Vũ Động Càn Khôn

Bộ xương thú trắng khổng lồ đứng sừng sững trên đài đấu giá tỏa ra luồng khí tức cổ xưa, không khí xung quanh cơ hồ như đông đặc lại.

Không ít người phải biến sắc mặt, chỉ một bộ xương thú mà đã có uy thế như vậy, thật không biết khi còn sống con thú này sẽ ngang ngược đến thế nào?

Không ít người đều nhìn lên đài cao xôn xao bàn tán, từ khí thế đó có thể thấy mặc dù mọi người không biết rốt cuộc bộ xương thú kia là của loài Yêu thú gì nhưng cũng có thể đoán được sự bất phàm của nó.

- Thiên Hoang Thần Ngưu, một loài dị thú thời Viễn Cổ. Trong bộ xương này có sự tồn tại của huyết mạch Viễn Cổ, chính là kỳ vật luyện thể. Nếu dùng bộ xương này luyện chế Thú khôi thì sẽ vô cùng tuyệt vời.

Tống Tần rời mắt khỏi bộ xương khổng lồ, nhìn xuống dưới nói.

- Giá khởi điểm, bốn trăm vạn Niết Bàn Đan!

Lời vừa thốt ra tất cả mọi người đều xìu xuống, lượng Niết Bàn Đan đó ngay với một số Vương triều Cao cấp cũng không phải là con số nhỏ. Nếu đó là một bộ Linh Vũ kỹ Cao cấp thì có lẽ bọn họ sẽ nghiến răng mà liều, nhưng bảo bọn họ dùng số Niết Bàn Đan đó đi mua một bộ xương, dù nó có bất phàm thế nào thì cũng khó mà chấp nhận nổi!

- Bốn trăm vạn, không hề thấp!

Lâm Động nhíu mày, hắn cũng cảm thấy mua bộ xương thú với giá đó là quá đắt.

- Vẫn chấp nhận được, không hề quá đáng đâu. Nhục thể của Thiên Hoang Thần Ngưu cực mạnh, đợi khi ngươi lấy được tinh huyết Viễn Cổ từ trong đó, ta có thể dùng bộ xương làm nguyên liệu cường hóa bộ Huyết Linh Khôi của ngươi, lúc đó đẳng cấp của nó sẽ được nâng lên.

Tiểu điêu cười nói. Bạn đang đọc truyện được tại

Nghe thấy có thể dùng xương Thiên Hoang Thần Ngưu cường hóa Huyết Linh Khôi, Lâm Động cũng bình tĩnh hơn một chút. Bất luận thế nào thì ít nhất cũng phải lấy lại được chút vốn từ bốn trăm vạn Niết Bàn Đan chứ.

Đương nhiên Lâm Động cũng hiểu, dù không lấy lại được gì thì thứ huyết mạch Viễn Cổ trong bộ xương đó cũng khiến hắn nhất định phải ra tay lần này. Linh hồn Thiên Ngạc vốn là tuyệt chiêu tất sát cực mạnh của hắn, nhưng lần trước để đối phó với bọn Điền Chấn liên thủ với nhau mà hắn đã phải dùng hết huyết mạch Viễn Cổ rồi.

Mà không có huyết mạch Viễn Cổ bổ sung thì không thể nào triệu hồi ra Linh hồn Thiên Ngạc được nữa. Tính ra thì tuyệt chiêu này đã thành vô dụng rồi. Giờ Bách Triều Đại Chiến sắp bắt đầu, ở đó thiên tài nhiều như lá mùa thu, đâu đâu cũng là yêu nghiệt. Ở đó Lâm Động không dám chắc mình sẽ thuận buồm xuôi gió, vì thế nếu bây giờ lại có huyết mạch Viễn Cổ của Thiên Hoang Thần Ngưu thì đó sẽ là một trợ lực rất lớn, do đó không thể bỏ qua nó được.

Mọi người đều đang xì xào bán tán, dù là Tứ đại Vương triều Siêu cấp cũng phải chau mày. Thiên Hoang Thần Ngưu đem lại cảm giác bỏ thì tiếc mà lấy thì thấy không đáng.

Tống Tần bình thản nhìn xuống trường đấu giá, cũng không thôi thúc gì. Trong lòng hắn rõ, nếu bán bộ xương này cho các tông phái chuyên luyện chế Linh khôi thì đừng nói bốn trăm vạn, dù có tăng giá gấp đôi thì bọn yêu xương như yêu mạng kia cũng sẽ lao vào xâu xé. Đem ra đây bán đấu giá cũng là phí hoài của trời rồi.

Sau mấy phút yên lặng, cuối cùng một Vương triều Cao cấp ngập ngừng lên tiếng:

- Bốn trăm mười vạn!

Nhìn sắc mặt người đó có thể thấy hắn đã phải đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt rồi mới nghiến răng lựa chọn như vậy.

Mọi người nhìn hắn như nhìn một siêu cấp oan đại đầu, tiêu tiền oan uổng. Bị nhìn như thế khiến hắn có phần hối hận, chỗ Niết Bàn Đan đó là tất cả gia tài của hắn đó.

- Bốn trăm năm chục vạn!

Khi mọi người nghĩ sẽ không còn ai ra giá nữa thì bỗng vang lên một giọng nói bình thản. Tìm theo hướng giọng nói phát ra, cuối cùng mọi ánh mắt tập trung trên người Lâm Động, tất cả cùng kinh ngạc, hắn lại muốn làm trò gì đây?

Lâm Động ngã người vào ghế, coi như không biết đến biết bao ánh mắt đang nhìn mình, hai mắt hơi cụp xuống, chẳng ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

- Lẽ nào hắn lại muốn dụ Vương triều Phong Vân ra tay?

Một số người bàn tán, rồi tất cả không hẹn mà cùng nhìn về Phong Thương. Sắc mặt hắn lúc này cũng thay đổi bất định. Nếu không phải lúc nãy vừa chịu thua thiệt thì chắc chắn hắn sẽ lại chơi cùng Lâm Động. Nhưng lại có cái gọi là chim sợ cành cong, hắn lại sợ lại bị Lâm Động chơi xỏ lần nữa, dù sao hơn bốn trăm vạn Niết Bàn Đan cũng chẳng phải con số nhỏ.

Ở bên cạnh, sắc mặt Mãnh Liệt cũng khó coi nhìn Phong Thương, một lát sau cuối cùng thấp giọng nói:

- Hay là thôi đi. Lát nữa mới là món chính, tiêu hao tài lực vào cái này cũng chẳng có ích gì. Khi Linh bảo Thiên cấp vào tay rồi bọn chúng ta sẽ khiến tiểu tử đó sống không được chết không xong!

Sắc mặt Phong Thương tối sầm, thở hắt ra rồi gật đầu.

Mọi người thấy Phong Thương không nói gì, cũng không có hành động gì khác, trong lòng đều xì một tiếng, xem ra hắn đã bị hành động lúc trước của Lâm Động dọa cho sợ rồi.

Người ra giá bốn trăm mười vạn lúc nãy thấy Lâm Động ra mặt, không những không giận mà còn thầm mừng rỡ, ngồi lại luôn về chỗ, chắc là lúc nãy đã tiêu hao hết dũng khí của hắn rồi. Muốn hắn dùng nhiều Niết Bàn Đan hơn tranh với Lâm Động là chuyện không thể.

Khi thấy kẻ đó ngồi xuống, Lâm Động cũng thở phào. Niết Bàn Đan trong tay hắn hiện giờ cũng chỉ còn bốn trăm năm chục vạn mà thôi. Hơn nữa trong đó có không ít là Tiểu Viêm có được từ trong Bạch Hổ Điện. Tuy Lâm Động vẫn còn một số linh đan quý giá có thể đổi được vô số Niết Bàn Đan, nhưng hắn phải giữ lại để tranh giành Linh bảo Thiên cấp, chưa muốn để lộ ra lúc này.

Khi Lâm Động đang căng thẳng chờ đợi, mọi người vẫn bàn tán xôn xao nhưng không có ai ra giá cao hơn nữa. Thấy vậy Tống Tần ở phía trên khẽ lắc đầu, không kìm được nhìn về phía Lâm Động. Tên này tầm nhìn cũng không tầm thường, mỗi lần ra tay đều là thứ có giá trị ẩn tàng.

- Bốn trăm năm chục vạn, Thiên Hoang Thần Ngưu, bán!

Tống Tần gõ xuống bàn, tảng đá trong lòng Lâm Động đã được nhấc ra. Hắn đứng lên, không chút do dự lấy ra túi Càn Khôn chứa toàn bộ tài sản của mình ném lên đài.

Khi Lâm Động lấy túi Càn Khôn ra, rõ ràng mọi người có thể thấy được vẻ hân hoan trên gương mặt hắn. Lúc ấy tất cả mới biết, xem ra Lâm Động thật sự thích bộ xương Thiên Hoang Thần Ngưu kia chứ không phải là muốn chơi xỏ Phong Thương.

Phong Thương đương nhiên cũng nhìn ra vẻ mặt của Lâm Động, tên khốn kiếp, dám liên tiếp chơi ta!

Bọn Mộc Lân cách đó không xa thích thú nhìn cảnh đó, đặc biệt là khi thấy sắc mặt khó coi của Phong Thương, trong lòng lóe lên chút khoái cảm, rõ ràng là rất khó có thể thấy cảnh tượng đó.

Tống Tần nhận túi Càn Khôn, nhìn qua rồi gật đầu, vung tay một cái, bộ xương Thiên Hoang Thần Ngưu bay về phía Lâm Động.

Thể tích bộ xương vốn không hề nhỏ, hơn nữa còn rất nặng nề, khi vẫn trên không trung đã chèn ép không khí khiến không ít người cảm thấy da mặt nhất thời đau rát.

Ngay khi bộ xương thú sắp rơi xuống, Tiểu Viêm ở bên cạnh Lâm Động đứng bật dậy, đưa một tay ra tóm lấy bộ xương thú khổng lồ, cơ thể không chút run rẩy, tư thái tựa người khổng lồ nâng trời khiến không ít người phải trố mắt.

Lâm Động cười cất bộ xương vào túi Càn Khôn rồi cung tay với Tống Tần phía trên đài, sau đó ngồi xuống.

Tống Tần nhìn Tiểu Viêm chỉ một tay đã tóm gọn bộ xương thú, ánh mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc, rồi quét mắt nhìn ba người Lâm Động. Ba người này không phải đến từ Vương triều Siêu cấp gì nhưng khí thế lại không hề thua kém các Vương triều Siêu cấp ở đằng kia. Xem ra Chiến trường Viễn Cổ lần này đã xuất hiện không ít nhân vật kiệt xuất.

Bộ xương của Thiên Hoang Thần Ngưu đã được bán đi một cách thuận lợi, không khí bắt đầu có sự xáo động quỷ dị. Những ánh mắt nóng bỏng tham lam và chờ đợi đều tập trung vào quầng sáng màu tím cuối cùng trên đài.

Đây mới là trọng điểm của Đấu giá hội Vạn Tượng lần này!

Linh bảo Thiên cấp!

Dường như nhịp thở tất cả mọi người ở nơi này cũng đều tăng lên, Tống Tần ở phía trên cũng mỉm cười, trong mắt hắn Linh bảo Thiên cấp cũng là một thứ không tệ.

- Các vị, tiếp theo chính là vật phẩm cuối cùng của Đấu giá hội lần này. Chắc các vị cũng đã biết nó là một món Linh bảo Thiên cấp!

Quầng sáng tím dần dần hạ xuống, rơi vào tay Tống Tần, ánh sáng tối dần, cuối cùng một vật phẩm xuất hiện trước bao con người đang nhìn không chớp mắt.

Đó là một chiếc thiết ấn màu đen cổ xưa. Xung quang là vô số những đường hoa văn thần bí, trên đỉnh của nó là một con Hắc Long cuộn tròn, đầu rồng chĩa lên trời gầm rú.

- Đây chính là vật phẩm cuối cùng, Linh bảo Thiên cấp, Hắc Long Phiên Thiên Ấn!

Lời nói của Tống Tần đã đẩy không khí của trường đấu giá lên cao trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui