Vũ Động Càn Khôn

Trong Chiến trường Viễn Cổ, số lượng Vương triều nhiều vô kể như sao, thậm chí số lượng Vương triều Cao cấp trong đó cũng đủ khiến người khác hoa mắt rồi, muốn tại trong nơi rộng lớn như vậy có được chút danh khí cũng không phải là chuyện đơn giản.

Mà hiển nhiên, Vương triều Ma Nham lại là một trong những đại Vương triều mạnh mẽ có danh khí lớn nhất. Tuy rằng danh khí đó có chút mùi vị máu tanh, thế nhưng dù sao cũng là từ thực lực cường đại mà thành. Cho nên, trong lòng tất cả các Vương triều, Vương triều Ma Nham được quy vào hàng ngũ những thế lực cực kỳ khó giải quyết và không thể đắc tội được.

Đặc biệt là Vương triều Ma Nham sau khi tiêu diệt hoàn toàn một Vương triều Cao cấp thì loại ý niệm trong đầu này lại càng chôn bị chôn vùi trong lòng của rất nhiều người.

Mà cũng chỉ bởi vì thế, sau khi tin tức một gã cường giả Niết Bàn Cảnh của Vương triều Ma Nham bị người khác tại Dương Thành giết chết truyền ra, trong khu vực rộng lớn này mới bộc phát ra những trận xôn xao kinh người.

Hiển nhiên không ai ngờ rằng lại có người tại thời điểm này đi vuốt râu hùm của Vương triều Ma Nham. Hơn nữa bất cứ ai cũng đều hiểu rõ, tên thanh niên Lâm Động đó tiếp theo chắc chắn sẽ rơi vào tràng đuổi giết chật vật vô cùng tận.

Trong địa vực Tây Bắc tại Chiến trường Viễn Cổ, Vương triều Ma Nham mặc dù không phải là bá chủ không ai dám dây vào, nhưng cũng là một phương thế lực cực kỳ khó giải quyết. Vương triều và cường giả có thể khiến cho bọn hắn phải thoáng thu liễm khí thế hung ác và ngang ngược cũng không phải là nhiều, mà tên Lâm Động đó thì lại càng không đủ tư cách này.

Cho nên, Vương triều Ma Nham đối với việc đuổi giết hắn cũng chắc chắn không nương tay. Thế nhưng toàn bộ địa vực Tây Bắc lại bởi vì hành vi lớn mật này của Lâm Động mà đều trở nên xôn xao. Thân là nhân vật chính trong sự kiện lần này, nhưng hắn lại ẩn mình trong núi sâu, đem toàn bộ tin tức tại bên ngoài hoàn toàn không quan tâm.

o0o

Đây là một tòa sơn mạch rộng lớn cách Dương Thành rất xa, độ rộng lớn của của nó cũng không thua gì Sơn mạch Lôi Nham, thậm chí còn hơn nữa. Loại sơn mạch khổng lồ như vậy tại Chiến trường Viễn Cổ không hề hiếm thấy. Mà đồng thời số lượng Yêu thú trong sơn mạch cũng đạt đến con số kinh người. Loại địa phương như vậy, cho dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng phải bảo trì một phần cảnh giác.

Mà ở sâu bên trong sơn mạch, Lâm Động lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hai mắt nhắm nghiền, từng cỗ lực thôn phệ cường đại cuốn ra, đem nguyên khí thiên địa xung quanh thôn phệ sạch, toàn bộ đều hút vào trong thân thể, sau đó trải qua luyện hóa, biến thành nguyên lực cuồn cuộn chảy vào trong tứ chi bách hài, mang đến một loại cảm giác lực lượng hùng hậu khiến người khác thoải mái.

- Phù!

Tu luyện yên tĩnh như vậy duy trì nửa canh giờ thì hai mắt đóng chặt của Lâm Động mới chậm rãi mở ra, tinh mang trong mắt lóe lên liền lập tức thu liễn, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười.

Hắn rời khỏi Dương Thành đã năm ngày, trong năm ngày này, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện. Bây giờ hắn rốt cuộc lại một thân một mình, tuy rằng hơi có chút cô tịch, nhưng hắn cũng không cần đè nén lực thôn phệ nữa, hiệu suất tu luyện so với trước kia không biết tăng lên bao nhiêu lần.

Với tốc độ tu luyện của hắn, Lâm Động suy đoán rằng có lẽ khoảng một tháng nữa thì hắn sẽ trùng kích Bán Bộ Niết Bàn. Chỉ có điều khiến Lâm Động vướng bận không phải là Bán Bộ Niết Bàn, mà là sau khi đạt đến Bán Bộ Niết Bàn thì hắn làm thế nào để trùng kích Niết Bàn Cảnh chân chính?

Sau khi cùng giao thủ với cường giả Niết Bàn Cảnh thì hắn mới rõ ràng việc sử dụng Niết Bàn Đan để trùng kích Niết Bàn Cảnh là đại biểu cho điều gì. Với thực lực của Lâm Động bây giờ, có thể đánh bại Lý Bàn, đó là bởi vì lúc người ta trùng kích Niết Bàn Cảnh chỉ dùng mười vạn Niết Bàn Đan, cho nên Niết Bàn Khí trong cơ thể hắn so với những cường giả giống như Trần Mộ thì kém xa vô cùng.

Lâm Động có thể dễ dàng đánh bại Lý Bàn, nhưng nếu như đối mặt với Trần Mộ, có lẽ sẽ không nhẹ nhõm như vậy, bởi vì gã đó khi tiến vào Niết Bàn Cảnh đã sử dụng năm mươi vạn Niết Bàn Đan, số lượng này đủ khiến cho hắn sau khi vượt qua Niết Bàn Kiếp có thể khinh thường tất cả những cường giả giống như Lý Bàn.

Mà Lâm Động và hắn lúc này rõ ràng chênh lệch không ít, hiển nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện tiến vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh tầm thường giống như Lý Bàn vào lúc này.

Giống như muốn có bản lĩnh lớn mạnh thì nền tảng phải vững chắc, Niết Bàn Đan càng nhiều thì đối với việc trùng kích Niết Bàn Cảnh sau này lại càng có lợi.

- Chỉ có điều số Niết Bàn Đan này…

Lâm Động khẽ nhíu mày, vừa nghĩ đến vấn đề nhức đầu này hắn lại cảm thấy phiền muộn. Niết Bàn Đan trong tay hắn hiện nay chỉ có sáu vạn, mà hơn phân nửa đó là cướp đoạt được từ trong túi Càn Khôn của Lý Bàn, số lượng như vậy hiển nhiên còn kém sự dự đoán của Lâm Động quá xa.

- Hắc hắc, còn đang đau đầu về chuyện gom đủ Niết Bàn Đan sao?

Lúc Lâm Động nhíu mày, Tiểu điêu cũng thoáng hiện ra, trong mắt lóe lên một tia gian trá.

- Ngươi có phiện pháp xử lý à?

Lâm Động nhíu mày hỏi.

- Với tính tình của ngươi, nếu muốn trùng kích Niết Bàn Cảnh, không có trên trăm vạn Niết Bàn Cảnh dự trữ thì chỉ e ngươi không vui. Chỉ có điều loại số lượng như vậy, cho dù ngươi có được Thôn Phệ Tổ Phù thì trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà kiếm ra được.

Âm thanh lười biếng của Tiểu điêu lại vang lên:

- Trên thế giới này, còn có cái gì có thể có hiệu suất nhanh hơn cướp đoạt không?

- Cướp đoạt?

Khóe miệng Lâm Động thoáng có chút co giật.

- Ta cũng không cho rằng ngươi có thể ra ngoài tùy tiện tìm người cướp đoạt được. Người của Vương triều Ma Nham lần này chắc chắn sẽ phái người đuổi giết ngươi, có lẽ so với Lý Bàn còn mạnh hơn nữa. Bọn người đó đều là người có nhiều của cải, có thể cướp lấy một ít. Ít nhất cũng có tầm mười vạn Niết Bàn Đan a!

Tiểu điêu cười quái dị nói.

- Đoạt của Vương triều Ma Nham?

Con mắt của Lâm Động thoáng mở to một chút, chợt ánh mắt có chút cổ quái nhìn chằm chằm Tiểu điêu. Hắn bây giờ đang nghĩ biện pháp thoát khỏi sự đuổi giết của Vương triều Ma Nham, kết quả tên này lại muốn mình đem đối phương giải quyết, hơn nữa còn đoạt Niết Bàn Đan.

- Không có gan cướp đoạt à?

Tiểu điêu khinh thường nói.

- Người của Vương triều Ma Nham ta còn dám giết, còn gì mà ta không dám? Chỉ có điều ngươi hẳn cũng biết rằng người Vương triều Ma Nham phái ra lần này chắc chắn không yếu. Cho dù hiện nay ta đã tiến vào Thiên Phù sư thì muốn đoạt Niết Bàn Đan từ trong tay bọn chúng không dễ dàng.

Lâm Động cười cười lắc đầu nói. Với thực lực hiện nay của hắn, nhiều lắm cũng chỉ ngang với Trần Mộ. Mặc dù còn có Huyết Linh Khôi, nhưng người của đối phương đến đây chắc chắn không chỉ có một cường giả Niết Bàn Cảnh là Trần Mộ. Về phần thủ đoạn triệu hoán Viễn Cổ Thiên Ngạc cuối cùng thì tuyệt đối vượt qua cường giả Niết Bàn Cảnh, nhưng chỉ có thể dùng được một lần, dùng tại nơi này có phải có chút lãng phí hay không?

- Ngươi dường như có chút xem nhẹ thực lực của ngươi bây giờ rồi!

Dường như hiểu rõ tính toán trong lòng Lâm Động, Tiểu điêu cười nhạt một tiếng, nói.

- Bản thân ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù, thứ thần vật thiên địa này, ngươi trước kia căn bản không thể thi triển ra một phần vạn lực lượng của nó. Nhưng hiện nay tinh thần lực của ngươi đã tinh tiến, cũng có thể thúc giục ra một chút lực lượng của nó. Chỉ bằng vào như vậy thì Trần Mộ cũng đã không làm gì ngươi được rồi. Hơn nữa, theo kế hoạch ôm cây đợi thỏ của ta, hoàn toàn có thể bày một cục diện đợi Vương triều Ma Nham đến. Đến lúc đó tận diệt toàn bộ thì có lẽ sẽ thu hoạch được không nhỏ.

- Tận diệt?

Mặc dù lá gan của Lâm Động vốn không nhỏ, nhưng vẫn bị suy nghĩ của Tiểu điêu khiến cho thoáng rung động một phen. Chỉ có điều hắn cũng không phải là loại người yếu đuối, vừa nghĩ đến kết quả cuối cùng sau khi thu hoạch thì ánh mắt cũng lóe lên một tia hỏa nhiệt. Nếu như có thể thành công thì thu hoạch sẽ khiến người ta vô cùng thỏa mãn.

- Ngươi có nắm chắc không?

Lâm Động chớp mắt, khẽ hỏi. - .

- Hắc hắc, năm đó điêu gia ta có bao giờ cần phải tính kế như thế này? Những tên này ngay cả chó mèo cũng không bằng, có gì khó chứ?

Tiểu điêu ngạo nghễ nói.

Lâm Động thấy vậy cũng cười cười, chỉ có điều trong lòng vẫn bảo lưu ý kiến. Tên này trước kia có lẽ rất cường hãn, thế nhưng bây giờ cũng không phải là trước kia a!

- Đạo lạc ấn trong cơ thể ngươi mặc dù ta có thể xóa đi, chỉ có điều giữ nó lại để dẫn đường cũng tốt, trong thời gian này ta sẽ dạy người một vài phương pháp sử dụng Thôn Phệ Tổ Phù, có lẽ ngươi sẽ có thể miễn cưỡng thúc giục được một chút lực lượng.

Tiểu điêu vỗ vỗ móng vuốt, trong mắt lóe lên vẻ gian trá khiến lòng người kinh hãi. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía xa, nheo mắt cười nói:

- Vương triều Ma Nham *** chó gì chứ? Dám ở trước mặt điêu gia ta kiêu ngạo như vậy. Chỉ cần bọn chúng dám đến thì điêu gia sẽ khiến cho bọn hắn có đến mà không có về!

Lâm Động vuốt vuốt Tiểu Viêm ở bên cạnh, khẽ cười, trong mắt tràn ra một chút hàn mang. Vốn tưởng rằng phải chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn này, hiện nay xem ra cũng không cần phiền toái như vậy nữa.

- Vương triều Ma Nham, hy vọng người các ngươi phái đến lần này thật sự có chút nội tình, bằng không thì trò chơi lần này chơi không vui rồi!

Lâm Động lẩm bẩm, một trận gió nổi lên chậm rãi khuếch tán ra.

Không thể không nói lá gan của Tiểu điêu quả thật là rất lớn, lúc bên ngoài đều cho rằng bọn họ sắp gặp phải sự đuổi giết vô cùng tận mà có chút thương hại hoặc hả hê thì bọn hắn lại chủ động bố trí thế cục để đợi cường giả Vương triều Ma Nham đến.

Giữa thợ săn và con mồi trong lúc không chú ý thì luôn xuất hiện sự chuyển đổi vị trí. Chỉ có điều cũng không biết là lần truy sát và phản truy sát này, đến tột cùng thì ai mới là người mỉm cười cuối cùng?

Lôi Đế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui