Vũ Động Càn Khôn

Về tin tức mạch quáng Dương Nguyên Thạch ở sau núi của Thiết Mộc trang, Lâm Chấn Thiên quyết định phong tỏa một cách nghiêm mật nhất, biết được tin tức đó, chỉ có mấy người đếm trên đầu ngón tay thôi như Lâm Khiếu, Lâm Động…

Dù sao chuyện này đối với Lâm gia mà nói thì quả thực là cực kỳ trọng yếu, nếu như thật sự có thể khai thác cái mạch khoáng này ra ngoài, vậy thực lực của Lâm gia chắc chắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó coi như là cái loại gia tộc có danh tiếng lâu năm ở Thanh Dương Trấn như Lôi gia, cũng tỏ ra không đáng nhắc tới.

Đương nhiên, trước khi khai thác ở đây, thì việc đầu tiên tất nhiên là phải giữ bí mật, nếu không thì, nếu để cho Lôi gia biết được mà nói, tự nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp để phá hoại, thậm chí nói không chừng còn trực tiếp lôi kéo Tạ gia liên thủ đối phó với Lâm gia, đều là những chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Sau khi xác định chuyện có mạch khoáng ở phía sau núi tại Thiết Mộc trang, Lâm Chân Thiên liền đem năm sáu phần nhân mã của Lâm gia đều triệu tập đến Thiết Mộc trang, chuyện phòng vệ cũng được tổ chức cực kỳ chu đáo, toàn bộ thôn trang được bố trí thành một loại trận địa kiên cố.

Mặt khác, Lâm Chấn Thiên lại còn điều động gần ngàn công nhân từ các thôn trang khác của Lâm gia đến Thiết Mộc trang, trong những người này tuyệt đại đa số được dùng để chặt đốn Thiết Mộc, chủ yếu là để che đậy thôi, còn một số người trung thành với Lâm gia, mới được âm thầm điều ra phía sau núi để khai thác mạch khoáng.

Dĩ nhiên, trước khi khai thác ở đây, thì điều trước tiên phải giải quyết xong hai con Hắc Thiết Yêu Báo ở dưới đáy cốc, nếu không thì công việc khai thác cũng không có cách nào tiến hành thuận lợi được.

Hai con Hắc Thiết Yêu Báo đó chiếm giữ nơi này đã nhiều năm, lại có thực lực Thiên Nguyên Cảnh, hơn nữa da lông cứng rắn tựa như sắt, thân pháp lại nhanh như điện, coi như là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh đồng cấp cũng đều cực kỳ khó ứng phó. :

Để đối phó với hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo này, đám người Lâm Chấn Thiên cũng đã chuẩn bị chu đáo, hơn nữa từ bộ dáng này mà xem ra thì lão gia tử hiển nhiên cũng quyết định tự mình xuất mã, đối mặt với hai con Hắc Thiết Yêu Báo nếu như không cẩn thận một chút mà nói, e rằng sẽ tạo ra thương vọng cực lớn.

Trên một bãi đất ở cửa cốc, Lâm Động ở trên cao nhìn xuống hai con Hắc Thiết Yêu Báo ở phía dưới, sau đó ánh mắt dời đi một chút, liền nhìn thấy ba thân ảnh từ trên vách núi nhanh chóng nhảy xuống, mũi chân khẽ đạp xuống một vài tảng đá nhô ra, sau cùng cũng hạ xuống đáy cốc một cách vững vàng.

"Rống!"

Lúc ba người Lâm Chấn Thiên xông vào đáy cốc, hai con Hắc Thiết Yêu Báo liền cảnh giới phát hiện bọn họ, lập tức một tiếng rống trầm thấp vang lên quanh quẩn trong sơn cốc.

"Ta đối phó một con, hai người các ngươi đối phó một con, quyết chiến, chớ để cho bọn chúng nó bỏ chạy, tránh sinh hậu hoạn về sau!" Ánh mắt sắc bén của Lâm Chấn Thiên nhìn hai con Hắc Thiết Yêu Báo mãnh mẽ nhảy kên núi đá, quát khẽ một tiếng, liền hung bạo xông lên, Nguyên Lực sáng chói từ trong cơ thể bộc phát ra, trong cổ Nguyên Lực cường hãn này, có hai khí Âm Dương lưu động, giữa chúng hiện ra vẻ cực kỳ ăn ý nhau.

"Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, thực lực của gia gia e rằng chỉ còn kém một bước cuối cùng là có thể giao thoa Âm Dương, tiến tới việc kết thành Nguyên Đan rồi" Nhìn thấy khí thế của Lâm Chấn Thiên như vậy, trong lòng Lâm Động cũng khẽ gật đầu, bất quá vừa nghĩ tới mức độ khó khăn của việc bước vào Nguyên Đan Cảnh, chân mày hắn liền không nhịn được mà cau lại, có được thực lực Thiên Nguyên Cảnh, quả thực có thể xưng là cao thủ, nhưng không cách nào coi là cường giả có thể làm khiếp sợ một phương.

Ở Đại Viêm Vương Triều, chỉ có chân chính bước chân vào Nguyên Đan Cảnh, mới có thể được xưng là cường giả.

Ở Thanh Dương Trấn này, cao thủ Thiên Nguyên Cảnh tuy nói là rất ít ỏi, nhưng cũng không thể có là hiếm thấy, loại gia tộc giống như hai nhà Lôi - Tạ cũng có bốn năm vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trấn giữ, bất quá, cả Thanh Dương Trấn cũng không có lấy một vị cường giả Nguyên Đan Cảnh nào.

Từ điểm này mà có thể nhìn ra được, cái gọi là một bước Âm Dương Giao Thái, ngưng tụ thành đan, khó có thể vượt qua được.

Lúc Lâm Động vì điều này mà phân tâm, thì ở phía dưới cũng đã sớm giao thủ, Nguyên Lực hùng hồn bắt đầu khởi động, đất đá tung bay mù mịt, khí thế cũng lộ ra vẻ bất phàm.

Hắc Thiết Yêu Báo tuy nói có chút khó giải quyết, nhưng công bằng mà nói thì dựa theo suy đoán của Lâm Động, thực lực chính xác của hai con yêu báo này là ở Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ, mà Lâm Chấn Thiên cũng là người đã tiến vào Thiên Nguyên Cảnh đã nhiều năm rồi, Lâm Khiếu với Lâm Khẳng đều có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, cuộc đối chiến này phần thắng dĩ nhiên là rất lớn.

Mà đúng như suy đoán của Lâm Động, đối mặt với thế công của ba người Lâm Chấn Thiên, hai con yêu báo sau khi trải qua những đòn phản công bén nhọn lúc mới bắt đầu, cũng từ từ hiện ra xu thế bại trận, tiếng hống không ngừng vang lên, đã trở nên khốn đốn.

"Phanh!"

Trong sơn cốc, đột nhiên có tiếng trầm muộn vang lên, ánh mắt Lâm Động liền nhìn lại, liền nhìn thấy hai ngón tay của Lâm Chấn Thiên nặng nề điểm lên đỉnh đầu của một con Hắc Thiết Yêu Báo, Nguyên Lực cường hãn lập tức tuôn ra, hai ngón tay của Lâm Chấn Thiên tựa như một mũi đao sắc bén, trực tiếp xuyên thủng đỉnh đầu cứng rắn của Hắc Thiết Yêu Báo, chỉ dùng có một ngón tay mà đã lấy mạng của nó.

"Thuần Nguyên Chỉ!"

Nhìn thấy chiêu thức quen thuộc đó, trong mắt của Lâm Động cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc, khổng hổ là thực lực Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, uy lực của Thuần Nguyên Chỉ này so với lúc hắn thi triển, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, ít nhất, Lâm Động cũng không mảy may tin tưởng, một ngón tay có thể xuyên thủng đầu của một yêu thú Thiên Nguyên Cảnh.

Lúc Lâm Chấn Thiên đánh chết một con Hắc Thiết Yêu Báo, con Hắc Thiết Yêu Báo còn lại liền gầm lên đầy căm phẫn.

"Ô!"

Khi tiếng hô của Hắc Thiết Yêu Báo truyền ra, ở trong rừng rậm xung quanh, liền truyền ra tiếng gào thét của không ít mãnh thú, nhìn tình hình này, hiển nhiên là bị tiếng hống của Hắc Thiết Yêu Báo hấp dẫn lại đây.

Nghe thấy tiếng chân ầm ầm của mãnh thú, sắc mặt Lâm Chấn Thiên cũng hơi trầm xuống, hắn không nghĩ tới con yêu báo này lại còn có thể triệu tập mãnh thú, tuy nói nhưng thứ mãnh thú kia không có hung hãn bậc này, nhưng nếu như là số lượng lớn thì cũng là một phiền toái lớn.

"Ngao!"

Lúc Lâm Chấn Thiên đang cau mày, ở phía trên sơn cốc, một bóng hình màu đỏ rực đột nhiên lướt đi, tiếng hổ gầm trầm thấp phát ra, nhất thời, đàn thú hỗn loạn ở trong rừng rậm liền dừng lại, cũng không tiếp tục lao ra.

"Ha hả, xem ra Hỏa Mãng Hổ này cũng có bản lãnh này a." Thấy thế, Lâm Chấn Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, ở cách đó không xa, Lâm Khiếu và Lâm Khẳng liền xuất thủ trong nháy mắt, một trước một sau, một quyền đánh chết con Hắc Thiết Yêu Báo còn lại.

"Súc sinh này, thật đúng là khó thu thập."

Nhìn hai con Hắc Thiết Yêu Báo nằm dưới đất, hai người Lâm Khiếu cũng phủi tay, vẻ mặt sợ hãi than.

"Tiểu Viêm, làm tốt lắm."

Ở trên sơn cốc, Lâm Động vỗ vỗ Tiêu Viêm ở bên cạnh, cười nói.

Tiểu Viêm thâm mật dụi dụi vào người Lâm Động, chợt hướng về phía dưới gầm lên một tiếng, lại bất ngờ dọc theo vách núi nhảy xuống, sau đó xuất hiện ở bên cạnh thi thể của hai con Hắc Thiết Yêu Báo, hổ khẩu mở ra, tiếp đó là một trận cắn xé điên cuồng, cuối cùng, tìm được hai khỏa tinh thể màu đen trên hai thi thể, đầu lưỡi cuốn lại, nuốt vào trong bụng.

"Tiểu súc sinh này thật là có kiến thức, lại biết trong cơ thể bọn chúng có tồn tại tinh hạch, linh trí này cũng có chút cao a…" Nói đến cuối câu, Lâm Chấn Thiên cũng nhíu nhíu mày, yêu thú tầm thường không thể có được trí khôn cao như vậy.

"Phụ thân, phiền toái cuối cùng này đã được giải quyết, mảnh mạch khoáng này cũng nên khởi công đi chứ ạ?" Lâm Khẳng cười nói, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

"Ừ."

Lâm Chấn Thiên cười híp mắt gật đầu, nói: "Ngày mai, ta sẽ bảo Lâm Mãng đi Viêm Thành, đầu tiên tìm một vài thương hội, đả thông con đường tiêu thụ, đến lúc đó, chỉ cần khai thác được Dương Nguyên Thạch, sẽ chuyển đi bán ra ngoài."

Thanh âm vừa dứt, hai tay Lâm Chấn Thiên chắp sau lưng, cười nhạt, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Đây là phong thủy luân chuyển, hắc hắc, hai nhà Lôi - Tạ chèn ép Lâm gia ta đã nhiều năm như vậy, sau này, nên phải trả nợ rồi!"

Nghe được lời này, trong mắt hai người Lâm Khiếu và Lâm Khẳng cũng lộ ra một chút lạnh lẽo, những năm này phải ẩn nhẫn, cũng làm cho bọn họ có một chút uất nghẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui