Thành Vạn Tượng tọa lạc tại một nơi gần khu trung tâm của Chiến trường Viễn Cổ. Là một trong số ít những tòa thành thông tới trung tâm Chiến trường Viễn Cổ, mức độ rộng lớn và phồn vinh của nơi đây đã đến mức không thể tin nổi. Quy mô của nó gần như ôm trọn cả một dãy sơn mạch.
Hơn nữa, là một trong số ít trọng thành có người của Tông phái siêu cấp tọa trấn trong Chiến trường Viễn Cổ, khác với những nơi hỗn loạn khác, ở đây rất có quy tắc. Vì thế lực thống trị tòa thành này không phải bất cứ Vương triều nào của Chiến trường Viễn Cổ mà là người do Tông phái siêu cấp cử đến trấn thủ!
Có Tông phái siêu cấp trấn thủ, bất luận thiên tài yêu nghiệt của Vương triều nào dù có ngông cuồng thế nào, thì đến đây cũng không dám quá đà. Dù thực lực của thế lực trấn thủ ở đây không khiến nhiều người phải sợ, nhưng điều cốt yếu là uy lực từ bốn chữ Tông phái siêu cấp đã đủ khiến cho tất cả phải ngoan ngoãn.
Đương nhiên điều đó cũng không có nghĩa ai ở đây cũng phải ngoan ngoãn. Ở đây vẫn có thể tùy ý giao đấu, chỉ cần không quá đáng thì những người trấn thủ ở đây sẽ mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua. Dù sao thì bọn họ cũng chẳng rỗi hơi đi giáo huấn những kẻ yêu nghiệt kia làm gì.
Vì thế có thể nói, so với sự hỗn loạn không được kiểm soát bên ngoài kia, thành Vạn Tượng có quy tắc hơn nhiều.
Sau khi bọn Lâm Động đi được nửa ngày nữa, vượt qua đỉnh núi cao trước mắt, một tòa thành rộng lớn gần như không thấy điểm cuối đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Tường thành cao như chọc hẳn lên tầng mây, kéo dài vô tận sang hai bên, khi tầm nhìn đã đến cực hạn thì tường thành vẫn nối dài tiếp tục. Bạn đang đọc truyện được tại
Từ sau khi vào Chiến trường Viễn Cổ, Lâm Động coi như cũng đã được thấy không ít tòa thành quy mô lớn, nhưng so với tòa thành trước mắt đây thì đúng như kiến đứng trước con voi.
Trên bầu trời vùng ngoại vi tòa thành, vô số thân ảnh từ bốn phương tới tấp bay đến, cuối cùng đáp xuống bên ngoài thành.
Trong những thân ảnh đó, Lâm Động cũng cảm nhận được không ít khí tức mạnh mẽ, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Thật không hổ là trọng thành siêu cấp ít thấy trong Chiến trường Viễn Cổ. Cường giả xuất hiện tại đây bất luận số lượng hay chất lượng đều đạt đến tầng thứ rất cao.
Đây đúng là nơi ngọa bọn họ tàng long, quần hùng hội tụ!
- Lâm Động huynh, không gian phía trên thành Vạn Tượng là nơi cấm bay, bọn chúng ta chỉ có thể vào từ cổng thành. Nơi đây do Tông phái siêu cấp trấn thủ, ở đây ai cũng phải tuân thủ quy định.
Tô Khôi thấy tòa thành rộng lớn xuất hiện trước mắt liền nói.
- Ừm!
Lâm Động gật gù, hắn cũng có chút hiểu biết về thành Vạn Tượng. Đến đây, bất luận là nhân vật lợi hại thế nào đều cũng phải thu bớt sự ngông cuồng của bản thân lại. Đương nhiên cũng rất ít kẻ ngu xuẩn đến mức khiêu khích sự uy nghiêm của Tông phái siêu cấp, vì nguyên nhân chính bọn họ đến đây chính là vượt qua được các vòng tuyển chọn cuối cùng trở thành đệ tử của Tông phái siêu cấp.
- Đúng rồi, Lâm Động huynh, ba người chắc cũng đủ tư cách vào Niết Bàn Bảng rồi đúng không? Mọi người lần đầu tiên đến đây, quan trọng nhất là phải có được Niết Bàn Ấn.
Tô Khôi bỗng nhớ ra điều gì, nói.
- Niết Bàn Ấn?
Lâm Động khựng người.
- Muốn tham gia Bách Triều Đại Chiến, điều kiện tiên quyết là phải có Niết Bàn Ấn, nó giống như vé vào cửa vậy, không thể thiếu được!
Tô Khôi cười giải thích.
- Thường thì cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn sẽ được lĩnh Niết Bàn Ấn. Nhưng Niết Bàn Ấn cũng chia ba cấp: Thiên, Địa, Nhân. Niết Bàn Ấn trong tay ta chỉ là Nhân cấp phổ thông nhất.
Tô Khôi có phần ngại ngùng cười, rồi chìa tay ra. Trong lòng bàn tay là một phù văn màu xám dạng tháp với ánh sáng lấp lánh.
- Đẳng cấp Niết Bàn Ấn cao thấp thì có gì khác biệt?
Lâm Động hỏi.
- Nó đại diện cho thực lực! Thông thường đa số mọi người có Niết Bàn Ấn Nhân cấp, số ít người ưu tú mới có Niết Bàn Ấn Địa cấp. Còn những người có Niết Bàn Ấn Thiên cấp, về cơ bản toàn những kẻ chẳng ai dám động vào. Theo ta biết, cường giả có Niết Bàn Ấn Thiên cấp đều có tư cách tranh giành ngôi thứ trong Niết Bàn Kim Bảng.
- Niết Bàn Kim Bảng?
Một lần nữa nghe thấy cái tên đầy sức nặng này, Lâm Động khẽ gật gù một chút. Chỉ cần có tư cách vào Niết Bàn Kim Bảng, chắc cũng sẽ lọt vào mắt của Tông phái siêu cấp, chả trách mà cạnh tranh lại khốc liệt đến vậy.
- Niết Bàn Ấn dựa vào đâu để phân đẳng cấp? Vào thực lực bên ngoài sao?
Lâm Động tò mò hỏi.
- Trong thành Vạn Tượng có một tấm Niết Bàn Bi. Tất cả cường giả có tư cách vào Niết Bàn Bảng chỉ cần vượt qua kiểm tra là tên sẽ tự động xuất hiện trên đó. Đồng thời nó cũng kiểm tra lực chiến đấu thậm chí tiềm lực của huynh, từ đó sẽ phân đẳng cấp Niết Bàn Ấn mà huynh sẽ được nhận.
Tô Khôi cười nói.
- Ồ!
Không ngờ Niết Bàn Bi lại có thể kiểm tra được cả tiềm lực ẩn giấu bên trong.
- Tông phái siêu cấp đặt những cái Niết Bàn Bi tương tự ở tất cả các trọng thành siêu cấp giống như thành Vạn Tượng. Theo nguồn tin không chính thức thì Niết Bàn Bi là một kiện Linh bảo Thiên cấp chân chính…
Tô Khôi nhỏ giọng nói.
- Linh bảo Thiên cấp?
Lâm Động kinh ngạc, rồi không kìm được chép miệng. Hắn đã vào Chiến trường Viễn Cổ này lâu như vậy rồi, cũng đã vào không ít bảo tàng, thậm chí trong Viễn Cổ Bí Tàng cũng chưa từng thấy Linh bảo Thiên cấp. Từ đó có có thể thấy sự hiếm có và quý giá của thứ Linh bảo này. Nhưng không ngờ Tông phái siêu cấp lại có thể đặt ở mỗi tòa trọng thành một kiện Linh bảo Thiên cấp.
- Ha ha, Lâm Động huynh đừng có ý định gì với thứ đó nhé. Chỉ cần ai đó có chút xíu ý định làm tổn hại đến Niết Bàn Bi là lập tức bị tước bỏ tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến. Thậm chí Vương triều của kẻ đó cũng sẽ gặp họa, lần sau có lẽ sẽ không có tư cách vào Không gian Viễn Cổ nữa.
Tô Khôi đùa nói.
Lâm Động nghe vậy cũng cười. Hắn không phải đồ ngốc, Linh bảo Thiên cấp đúng là rất quý hiếm nhưng cũng phải biết quý trọng cái mạng nhỏ bé của mình. Tông phái siêu cấp mà nổi giận, có lẽ một Vương triều Cao cấp cũng sẽ bị hủy diệt, Lâm Động không dám coi thường.
- Nếu vậy bọn chúng ta đến Niết Bàn Bi đi!
Niết Bàn Ấn đã là thứ không thể thiếu thì cũng nên lấy sớm một chút, tránh xảy ra sai sót gì khiến hắn không thể tham gia Bách Triều Đại Chiến.
Tô Khôi cười, gật đầu rồi dẫn cả bọn đáp xuống bên ngoài thành.
Thành Vạn Tượng là trọng thành siêu cấp, có đến hơn chục cổng vào, nhưng mỗi cổng vào cũng đều đông ngẹt người. Hơn nữa điều đặc biệt là đám người có đội ngũ khá chỉnh tề. Sự hỗn loạn có thể gặp ở bất cứ nơi nào khác đã hoàn toàn biến mất ở nơi đây.
Lâm Động nhìn mà thầm cảm thán sự uy nghiêm của Tông phái siêu cấp. Những người có thể đến được đây đều không phải nhân vật tầm thường, ai ai cũng thuộc loại yêu nghiệt, thế nhưng đến đây đều rất quy củ.
Bọn người Lâm Động đi theo đoàn người, khoảng nửa giờ sau cuối cùng cũng vào được bên trong tòa thành rộng lớn.
Vừa vào thành, làn sóng âm thanh đáng sợ đan xen nhiệt khí hừng hực ập tới khiến cả bọn Lâm Động đều phải nheo mắt lại. Sau đó mở mắt ra, nhìn biển người đen kịt trên những con đường rộng lớn ở từ khắp nơi, tất cả không khỏi cười khổ, không hổ là trọng thành siêu cấp.
- Đến Niết Bàn Bi thôi!
Lâm Động cũng không có ý định đi dạo, nói với Tô Khôi một tiếng.
Tô Khôi gật đầu, đi lên trước dẫn đường, đoàn người theo phía sau. Đi qua những con đường ngoằn ngoèo như mê cung, qua nửa giờ nữa thì đến khu trung tâm của thành Vạn Tượng.
Khi vào đến đây, Lâm Động ngẩng lên nhìn trung tâm của tòa thành. Ở đó là một khu quảng trường khổng lồ trên cao, độ cao phải đến trăm trượng, dẫn lên đó là những bậc thang lớn, lúc này đã đông ngẹt người.
Lâm Động quét mắt một vòng, rồi chăm chú nhìn khu trung tâm của quảng trường. Một tấm thạch bi kim sắc đứng sừng sững như ngọn núi. Ánh kim quang lấp lánh, ngưng tụ lại thành những quầng sáng bao quanh tấm thạch bi. Ánh kim quang chói lòa khiến nó trở thành đối tượng thu hút mọi ánh mắt trong trọng thành siêu cấp này.
- Đây chính là Niết Bàn Bi sao?
Lâm Động nhìn thứ to lớn đó, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ nó tỏa ra, bất giác liếm môi lầm bầm nói.
Cuối cùng hắn cũng đã biết thế nào là Linh bảo Thiên cấp!