Nhìn đôi mắt đỏ rực của Mạc Lăng, Lâm Động cười tươi hơn một chút:
- Tin ta sao?
- Chưa bao giờ hoài nghi cả!
Mạc Lăng thở ra một hơi, vì hắn vào vùng trung tâm chậm hơn nên không được nghe đến chuyện Lâm Động và Vương triều Phong Vân đối đầu, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến lòng tin của hắn với Lâm Động. Lòng tin đó cơ hồ như được hình thành từ sau rất nhiều những việc Lâm Động đã làm khi vào Chiến trường Viễn Cổ, cho đến tận bây giờ khi đối mặt với Vương triều Siêu cấp, hắn vẫn dám giữ lòng tin với Lâm Động.
Ban đầu hắn không muốn lôi Lâm Động vào chuyện này, một là vì không muốn gây rắc rối cho Lâm Động, hai là cũng không muốn làm phiền đến Lâm Động nữa. Nhưng không ngờ Lâm Động lại nói thẳng như vậy.
Lần này Lâm Động không chủ động ra tay lấy lại thể diện cho bọn hắn, mà chỉ bình tĩnh nói, đằng sau đối phương có Vương triều Siêu cấp, còn đằng sau hắn lại có Lâm Động.
Trong mắt Đỗ Vân và Man Sơn cũng ánh lên sự kích động, hai hàm răng nghiến lại, hung quang lóe lên trong mắt, bộ dạng ủ rũ giờ đã không còn, nhìn như đã biến thành một người khác.
Những người đứng xung quanh có phần kinh ngạc nhìn bọn ba người Mạc Lăng từ bộ dạng ủ dột trở nên đầy sát khí, hiển nhiên là bọn họ không hiểu tại sao sau khi gặp Lâm Động bọn họ lại có sự thay đổi lớn đến vậy. Lẽ nào người trước mặt đây có thể cho bọn họ dũng khí khiêu chiến với Vương triều Siêu cấp?
- Đi đi, hãy dùng chính bàn tay mình để lấy lại thứ của mình. Tuy bọn ta chỉ từ một Vương triều Hạ cấp nhưng bất cứ hậu quả gì hôm nay ta đều gánh hết.
Lâm Động vẫy vẫy tay, cười nói.
- Vương triều Hạ cấp?
Lâm Động không có ý che giấu nên tiếng nói cũng truyền đi, vậy là sắc mặt của mọi người trở nên thật phong phú, ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Động. Bọn họ vốn tưởng bọn Lâm Động có lai lịch thế nào thì mới dám ăn nói như vậy, không ngờ lại chỉ từ một Vương triều Hạ cấp, thật không hiểu làm thế nào mà bọn họ lại vào được đến đây…
Khi đó ba người Mạc Lăng gật mạnh đầu, quay người, sát khí đằng đằng quay trở lại quảng trường.
- Ồ, gan không nhỏ đâu nhỉ!
Mấy nam tử hắc y kia vẫn ở nguyên chỗ cũ. Từ ban đầu bọn chúng đứng ngoài lạnh lùng nhìn bọn Lâm Động, khi thấy ba người Mạc Lăng như tiến lại đầy dũng khí không kìm được nở nụ cười một cách quái dị.
- Tiểu tử, đừng tùy tiện ra vẻ uy phong, chỉ sợ hối hận cũng không kịp đâu. Chuyện ở đây của bọn ta, có lẽ ngươi không có tư cách gánh vác!
Nam tử hắc y đứng đầu nhìn Lâm Động, cười lạnh nói.
Nghe vậy, Lâm Động chỉ cười cười, không thèm quan tâm đến bọn chúng, ngẩng lên nhìn nhóm người ở phía dưới ngọn cây cao đằng xa đang nhìn về phía này, trên gương mặt bọn chúng lúc này cũng ánh lên hàn ý.
- Không biết sống chết… đâm đầu vào chỗ chết!
Bên cạnh gã thanh niên lạnh lùng mặc hắc ý, một nam tử tóc hoa râm nhếch mép nói.
Ánh mắt sắc lạnh như đao của thanh niên kia lướt qua người Lâm Động, khóe miệng hắn nhếch lên vẻ thích thú. Hắn vốn định đứng dậy nhưng rồi lại ngồi xuống, hắn muốn xem xem cục diện hôm nay rốt cuộc Lâm Động sẽ gánh vác như thế nào.
- Lý Khôn… không ngờ có kẻ muốn thách thức Vương triều Đại Uy chúng ta, vậy ngươi cứ thử đi!
Gã thanh niên hắc y búng nhẹ ngón tay, một tia hàn quang lượn lờ quanh đầu ngón tay của hắn, hắn nhàn nhạt nói.
- Vâng!
Nghe vậy, gã nam tử kia lập tức cung kính đáp, khi quay lại gương mặt dữ dằn nhìn ba người bọn Mạc Lăng, nói:
- Cho một con đường sống mà các ngươi không đi. Nếu đã vậy thì đừng trách bọn ta nặng tay!
Ầm!
Bàn chân giẫm mạnh xuống gây nên một tiếng nổ trầm đục. Đối mặt với Lý Khôn, ba người bọn Mạc Lăng không nói nhiều, nguyên lực mạnh mẽ bùng phát khiến mặt mày bọn Lý Khôn hơi biến sắc, rõ ràng bọn chúng không ngờ thực lực thật sự của bọn Mạc Lăng lại mạnh đến vậy.
- Giết bọn chúng đi, không cần nương tay!
Lý Khôn quát lên, rõ ràng hắn rất phẫn nộ vì bọn Mạc Lăng dám khiêu khích sự uy nghiêm của Vương triều Đại Uy. Nếu hôm nay không dạy cho ba kẻ này một bài học, có lẽ thanh danh của Vương triều Đại Uy sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.
Phía sau Lý Khôn có bốn nhân ảnh, khí tức đều rất cường hãn. Lý Khôn vừa dứt lời, cả bốn người nhất thời bùng phát nguyên lực Tam Nguyên Niết Bàn lao tới.
Tuy nhiên dù cũng là Tam Nguyên Niết Bàn, nhưng so với bọn Mạc Lăng thì kém không ít. Dù thế nào thì bọ Mạc Lăng cũng có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ. Có lẽ nó chưa đủ khiến bọn họ có thể so sánh được với thủ lĩnh của các Vương triều Siêu cấp, nhưng những nhân vật bình thường cũng khó có thể đối phó được.
Mấy đạo thân ảnh nhanh như chớp lao vào nhau, vô vàn công kích vũ kỹ mạnh mẽ cùng những luồng nguyên lực cuồng bạo cùng lúc này lan tỏa đầy hung hãn.
Ầm ầm ầm!
Không ít người nhìn những luồng năng lượng cuồng bạo phát ra phải thấy kinh ngạc. Không ngờ ba người bọn Mạc Lăng lúc trước nhún nhường như thế lại có chiến đấu lực khá như vậy.
- Ba người này cũng tiến bộ không ít!
Tiểu điêu nhìn cảnh đó, cười nói.
- Dù sao cũng có truyền thừa Tông phái Viễn Cổ đủ để lấp đầy khoảng cách chênh lệch!
Lâm Động gật gù. Thật ra bọn Mạc Lăng tiến bộ cũng khá nhanh, xem ra những lợi ích bọn họ nhận được từ truyền thừa Tông phái Viễn Cổ cũng không ít. Dù sao Lâm Động hiện nay nói thật ra thì thực lực cũng chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Đương nhiên Tam Nguyên Niết Bàn của hắn lại đủ khả năng trảm sát cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn như là Phong Thương.
- Lâm Động đại ca biết bọn họ sao?
Tô Nhu khẽ hỏi.
- Ừm, bọn họ và bọn ta cùng đến từ một Vương triều!
Lâm Động cười nói.
Tô Nhu chớp chớp đôi mắt to, rõ ràng có phần kinh ngạc. Nàng hiểu rõ mức độ ngang ngược của thực lực bọn Lâm Động… nhưng còn ba người Mạc Lăng này… hình như rất bình thường.
- Xem ra sắp thắng rồi.
Tiểu Viêm bình thường khá trầm mặc, bỗng mở miệng nói.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời thì một âm thanh trầm thấp vang lên, ngay sau đó bốn gã cường giả của Vương triều Đại Uy đã bắn ngược ra, vô cùng thảm hại rơi xuống mặt đất, hiển nhiên đã bị yếu thế.
Khi đó ba người bọn Mạc Lăng cũng đã nhanh chóng hấp thụ hết Niết Bàn Ấn của bọn chúng.
- Khốn kiếp!
Thấy bọn kẻ đó thua nhanh như vậy, mắt Lý Khôn tối sầm lại, nhưng còn không đợi hắn ra tay, Mạc Lăng đã lao tới, nguyên lực nhanh như chớp ngưng tụ nơi bàn tay.
- Quy Nguyên Cuồng Doanh!
Gương mặt anh tuấn của Mạc Lăng lúc này cũng hiện lên sự cuồng bạo. Vũ kỹ hắn thi triển cũng rất cường hãn, nhìn nguyên lực đang không ngừng tập trung nơi bàn tay của hắn cũng có thể xác định được là Linh Vũ kỹ Sơ cấp!
- Mạc Lăng, ngươi dám!
Công kích mạnh mẽ này của Mạc Lăng khiến sắc mặt Lý Khôn kịch biến, đặc biệt là khi hắn cảm nhận được sự cuồng bạo của chưởng phong trên tay Mạc Lăng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn rất nhiều. Vì thế nên hắn vội vàng vận chuyển nguyên lực, tung ra một quyền.
Vẻ mặt Mạc Lăng lạnh băng, công kích của vũ kỹ oanh thẳng lên trên nắm đấm của Lý Khôn, lực đạo mạnh mẽ đánh bay Lý Khôn về phía sau. Chỉ nghe phụt một tiếng, máu tươi đã phun trào ra từ trong miệng của Lý Khôn.
- Ồ!
Thấy Mạc Lăng không ngờ lại có thể đánh bay Lý Khôn, xung quanh lập tức xôn xao lên một trận. Thế nhưng rất nhiều người sau khi kinh ngạc trôi qua, đã nhìn Mạc Lăng với ánh mắt đầy thương hại. Lẽ nào hắn quên đằng kia còn có cường giả chân chính của Vương triều Đại Uy hay sao?
Trước mặt bao nhiêu người thế này mà ra tay đánh bay người của Vương triều Đại Uy, có lẽ chuyện này khó lòng kết thúc tốt đẹp rồi.
- Đồ vô dụng!
Phía dưới ngọn cây, gã nam tử tóc hoa râm quan sát cảnh tượng đó với ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt lạnh băng. Bàn tay hắn vỗ mạnh xuống đất, toàn thân biến thành một đạo hắc quang lao đi. Nguyên lực lan tỏa, không ngờ lại là một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn!
Nam tử tóc hoa râm đó chớp mắt một cái đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu Mạc Lăng. Hắn nở cười dữ dằn, bàn tay biến thành một đạo cuồng phong giáng thẳng xuống đầu Mạc Lăng.
- Vương triều Đại Uy ta dù là súc sinh cũng có địa vị cao quý hơn ngươi. Đồ ti tiện, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là không được động vào!
Nguyên lực xé tan không gian mang theo lực sát thương cường hãn kinh người, bay nhanh như tia chớp thẳng xuống Mạc Lăng.
Cảm nhận được sự cuồng bạo của một kích đó đó, sắc mặt Mạc Lăng khẽ biến, đang định vận lực chống đỡ thì từ sau đột nhiên phát ra một tiếng rít gió chói tay. Ngay sau đó, một thân hình to lớn nặng nề đã đáp xuống trước mặt Mạc Lăng. Một luồng nguyên lực cường hãn bắn ra từ côn ảnh ngăn cản lại đạo nguyên lực kia.
- Cút!
Một thanh âm âm trầm quát vang lên. Một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ từ trên thân côn lan ra… Cuối cùng, tất cả mọi người cũng đều vô cùng kinh ngạc nhìn thấy, thân thể của gã nam tử tóc hoa râm cũng bay ngược ra phía sau, rầm một tiếng, đâm thẳng vào một gốc cây khổng lồ, rơi xuống một cách thảm hại. Bạn đang đọc truyện được tại
Sắc mặt của gã nam tử hắc y gương mặt lạnh lùng kia lúc này cũng tối sầm lại, ngón tay kẹp lại, một thanh phi đao đen nhánh nhanh như chớp bay ra. Cánh tay hắn rung lên, hắc quang như xé tan hư không, kình phong đủ để cắt đôi một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng nhằm thẳng cổ họng Tiểu Viêm mà bay tới.
Đinh!
Hắc quang bắn tới, nhưng khi còn cách Tiểu Viêm vài trượng thì một đạo thanh quang cũng bắn tới từ phía sau, oanh kích luồng hắc quang khiến cho nó vỡ tan.
Xoẹt!
Hắc quang tan tành, sắc mặt của gã nam tử hắc y lạnh lùng biến đổi, một thân ảnh như quỷ mị bỗng xuất hiện trước mặt hắn, hai ngón tay thon dài kẹp một miếng vảy lấp lánh màu xanh lạnh lẽo bỗng dừng lại phía trước trán hắn.
- Ta nghĩ chuyện ở đây, Lâm Động ta có thể gánh vác được!
Lâm Động mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng mà tràn ngập hàn ý lan ra. Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, vô số gương mặt há hốc sững sờ.
- Lâm Động?
Khi hai chữ này thoát ra khỏi miệng Lâm Động, đồng tử của không ít người đã co rút lại. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu đám người mới tới này là thần thánh phương nào rồi!