Phụt!
Kình phong dữ dội xuyên thủng ngực Phong Thương, máu tươi bắn ra, trước vô số ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh, Phong Thương bay thẳng ra sau, cuối cùng thảm hại rơi xuống, đốn ngã hơn chục gốc cổ thụ mới dần dừng lại.
Không gian yên lặng như tờ, tất cả ánh mắt đổ dồn về Phong Thương đang dựa lưng vào cây không ngừng ho sặc sụa ra máu. Khí tức của hắn đã yếu ớt đến cực điểm!
Trận giao chiến ác liệt này… Lâm Động đã thắng!
Sự tĩnh lặng duy trì trong chốc lát, rồi rất nhiều tiếng hít hơi khí lạnh vang lên, vô vàn ánh mắt sợ hãi nhìn lên thân ảnh trẻ tuổi trên không trung kia.
Người thanh niên đó đứng trên không, máu trên người không ngừng chảy ra cuối cùng theo gió bay đi, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí.
Hình tượng của cả hai đều không phải quá mức tiêu sái, nhưng sau khi chứng kiến trận kịch chiến vừa rồi, chẳng ai dám cười nhạo hình tượng của Lâm Động lúc này.
Trong trận chiến này, dù là bọn người Mộc Lân, tâm trạng lúc này cũng phải dùng bốn chữ hoàn toàn sững sờ để hình dung. Bọn họ đều biết rõ rằng, dù đích thân động thủ thì cũng không thể ép Phong Thương có Linh bảo Thiên cấp đến mức này.
Vì thế, thực lực thật sự của Lâm Động quả thật cũng đã vượt xa bọn họ!
Trước vô vàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Lâm Động từ từ đáp xuống phía trước mặt Phong Thương đang không ngừng thổ huyết, ánh mắt lạnh lùng.
- Ngươi thắng rồi!
Phong Thương quệt máu chỗ khóe miệng, sắc mặt tái nhợt ngẩng lên nhìn Lâm Động, giọng khàn đặc, ánh mắt đầy thảm bại.
Lâm Động nhìn Phong Thương, mỉm cười, tiến lên hai bước, khẽ đập lên vai Phong Thương như hai người bạn quen biết thân thiết lắm, đồng thời nguyên lực bên ngoài cơ thể hắn cũng dần tắt đi.
Nhìn Lâm Động tiến lại, Phong Thương hơi khựng người rồi cười khổ, bàn tay khẽ lướt, đôi mắt đang cụp xuống bỗng ánh lên sự tàn độc, ánh hàn quang lóe lên trong lòng bàn tay, rồi nhằm vào tim Lâm Động đâm tới.
Xoẹt!
Âm thanh như tiếng cắt của thứ vũ khí sắc bén vang lên, hàn quang từ tay Phong Thương còn cách Lâm Động nửa tấc thì bỗng dừng lại, hắn há hốc mồm nhìn gương mặt hàm tiếu của Lâm Động. Lúc này đầu ngón tay của Lâm Động đã như thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua cổ Phong Thương!
- Ta đi được đến đây không phải dựa vào sự ngây thơ!
Lâm Động nhìn Phong Thương đang nhìn mình với ánh mắt oán độc, máu tươi trong cổ họng tuôn ra ào ạt.
- Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi thua rồi, vậy không còn gì nữa. Ta biết, nếu ta thua, thủ đoạn của ngươi sẽ tàn độc gấp mười lần ta. Nhưng đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó!
Lâm Động đưa tay phải ra, trong bàn tay là ấn văn màu bạc của Niết Bàn Ấn Địa cấp của hắn, rồi hắn nhấc tay Phong Thương lên, trong tay hắn là Niết Bàn Ấn màu hoàng kim, đó là Niết Bàn Ấn Thiên cấp.
Lâm Động khẽ chạm vào, Niết Bàn Ấn trong tay Phong Thương biến mất nhanh chóng, còn Niết Bàn Ấn trong tay Lâm Động biến thành màu hoàng kim.
Hấp thụ Niết Bàn Ấn của Phong Thương, đương nhiên Niết Bàn Ấn của hắn sẽ được thăng cấp.
Phong Thương căm hận nhìn Lâm Động hấp thụ mất Niết Bàn Ấn của mình, muốn nói gì đó nhưng máu trào ra đã ngăn hắn lại, cuối cùng ánh mắt tắt hẳn sự sống, bịch một tiếng ngã xuống.
Thủ lĩnh của Vương triều Siêu cấp từng danh chấn thành Vạn Tượng, mới bước vào khu trung tâm đã mất đi tư cách cạnh tranh, chỉ còn là một trong vô số vong hồn của nơi đây!
Bọn người Mộc Lân nhìn Lâm Động lạnh lùng rút ra ngón tay đầy máu tanh khỏi cổ họng của Phong Thương cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ một người nhìn có vẻ bình thường, ôn hòa như vậy, khi thật sự động thủ lại tàn độc đến vậy.
- Phong Thương chết thì Vương triều Phong Vân sụp đổ một nửa rồi!
Mộc Lân thở dài, tận mắt nhìn thấy một Vương triều lớn mạnh thành ra như vậy hắn cũng cảm thấy chột dạ.
- E là không chỉ một nửa!
Sắc mặt Mộc Hàn Nguyệt phức tạp khẽ nói.
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Lân thay đổi, nhanh chóng ngẩng lên nhìn khu rừng phía xa, đột nhiên có một luồng khí tức hung sát cuồng bạo bùng phát!
- Bạch Hổ Phá Quân Quyền!
Tiếng hổ gầm vang lên, rồi một tiếng hét trầm nhưng đầy tính sát phạt lan ra. Cả khu rừng rung chuyển dữ dội, dường như tất cả có thể nhìn thấy một con Bạch Hổ khổng lồ hiện ra, ngay sau đó cuồng phong mạnh mẽ tung ra!
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển, một quyền đó đã khiến mặt đất tách ra thành một cái rãnh khổng lồ sâu hun hút.
Bạch Hổ cùng sự sát phạt quyết liệt ngưng tụ sức mạnh toàn thân Tiểu Viêm, nặng nề oanh kích về phía thân hình to lớn không kịp tránh né kia.
Rầm!
Âm thanh khiến da đầu tê dại vang lên, thân hình to lớn bay ngược ra sau, máu tươi bắn tung tóe, kim quang quanh người tối hẳn, trước bao ánh mắt chăm chú bay đập tan một tảng đá khổng lồ.
Khi thân ảnh đó bay ra, đồng tử của tất cả mọi người đều thu nhỏ lại, vì đó chính là Mãnh Liệt của Vương triều Phong Vân!
Chỉ có điều, Mãnh Liệt vốn vô cùng hung sát lúc này toàn thân đang ở tư thế méo mó, bộ dáng nhìn qua vô cùng quỷ dị. :
Ầm!
Khí hung sát cuộn trào từ khu rừng phía xa, một thân ảnh khổng lồ như hung thú Hồng Hoang bay ra, cuối cùng đáp xuống phía trước Mãnh Liệt, không chút do dự tung ra một quyền vào đầu hắn.
Mí mắt của tất cả mọi người đều co giật dữ dội, công kích đó dù Mãnh Liệt có chín mạng sợ là cũng không còn cái nào.
- Mãnh Liệt cũng xong rồi!
Đất đá vụn bay mù mịt trời, thân ảnh khổng lồ đó cũng nhanh chóng thu nhỏ lại biến lại thành hình dáng Tiểu Viêm trước đó. Nhưng trên thân thể hắn cũng thấy không ít vết thương, tuy cuối cùng đã đánh bại Mãnh Liệt nhưng hắn cũng đã phải trả giá không ít.
Nhưng dù phải trả giá thế nào, so với Mãnh Liệt không còn sự sống kia cũng tốt hơn ngàn lần.
Trước sự chăm chú của mọi người, Tiểu Viêm nhấc thân thể Mãnh Liệt lên rồi cũng như Lâm Động, hấp thụ Niết Bàn Ấn trong tay hắn, Niết Bàn Ấn trong tay Tiểu Viêm cũng biến thành màu hoàng kim.
Ầm!
Khi tất cả còn đang kinh hoàng thì từ đằng xa, một hắc ảnh từ cách đó không xa bay lại, cuối cùng rơi xuống cạnh thi thể Mãnh Liệt. Mọi người nhìn, một gương mặt sưng vù, là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cuối cùng của Vương triều Phong Vân, La Thông!
Nhưng so với bọn Phong Thương, La Thông vẫn còn mạng, có điều sự sợ hãi trong mắt hắn đã không thể hóa giải, chẳng ai biết khi giao đấu với Tiểu điêu rốt cuộc hắn đã gặp phải thứ khủng bố gì.
Bịch bịch bịch bịch bịch!
Khi La Thông được ném tới không lâu, lại có năm thân ảnh nữa rơi xuống, cách đó không xa, Tô Nhu chậm rãi bay lại, lục quang bao phủ toàn thân phát ra sức mạnh cường hãn mãnh liệt.
Như vậy là năm cường giả Tam Nguyên Niết Bàn của Vương triều Phong Vân đã bị một mình nàng ta giải quyết.
- Tô Nhu, làm tốt lắm!
Thấy vậy, trong mắt Lâm Động ánh lên sự kinh ngạc, rồi bật ngón tay cái với Tô Nhu.
Lục quang quanh người dần biến mất, nghe lời khen của Lâm Động, Tô Nhu đỏ mặt, có chút lo lắng nói:
- Lâm Động đại ca, thương thế của mọi người…
- Không sao!
Lâm Động cười, lắc lắc đầu.
- Ha ha, đúng là thảm chiến, thành ra thế này cơ đấy…
Lúc ấy, Tiểu điêu lắc lư từ phía xa đi tới, hắn nhìn Lâm Động và Tiểu Viêm người đầy máu, nở nụ cười châm chọc.
- Đúng là có thảm thật, nhưng rất sảng khoái!
Lâm Động cười, phải thừa nhận đúng là thực lực Phong Thương và Mãnh Liệt rất mạnh, từ khi vào Chiến trường Viễn Cổ, hắn đã gặp qua không ít đối thủ nhưng đây là lần đầu tiên quyết chiến đến mức này.
- Vương triều Phong Vân, coi như xong đời rồi!
Tiểu điêu cười nhạt nói.
- Đúng vậy!
Câu nói ấy cũng hiện lên trong đầu của tất cả mọi người, không ít người thở hắt ra như muốn trút đi sự chấn động trong lòng.
Hai đại thủ lĩnh của Vương triều Phong Vân đều đã chôn thây tại đây, rõ ràng là Vương triều Siêu cấp này cũng chỉ còn cái hư danh!
Có lẽ đây là Vương triều Siêu cấp đầu tiên bị đào thải ngay khi vào trong khu trung tâm. Mà người thực hiện điều đó lại là người chỉ đến từ một Vương triều Hạ cấp.
Chuyện này mà lan truyền ra chắc chắn sẽ làm chấn động cả vùng trung tâm!
Đây chính là nhất chiến thành danh chân chính!