Vũ Động Càn Khôn

Khi cánh cửa cổ xưa cực lớn trên bầu trời chậm rãi mở ra, dòng người đông nghịt như châu chấu rải khắp thiên địa phảng phất như sôi trào lên. Sự sôi trào này thực ra không phải bởi vì cánh cửa cổ xưa cực lớn này, mà là vì nguyên lực ba động trong cơ thể của vô số người ở đây.

- Ầm!

Yên tĩnh, gần như chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó biển người nhìn không thấy điểm cuối liền giống như nước lũ tuôn tràn ra, nghìn nghịt xẹt qua bầu trời, cuối cùng chen nhau xông vào trong cánh cửa cổ xưa.

Ai cũng biết rằng Viễn Cổ Bí Tàng chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nhưng dưới sự dụ hoặc thì những nguy hiểm này hiển nhiên đã bị ném qua một bên.

Lâm Động nhìn bầu trời phảng phất như bị biển người che kín, không nhịn được hít một hơi lãnh khí. Bàn tay vung lên, Tiểu Viêm cách đó không xa liền lướt đến, giống như thiết tháp đứng ở sau lưng hắn.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Ánh mắt Lâm Động liếc nhìn qua đám người Thạch Khôn trên Tế đàn, sau đó cũng phóng về phía cánh cửa cổ xưa. Mà trong lúc lướt đi, hắn lại trở tay một cái, đem Viễn Cổ Bí Thược hút vào trong tay.

Mặc dù hiện nay Viễn Cổ Bí Thược đã mở ra, chiếc chìa khóa này dường như cũng không còn tác dụng gì, nhưng trong mơ hồ hắn vẫn cảm thấy cầm thứ này trong tay rất tốt. Không nói chuyện gì các, chỉ riêng công hiệu trốn vào trong hư không thì sau này nói không chừng sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.

Chụp lấy Viễn Cổ Bí Thược, Lâm Động cũng không ngừng lại, trực tiếp cùng Tiểu Viêm phóng đi, cuối cùng hòa vào trong đám người đông nghịt đang tiến vào Viễn Cổ Bí Tàng.

- Ha ha, chúng ta cũng đi thôi, hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả ta cũng cảm thấy khí huyết trong người bùng cháy lên a!

Trên một tòa tháp cao, vài đạo nhân ảnh đứng thẳng, người cầm đầu là một nam tử cực kỳ thanh tú, ánh mắt của hắn cũng tập trung vào cánh cửa cổ xưa cực lớn, trong mắt có một tia hỏa nhiệt tuôn tràn.

- Đi!

Âm thanh vừa dứt, sau đó hắn dẫn đầu phóng đi, kéo theo đám người phóng vào cánh cửa lớn.

Mà lúc hắn rời đi không lâu thì tại một nơi bên ngoài Viễn Cổ Điện, một vài khí tức cường đại cũng phóng đi.

Xem bộ dạng này, bất kể là ai cũng biết rằng trong Viễn Cổ Bí Tàng chắc chắn sẽ xảy ra một hồi náo nhiệt.

o0o

Tại khoảnh khắc Lâm Động xông vào trong cánh cửa Viễn Cổ, hắn rõ ràng có thể cảm giác được có một cỗ không gian cực kỳ cường đại đang khuếch tán ra, sau đó bao phủ lấy, mạnh mẽ xé tan toàn bộ lực lượng từ bốn phương tám hướng vọt tới, phảng phất như muốn đem Lâm Động xé thành mảnh nhỏ vậy.

Đối mặt với lực lượng xé rách đáng sợ này, Lâm Động vội vàng thúc giục nguyên lực trong cơ thể, bao bọc lấy toàn bộ thân thể. Chỉ có điều loại lực lượng xé rách này cũng không duy trì quá lâu, ước chừng nửa phút sau thì đột nhiên biến mất, mà không gian tối mờ xung quanh cũng đột nhiên sáng lên. Hắn biết rằng có lẽ mình đã đến nơi cần đến rồi.

Vừa có ánh sáng, ánh mắt Lâm Động liền nhìn xung quanh trước tiên, sau đó không đợi hắn hít một hơi lãnh khí thì trong mắt đã tràn đầy vẻ chấn động.

Đập vào mắt là một màu vàng xám, thậm chí ngay cả màu trời cũng là màu như vậy. Hơn nữa Lâm Động lúc này cũng không phải đứng trên mặt đất mà thân thể ở trong hư không, xung quanh hắn có vô số cự thạch to lớn lơ lửng, tại một vài tảng đá lớn mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vài phế tích bị tàn phá.

Đây là một mảnh không gian không hề có sinh cơ, bầu trời và mặt đất đều là một màu u ám, hơn nữa còn có từng trận không gian cực kỳ cuồng bạo tràn ra, càng khiến cho mảnh không gian này cực kỳ không ổn định.

- Nơi này chính là Viễn Cổ Bí Tàng sao?

Lâm Động nhìn không gian bao la không thấy điểm cuối thì thầm lẩm bẩm.

- Không gian nơi này đã ở giai đoạn bị tàn phá nặng nề, có lẽ không quá trăm năm nữa thì nơi này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, đến lúc đó thì Bí Tàng cũng sẽ biến mất khỏi thiên địa…

Lúc này Tiểu điêu cũng xuất hiện trên vai Lâm Động. Nó nhìn mảnh không gian hoang vu tràn ngập u ám này rồi nói.

- Đây đều là bởi vì đại chiến mà gây ra. Chậc chậc, xem ra nơi này năm xưa đã xảy ra tràng chiến đấu vô cùng khốc liệt.

Lâm Động thầm cảm thấy chấn động. Chiến đấu gì mà có thể khiến cả một mảnh không gian bị hủy diệt thành như vậy? Ngay cả Đại Hoang Cổ Bi mà hắn đã nhìn thấy cũng không bị tàn phá như vậy.

- Cẩn thận một chút khe nứt không gian ở đây, nếu như bị hút vào thì sẽ bị xé thành hư vô, ngay cả thi cốt cũng không còn.

Tiểu điêu chỉ khắp bốn phía rồi nói.

Ánh mắt Lâm Động theo đó nhìn lại, chợt ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, lúc này hắn mới phát hiện trong hư không có không ít vết nứt màu tro, lớn nhỏ bất đồng. Nếu không cẩn thận chú ý thì có lẽ sẽ dễ dàng bỏ sót. Lúc này trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, may là hắn không rơi vào những nơi đó, bằng không thì cái mạng nhỏ đã bỏ lại tại nơi này rồi.

- A!

Ngay lúc Lâm Động vừa cảm thấy bản thân may mắn thì phía sau cách hắn không xa truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy vài đạo nhân ảnh vừa vặn đáp xuống một vết nứt không gian thì không gian lập tức nhộn nhạo, lực lượng xé rách đáng sợ trong nháy mắt liền đem những đạo thân ảnh đó nuốt trọn.

Nhìn một màn này, sắc mặt Lâm Động cũng ngưng trọng hơn rất nhiều. Viễn Cổ Bí Tàng này quả thật là mỗi nơi đều ẩn chứa sát cơ.

- Mảnh không gian này tương đối rộng lớn, người tiến vào đều bị truyền tống tùy tiện, chỉ e riêng vòng này thôi cũng đã có không ít tên xui xẻo bỏ mạng rồi.

- Ừ, đi thôi, bắt đầu tầm bảo. Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải tìm đủ Niết Bàn Đan để ta đột phá.

Lâm Động khẽ gật đầu, chợt ánh mắt nhìn về phía xa. Lúc Viễn Cổ Bí Tàng mở ra, hắn có thể nhìn thấy một vài cỗ khí tức mơ hồ trong thành thị, nhưng lại càng cường đại hơn so với đám người Thạch Khôn rất nhiều. Có lẽ đây mới chân chính là cường giả âm thầm ẩn giấu.

Con đường tiếp theo không biết có phát sinh xung đột với bọn họ hay không? Những người này so với Thạch Khôn còn mạnh hơn, nếu như thực lực của hắn vẫn chỉ có một chút này thì chỉ e hậu quả sẽ rất tệ.

Lúc này, hắn phải nhanh chóng đột phá đến Niết Bàn Cảnh, hơn nữa còn phải vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ nhất. Chỉ có như vậy thì hắn mới có tư cách khiêu chiến với những cường giả chân chính. Bằng không thì nhiều lắm cũng chỉ có thể kiếm được một chút nước canh mà người khác lưu lại. Kết quả này hiển nhiên không phải là điều mà Lâm Động có thể chấp nhận.

Âm thanh vừa dứt, Lâm Động cũng không dừng lại quá lâu, thân hình khẽ động liền lao vút đi. Trên đường cẩn thận tỉ mỉ tránh những vết nứt không gian xuất hiện, nhanh chóng lao vụt đi. Mà Tiểu Viêm ở phía sau lưng tay cầm thiết côn cũng theo sát, ánh mắt cảnh giác không ngừng quét nhìn xung quanh.

Lâm Động càng đi thì càng cảm thấy sự rộng lớn của mảnh không gian này. Những nơi hắn đi qua đều có cự thạch lớn nhỏ bất đồng lơ lửng trên không trung, trên cự thạch có một vài phế tích, nói lên sự huy hoàng trăm ngàn năm trước tại nơi đây. Lúc đi qua một vài cự thạch cực lớn và những phế tích đặc thù, Lâm Động liền đáp xuống, chỉ có điều khiến hắn có chút tiếc nuối đó là những phế tích này đã bị tàn phá cực kỳ nặng nề, hầu như ngay cả một chút sinh cơ cũng không có, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu năng lượng ba động, giống như là tử vực vậy.

Chỉ có điều, Lâm Động sau nhiều lần thăm dò cũng đã phát hiện một vài vấn đề kỳ quái. Trong mảnh không gian này phảng phất không chỉ tồn tại một tông phái, mà trên một vài cự thạch lơ lửng giữa không trung, hắn đã nhìn thấy không ít tên của các loại tông phái khác nhau.

Ma Vân Tông, Huyết Ảnh Môn, Liệt Diễm Cốc…

- Mảnh không gian này có lẽ là một liên minh các tông phái, những tông phái này có lẽ đều là thành viên trong liên minh này.

Đối với chuyện này, Tiểu điêu cũng hơi trầm ngâm, sau đó liền đưa ra một đáp án tương đối đáng tin cậy.

Đáp án này cũng khiến Lâm Động tương đối tin tưởng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút khiếp sợ. Những tông phái này chỉ tùy tiện một cái cũng đã là tồn tại cực kỳ đáng sợ rồi, thế mà những tông phái này lại còn tạo thành một liên minh, thật không biết là loại quái vật khổng lồ gì?

- Thời kỳ Viễn Cổ quả nhiên là thời kỳ đỉnh cao uy lực của ngàn vạn tông phái.

Chỉ có điều mặc dù trong lòng chấn động thì chấn động, nhưng trên đường đi, Lâm Động vẫn không phát hiện thứ gì hữu dụng, mảnh không gian này giống như tuyệt địa tử vực vậy.

- Ồ?

Đang lúc Lâm Động chuẩn bị tăng tốc tiến vào mảnh không gian để tầm bảo thì ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ về phía không gian hư vô tại nơi xa. Ở nơi đó, có một khối cự thạch cực kỳ khổng lồ, khối cự thạch này ước chừng dài ngàn dặm, quả thực không khác gì một hòn đảo, diện tích như vậy có thể tính là lớn nhất kể từ khi Lâm Động tiến vào đây. :

Nhìn cự thạch giống như hòn đảo nhỏ này, Lâm Động hơi chần chừ, sau đó liền phóng đến gần. Trên đảo là một mảnh sa mạc khô khan, phóng mắt nhìn chỉ thấy sự hoang vu kéo dài đến cuối tầm mắt.

- Trung tâm của sa mạc có một vài thứ!

Tiểu điêu nhìn về phía xa, đột nhiên nói.

- Hả?

Nghe vậy, tim Lâm Động khẽ đập nhanh một chút, thân hình khẽ động, liền phóng đến. Ước chừng vài phút sau đã đến trung tâm của sa mạc, sau đó hắn liền nhìn thấy một bộ hài cốt ngồi xếp bằng trên cát vàng.

Hài cốt hiện lên màu vàng cũ kỹ, mơ hồ có thề nhìn thấy một vài điểm kim sắc, có lẽ là bởi vì Niết Bàn Kim Thân.

Lâm Động đáp xuống bên cạnh hài cốt, khẽ nhíu mày lại.

- Đây chính là một người độ Niết Bàn Kiếp thất bại, chỉ có điều nhìn bộ dạng này của hắn ít nhất cũng là lần độ kiếp thứ sáu rồi.

Tiểu điêu nhìn mảnh sa mạc này, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Kiếp thứ sáu?

Đồng tử Lâm Động hơi co lại, sau đó cũng nhìn về phía sa mạc, chợt nói:

- Nơi này biến thành sa mạc là vì hắn?

- Ừ, xem ra hắn không áp chế nổi Niết Bàn Hỏa trong cơ thể, dẫn đến bị phá thể mà ra, trong ngàn dặm quanh đây đều trở thành đất cát hoang tàn, không còn chút sinh cơ nào.

Tiểu điêu thản nhiên nói.

Ánh mắt Lâm Động ngưng trọng. Khó có thể tưởng tượng được Niết Bàn Hỏa lại đáng sợ như vậy, chỉ thân thể nho nhỏ của một người trong lúc bộc phát lại tạo thành một màn kinh khủng như vậy, không biết Niết Bàn Kiếp thứ sáu đáng sợ đến mức nào.

- Niết Bàn Kiếp quả thật là thứ lấy mạng cường giả Niết Bàn Cảnh!

Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, sau đó xòe bàn tay chạm nhẹ vào thân thể hài cốt.

Răng rắc!

Ngón tay Lâm Động vừa chạm vào thì hài cốt sớm đã bị phong hóa lập tức hóa thành tro tàn. Mặc dù hài cốt có Niết Bàn Kim Thân, nhưng vẫn khó có thể ngăn chặn sự xâm thực của thời gian.

Lâm Động nhìn tro cốt phiêu tán lả tả, đột nhiên xòe bàn tay ra, một tia lực lượng thôn phệ từ lòng bàn tay tràn ra, thu lấy một vài thông tin từ trong những tro cốt này, có lẽ có thể khiến Lâm Động hiểu thêm phần nào về Viễn Cổ Bí Tàng này.

Trong chốc lát lực lượng thôn phệ tràn ra, Lâm Động khẽ nhắm mắt lại, sau khi mở ra thì trong mắt dường như có chút kinh hỉ.

- Ồ?

Ngay lúc Lâm Động bởi vì có được những thông tin này mà kinh hỉ thì hắn đột nhiên nhìn thấy trong tro cốt lóe lên một tia kim quang. Bàn tay hắn vung lên một cái đã móc ra một viên kim quang lóng lánh từ trong tro cốt, một vật hình cầu lớn chừng ngón tay cái.

Vật hình cầu màu vàng này không có hình dáng cụ thể, thậm chí còn có chút giống hình thoi, trong mơ hồ Lâm Động có thể cảm thấy một ít ba động phát ra từ nó.

- Đây là…

Lâm Động nhìn chằm chằm vào thứ này, chợt trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc.

- Kim Thân Xá Lợi!

Lời nói đột nhiên vang lên không phải là của Lâm Động, mà là từ phía sau lưng hắn nhàn nhạt truyền đến. Ngay lập tức, đồng tử của Lâm Động co rút lại, chậm rãi xoay người lại.

Chỉ thấy sau lưng hắn không xa, một nam tử mặc hắc y không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn một cách quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui