần quá lo lắng cho họ nữa.
Cả bốn người cùng tu luyện, không khí lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn Tiểu Viêm là vỗ cánh biến thành đạo hồng quang bay vút đi.
Cứ thế, đến trưa ngày hôm sau, Lâm Động bỗng mở mắt, nhìn ra xa thì thấy phía cuối tầm mắt dần hiện ra một tòa thành tựa như cự thú thời Viễn Cổ hồng hoang.
Từ trong tòa thành lan tỏa ra vô số đạo khí tức lớn mạnh đến tận chân trời.
Dương Thành!
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Lâm Động trở nên nóng bỏng, nơi đây mới được coi là nơi tập trung thật sự của các thiên tài trong Bách Triều Đại Chiến!