Mùi hương dược liệu xộc tới, năng lượng kinh người cũng khiến bọn Ma Thiết ở bên cạnh phải há hốc mồm, hít thở cũng trở nên khó khăn nhìn linh dược trong gian thạch thất.
Lâm Động khẽ thở ra rồi chầm chậm bước vào. Khi đi vào rồi hắn mới cảm nhận hết được sự rộng lớn của gian thạch thất. Bên trong có rất nhiều loại linh dược nhưng Lâm Động không để tâm, hắn chỉ nhìn chăm chăm vào Thiên Phù Linh Thụ ở phía xa kia và bước nhanh về phía đó.
Bọn Mạc Lăng theo phía sau, lúc này họ cũng phát hiện thấy mục tiêu của Lâm Động, ánh mắt có chút chấn động. Tuy đều đã biết bên trong Lôi Nham Cốc có Thiên Phù Linh Thụ nhưng khi nó xuất hiện trước mắt, dù đã có sự chuẩn bị cũng không khỏi mất bình tĩnh.
- Hà hà, Lâm Động huynh vận khí thật tốt! Hồi đó khi thông tin về Thiên Phù Linh Thụ truyền ra không ai biết được thật hay giả. Không ngờ chúng ta vừa mới vào đây không lâu đã gặp được rồi!
Ma Thiết cười nói, ánh mắt có chút ngưỡng mộ. Độ quý hiếm của Thiên Phù Linh Thụ đương nhiên hắn biết, nhưng hắn cũng không phải loại không biết điều. Nếu trên đường đến đây Lâm Động không có biểu hiện gì đặc biệt thì có lẽ còn có thể tranh giành Thiên Phù Linh Thụ với hắn, nhưng hai lần ra tay của Lâm Động đã hoàn toàn chấn áp được họ. - .
Vì thế khi thấy Lâm Động không hề che giấu sự muốn có Thiên Phù Linh Thụ, bọn Ma Thiết đương nhiên sẽ không nói gì nhiều, quay người đi lấy những linh dược gần đó. Những thứ này nếu bán đi cũng đổi được không ít Niết Bàn Đan.
Cuối cùng Lâm Động dừng bước trước Thiên Phù Linh Thụ. Khi đứng gần hắn cảm càng thấy rõ hơn vô số những đường vân chằng chịt trên thân cây. Những đường vân đó tự thần kỳ tựa kiệt tác của trời đất, khiến người ta phải chìm đắm.
Khi quan sát kỹ cây Thiên Phù Linh Thụ này, ánh mắt Lâm Động càng thêm nóng bỏng.
- Lâm Động huynh, nếu thích thì mau lấy đi, để lâu dễ sinh biến!
Ma Thiết lấy được hơn mười gốc linh dược khá quý hiếm rồi tiến lại nhìn Lâm Động đang quan sát Thiên Phù Linh Thụ, cười nhắc nhở.
Lâm Động cười cười, ánh mắt chấp chới nhưng không động thủ ngay.
- Hê hê, thứ linh vật thiên địa này là thứ cho đám nhãi nhép các ngươi hưởng sao?
Bỗng một tràng cười lạnh lẽo vang lên từ trong gian thạch thất.
- Kẻ nào?
Tiếng nói bất ngờ vang lên khiến bọn Ma Thiết lập tức cảnh giác, nguyên lực toàn thân nổi lên, quát lớn.
Vút!
Đúng lúc ấy một đạo hắc ảnh vụt đến như quỷ mị rồi lơ lửng trên không trung, đứng từ trên cao nhìn xuống bọn Ma Thiết. Trên gương mặt âm u lạnh lẽo đó hiện lên sự coi thường, hắn cười lạnh nói:
- Nể tình các ngươi đã dẫn đường nên ta không giết, cút đi!
Vừa nói, kẻ đó vừa bước ra, một luồng khí tức mạnh mẽ trào dâng khiến sắc mặt bọn Ma Thiết kịch biến, kêu lên thất thanh:
- Niết Bàn Cảnh!
- Đáng chết, tên này ở đâu ra vậy? Lại là một cường giả Niết Bàn Cảnh!
Mạc Lăng đứng phía sau Lâm Động thấp giọng chửi.
Lâm Động nheo mắt. Hắn không thấy lạ, hắn biết không chỉ có Vương triều Huyền Băng và Đại Ô là bị Viễn Cổ Bí Thược hấp dẫn, trong bóng tối chắc chắn còn có những kẻ khác đang nhăm nhe, mà những kẻ trước mắt đây là một trong số đó.
Trước khí tức của hắc ảnh kia, sắc mặt Ma Thiết tối lại, hai tay nắm chặt, nhưng chẳng có cách nào, đối diện với cường giả Niết Bàn Cảnh họ căn bản không thể chống lại.
Nhìn bọn Ma Thiết bỗng trở nên yên lặng, đạo hắc ảnh kia cười đắc ý, thân hình khẽ động bay về phía Thiên Phù Linh Thụ.
- Khốn kiếp!
Thấy vậy toàn thân bọn Mạc Lăng đều căng thẳng, hai mắt Lâm Động càng nheo lại chặt hơn. Nhưng đúng khi ánh mắt Lâm Động đang lấp lánh định động thủ thì Ma Thiết đã kéo lại, lắc đầu nói nhỏ:
- Thôi đi, chúng ta không đánh lại được hắn đâu!
Ma Thiết biết rõ, tuy bên ngoài Lôi Nham Cốc, Lâm Động đã dùng một chiêu đẩy lui được Hoa Vân nhưng không có nghĩa là giờ hắn có thể chống lại được cường giả Niết Bàn Cảnh. Nếu giờ mà chọc giận vị cường giả Niết Bàn Cảnh thần bí này thì e là lành ít dữ nhiều.
- Yên tâm!
Lâm Động khẽ cười rồi nghiêng đầu nhìn hắc ảnh như đại bàng lao về phía Thiên Phù Linh Thụ.
Tốc độ kẻ đó vô cùng nhanh, dường như chỉ chớp mắt hắn đã xuất hiện ở phía trên Thiên Phù Linh Thụ. Bàn tay nắm một cái, nguyên lực hùng hồn hình thành nên một bàn tay khổng lồ tóm về phía Thiên Phù Linh Thụ.
Thế nhưng khi bàn tay nguyên lực đó sắp chạm tới Thiên Phù Linh Thụ thì bỗng cái cây với cành lá vốn đang tĩnh lặng bỗng rung lên, cành cây tỏa ra một quang mang màu xanh lục, cơ hồ còn có mùi tanh nồng khiến sắc mặt Lâm Động cũng phải thay đổi.
Đạo hắc ảnh đó hiển nhiên cũng không ngờ Thiên Phù Linh Thụ cũng biết tấn công, sắc mặt cũng thay đổi. Nhưng tốt xấu thế nào thì hắn cũng là cường giả Niết Bàn Cảnh, thân hình di chuyển một cách quỷ dị tránh được hết những đòn tấn công của cành cây. Sau đó bàn tay như cây đao sắc bén chém ra một đạo kình phong chặt đứt không ít cành cây.
Có điều, thủ đoạn cứng rắn đó của hắn không chỉ không có hiệu quả gì rõ rệt mà ngược lại như đã kích nộ Thiên Phù Linh Thụ, những cành cây bị chặt đứt lại sinh trưởng với tốc độ kinh người rồi tấn công như bão táp về phía hắc ảnh.
Bọn Ma Thiết há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên họ không thể ngờ một cái cây lại có lực chiến đấu mạnh mẽ đến vậy.
- Thiên Phù Linh Thụ không phải thứ bình thường, nó đã có một chút linh trí, hơn nữa cành cây có bao chất kịch độc. Thứ kịch độc đó được gọi là Thiên Phù Độc, nếu bị dính phải thì dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng sẽ rắc rối lớn.
Nhìn nét mặt kinh ngạc của Lâm Động, Lâm Động cười thản nhiên nói.
Trước đó hắn không lập tức hành động cũng là vì biết điều đó. Thứ linh vật này không phải nói lấy là lấy được. Dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng phải thận trọng, chỉ một chút bất cẩn là có thể hỏng việc.
- Vậy chúng ta đi trước thôi?
Ma Thiết ở bên cạnh nói. Cường giả Niết Bàn Cảnh thần bí kia vừa nhìn là biết không phải loại dễ nói chuyện. Khi hắn giải quyết được Thiên Phù Linh Thụ thì e sẽ đến lượt họ mất.
- Đi? Gặp được loại bảo vật này sao có thể về tay không được?
Lâm Động cười, hắn nhìn chăm chăm vào hắc ảnh đang bị vô số cành cây tấn công, rồi thân hình rung lên bay thẳng tới.
Thấy hành động của Lâm Động, trái tim Ma Thiết như co rút lại, toàn thân run rẩy. Hắn thực sự không ngờ Lâm Động lại to gan đến mức dám tranh đoạt với cường giả Niết Bàn Cảnh!
- Tiểu tử, ngươi dám?
Hắc ảnh bị Thiên Phù Linh Thụ quấn lấy cũng cảm nhận được hành động của Lâm Động, ánh mắt lóe lên hàn quang hét lên.
Tuy nhiên, với sự uy hiếp đó Lâm Động chỉ cười nhạt, thi triển Thái Thanh Du Thiên Bộ, thân hình biến thành một làn khói xanh né tránh Thiên Phù Linh Thụ. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, không chặt đứt bất cứ cành cây nào, vì hắn biết thứ này càng chặt càng mạnh, nếu cứ cố tình cường hãn chặt sớm muộn gì cũng bị vùi lấp. Đến lúc đó Thiên Phù Độc chui vào cơ thể, có là cường giả Niết Bàn Cảnh đi nữa cũng sẽ vô cùng thê thảm.
Thân hình nhanh nhẹn tránh hết những cành cây đánh tới, sau đó trước ánh mắt phẫn nộ của hắc ảnh, Lâm Động xuất hiện trên thân Thiên Phù Linh Thụ, mắt nhìn vào vị trí trung tâm, ở đó các đường vân cây hình thành nên phù văn kỳ lạ, trên phù văn dường như còn phát ra ánh huỳnh quang.
Đây mới là trung tâm của Thiên Phù Linh Thụ, mà năng lượng kỳ dị quanh nó cũng ngưng tụ trên phù văn này, chỉ cần lấy nó đi là có thể lấy được khống chế được Thiên Phù Linh Thụ.
- Ha ha!
Nhìn phù văn tạo nên từ vân cây ngay gần đó, Lâm Động nhếch môi cười. Lúc này Thiên Phù Linh Thụ dường như cũng cảm nhận được gì đó, lập tức bắn cành cây mang Thiên Phù Độc về phía Lâm Động.
Vút!
Có điều Lâm Động lúc này cũng không để tâm công kích của Thiên Phù Linh Thụ, bàn Tay cong lại đánh mạnh ra, kình phong mạnh mẽ cuộn trào, tóm vào phù văn rồi kéo mạnh ra. Phù văn lấp lánh ánh huỳnh quang đã bị tách khỏi thân cây.
Bộp bộp!
Mất đi phù văn, Thiên Phù Linh Thụ khô héo đi thấy rõ, cành cây cùng rơi bộp bộp xuống đất.
Lâm Động cầm phù văn, lật tay một cái cất vào túi Càn Khôn. Ngay sau đó hắn liền cảm nhận được sát ý nồng nặc phía sau lưng.
- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, chủ động giao nạp, tự chặt một tay, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Hắc ảnh lơ lửng trên không trung, ánh mắt âm u như hồn ma bóng quỷ trừng trừng nhìn Lâm Động, giọng nói tràn đầy sát khí khiến sắc mặt bọn Ma Thiết tái nhợt.
Thế nhưng những lời tiếp theo của Lâm Động đã khiến toàn thân họ lạnh toát.
Lâm Động nói rất đơn giản, chỉ có hai chữ nhưng khiến hắc ảnh đó không kìm được tức giận mà rung lên bần bật:
- Nằm mơ!
Nhìn hắc ảnh bạo nộ đến cực điểm, bọn Ma Thiết biết đã đắc tội vị cường giả Niết Bàn Cảnh này rồi!