Thanh Dương Trấn, Lôi gia.
Trong một gian đại sảnh trang trí sang trọng, Lôi Báo an tĩnh nằm trên chiếc ghế nệm dài, ở bên cạnh có hai nàng thị nữ dung mạo xinh đẹp đang thận trọng xoa bóp.
"Lâm gia có động tĩnh gì không?" Lôi Báo khép hờ mắt, một lát sau, đột nhiên mở miệng hỏi.
"Lâm gia đem không ít nhân mã đến Thiết Mộc trang, canh phòng nơi đó rất nghiêm mật." Đứng bên cạnh Lôi Báo là một trung niên nam tử mặc cẩm y lên tiếng trả lời. Người này tên là Lôi Phích, ở trong Lôi gia địa vị gần với Lôi Báo, và hắn cũng là phụ thân của Lôi Lực.
"Một đám nhà quê, quả nhiên là không đáng nhắc tới…" Nghe vậy, Lôi Báo không khỏi cười lạnh một tiếng. Thiết Mộc trang hiện tại đã bị hủy hơn phân nửa, giá trị đã không bằng trước kia, nhưng không ngờ rằng Lâm gia vẫn xem như nhặt được bảo khố, đem phòng bị nghiêm ngặt.
"Ha hả, tuy nói Thiết Mộc trang không như lúc trước, nhưng đối với nền tảng yếu như Lâm gia mà nói, đó vẫn là một khối tài sản… bọn họ làm sao dễ dàng buông tha cho được" Lôi Phích mỉm cười nói.
"Những tên khốn kiếp của Lâm gia này làm hại ta tổn thất Thiết Mộc trang, không thể dễ dàng tiếp nhận như vậy!" Lôi Báo mở hai mắt ra, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía Lôi Phích bên cạnh, nói: "Ngươi đi vận dụng những người có quan hệ với Lôi gia chúng ta ở Viêm Thành, chỉ cần Lâm gia bán Thiết Mộc thì lập tức dùng mọi biện pháp ngăn chặn. Hắc, hắc, ta muốn cho Lâm gia hắn không có chỗ để buôn bán!"
"Dạ!"
Nghe vậy, Lôi Phích gật đầu vâng mệnh, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Lôi Lực hiện tại thế nào rồi?" Lôi Báo đột nhiên hỏi tới.
"Lần này thua vào tay tên tiểu tử của Lâm gia là một đả kích không nhỏ đối với hắn." Lôi Phích thở dài đáp.
"Trong lúc tỷ võ, thắng bại là chuyện thường tình, nếu ngay cả việc này cũng chịu không nổi, sau này làm sao thành đại sự?"
Lôi Báo nhướng mày, chợt nói: "Đi khố phòng lấy Dương Nguyên Đan đưa cho hắn, có vật này rồi tốc độ tu luyện của hắn hẳn sẽ tăng lên một chút. Sau này có cơ hội thì đem thằng nhãi con của Lâm kia phế đi là được."
"Đa tạ phụ thân."
Nghe tới Dương Nguyên Đan, Lôi Phích trên khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng cung kính nói.
"Đi đi, phân phó người khác đi xem chừng Lâm gia. Hừ, đồ Lôi gia ta cũng không phải dễ dàng mà có được …" Nói đến đây, khuôn mặt Lôi Báo hiện ra vẻ âm hàn.
***
Sau khi đem Hắc Thiết Yêu Báo giết đi, công việc khai thác mạch khoáng được khởi động dưới tình trạng bảo mật. Những người tham dự công trình khai thác phải được trải qua sự chọn lựa nghiêm khắc, và đối với những công nhân này, Lâm gia trả cho bọn họ thù lao cực kỳ thâm hậu, hơn nữa còn cho phép bọn họ mang người nhà vào ở trong Thiết Mộc trang, như vậy không những có chỗ cho bọn họ cư ngụ, hơn nữa có thể dù làm cảnh cáo kín đáo, tránh có người tiết lộ bí mật.
Mà đối với việc khai thác này, Lâm Động hiển nhiên không giúp được bao nhiêu. Có điều hắn lúc này cũng không có trở về Thanh Dương Trấn vì gần bên Thiết Mộc trang có nhiều rừng sâu núi thẳm và trong những khu rừng rậm này có đầy dẫy yêu thú, mà hắn cần phải ở lại chỗ này để tôi luyện bản thân.
Trong lúc cùng những hộ vệ trong trang của Lôi gia động thủ, Lâm Động cảm giác được kinh nghiệm thực chiến của mình còn chưa đủ, nếu không phải ỷ vào Nguyên Lực sắn bén cùng với võ học tinh diệu, sợ rằng chỉ đối phó với Đái Ân hai người cũng sẽ làm cho hắn tay chân luống cuống.
Nếu mà nói tới thực chiến, Lâm Động không cách nào dùng người làm mục tiêu, cho nên đem tầm nhìn đặt lên trên mình của những thứ như yêu thú hung hãn, mà phụ cận Thiết Mộc trang là thâm sơn, đúng lúc phù hợp với điều kiện trong lòng Lâm Động.
"Gừrrrrrr!"
Trong rừng rậm u tĩnh, bất chợt có tiếng rống giận vang lên, làm lá cây cũng chấn động run rẩy liên hồi.
Nhìn theo phương hướng từ nơi tiếng rống truyền đến, chỉ thấy được một đầu Cự Lang toàn thân phát xanh, như một mũi tên nhào vào trên người của một đạo nhân ảnh. Đột nhiên, trong lúc cái miệng rộng phát ra mùi tanh của Cự Lang dữ tợn kia sắp cắn đứt cổ nhân ảnh, thì xuất hiện hai ngón Nguyên Lực hùng hồn, cắm vào bụng dưới mềm mại của Cự Lang, tức thì máu tươi nóng hổi phọt ra.
Khi máu tươi xối xả phun, đạo nhân ảnh kia lấy một tay đẩy thân thể Cự Lang màu xanh ra, ngửa mặt lên trời thở hổn hển không ngừng. Trên thân thể của hắn có đầy vết thương đủ loại lớn nhỏ, thoạt nhìn qua đã biết hắn trải qua nhiều lần chém giết.
Thở hổn hển lấy mấy hơi, đạo nhân ảnh kia mới bò đứng dậy, để lộ ra một khuôn mặt thiếu niên. Thì ra là Lâm Động, hắn giờ phút này nhìn thoáng qua thân thể Cự Lang màu xanh ở dưới chân mình, không khỏi cười một tiếng.
Thanh Phong Lang cũng là một loại yêu thú có thực lực sánh ngang với Địa Nguyên Cảnh. Ở chỗ này gần hai tháng, Lâm Động và yêu thú này đã giao thủ mấy lần, kể từ lúc ban đầu bỏ trốn nhếch nhác cho đến bây giờ thẳng một kích trí mạng.
Lâm Động của hiện tại so với hai tháng trước, mặc dù dung mạo không có thay đổi bao nhiêu, nhưng lại cho người ta có cảm giác sắc bén. Cái loại cảm giác này không liên quan đến dung mạo, mà là một loại khí thế, một loại khí thế mà sau khi trải qua chém giết thật sự mới có thể có được.
Sau khi Lâm Động giải quyết Thanh Phong Lang, một đạo hỏa hồng ảnh tử từ trong rừng phóng ra, cắn nhừ thi thể Thanh Phong Lang, nhưng lại không thấy có tinh hạch tồn tại nên phát ra một tiếng gầm gừ bất mãn.
Hỏa hồng ảnh tử này chính là Tiểu Viêm. Ở trong hai tháng qua, nó làm bạn với Lâm Động, trải qua thực chiến tôi luyện nặng nề. Vì vậy trên thân thể của nó bây giờ cũng có một ít vết thương do trong lúc cắn xé với yêu thú mà có.
Tiểu Viêm của hiện giờ, sau hai tháng trải qua nhiều lần ẩu đả, cũng là tanh mùi máu tươi, vết thương trên thân thể ngược lại làm cho nó nhìn rất hung hãn hơn, tài hoa của Hỏa Mãng Hổ từ từ hiển lộ ra.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, tốc độ phát triển của Tiểu Viêm hiển nhiên là rất kỳ quái. Tuy nói là từ lúc nó ở trong tay Lâm Động đã hưởng dụng thức ăn sang trọng, và trong khoảng thời gian này còn nuốt chửng một ít thứ gọi là tinh hạch, nhưng ngắn ngủi, không tới nửa năm thời gian, từ một ấu thú mới sinh ra đã biến thành hình thể Hỏa Mãng Hổ trưởng thành, tốc độ này có chút làm cho người ta tức cười khó tin.
Theo Lâm Động được biết, hiện tại cái đầu ấu thú Hỏa Mãng Hổ của Ngô Vân chỉ lớn bằng chừng bắp đùi mà thôi, hơn nữa lực chiến đấu rất kém so với Tiểu Viêm.
Đối với sự chênh lệnh giữa hai bên, Lâm Động cũng rất kinh ngạc, thật ra cũng nhờ may mắn, ở ngày đó cảm ứng theo Thạch Phù chọn lựa, Tiểu Viêm so với hai đầu ấu thú kia đích xác có một chút đặc biệt hơn.
Hai tháng tu luyện này, Lâm Động và Tiểu Viêm cả hai đều có cải tiến không nhỏ, bất quá điều làm cho Lâm Động có chút tiếc hận chính là, hắn vẫn kém chút hỏa hầu để tấn nhập Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ. Nhưng điều an ủi chính là bảy đường kinh mạch của Thanh Nguyên Công đã bị hắn hoàn toàn đả thông…
Cho nên dù sao cũng phải nói, là hai tháng tôi luyện trong rừng rậm cũng mang lại hiệu quả không tệ.
"Đã không còn sớm, cần phải trở về thôi …"
Lâm Động lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình nhỏ, từ đó đổ ra một viên linh dược đan hoàn, rồi nhét vào trong miệng Tiểu Viêm. Sau đó nhìn thấy trong bình không còn lại bao nhiêu đan hoàn, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Tiểu Viêm càng trưởng thành thì càng kén ăn, Thạch Phù Linh Dịch không thể thỏa mãn được nó nữa…
Tung mình cỡi trên lưng hổ, Lâm Động trong miệng phát ra một tiếng cười, Tiểu Viêm liền hóa thành một đạo hỏa hồng ảnh tử, thật nhanh phóng ra khỏi khu rừng rậm…
***
Về tới Thiết Mộc trang, Lâm Động trước tiên là tắm một cái, sau đó thay quần áo rồi chạy thẳng ra phía sau núi, trải qua nhiều tuyến phong tỏa trùng điệp, cuối cùng cũng thuận lợi đến được mạch khoáng. - .
Hoàn cảnh phía sau núi bây giờ đã thay đổi rất nhiều, một cái đường hầm thông vào trong núi, từ bên trong không ngừng có tiếng gõ đinh đinh đương đương truyền ra.
Ở nơi cửa ra vào của mạch khoáng, Lâm Khiếu đang đứng khoanh tay, bên cạnh có hai cái rương lớn, và trong rương chứa đầy Dương Nguyên Thạch màu đỏ nhạt.
"Cha, thu hoạch cũng không tệ lắm a?" Nhìn hai cái rương lớn chứa đựng Dương Nguyên Thạch sáng long lanh, Lâm Động liếm môi, cười nói.
"Hiện tại không có nhiều người có thể dùng, nên mỗi ngày Dương Nguyên Thạch khai thác ra có hạn. Đây là tất cả thu hoạch trong hai tháng qua, có tổng cộng là bốn trăm tám mươi bảy miếng." Lâm Khiếu nói, bất quá nhìn bộ dáng hắn hiển nhiên là đối với thu hoạch này hết sức hài lòng. Hơn bốn trăm miếng Dương Nguyên Thạch, đây cơ hồ tương đương với một năm tiền lời của Lâm gia ở lúc trước."
"Chỗ này hơn bốn trăm miếng Dương Nguyên Thạch, có thể đủ để đối lấy hơn bốn mươi Dương Nguyên Đan."
"Dương Nguyên Đan?" Lâm Động ngẩn người, kinh ngạc hỏi.
"Một ít cường giả có thể đem năng lượng bên trong Dương Nguyên Thạch ngưng tụ luyện thành Dương Nguyên Đan. Cái loại đan dược này đối với người từ Nguyên Đan Cảnh trở xuống thì có tác dụng rất lớn, bất quá dựa theo tỷ lệ mà tính, e rằng mười miếng Dương Nguyên Thạch mới có thể luyện ra một quả Dương Nguyên Đan. Ha hả, đối với thế lực lớn một chút mà nói, Dương Nguyên Thạch cùng với Dương Nguyên Đan đều so sánh với bạc hoàng kim càng ổn định hơn …" Lâm Khiếu do tâm tình khoan khoái, vì vậy cũng không sợ người khác làm phiền nên giải thích.
"Sao cơ?" Lâm Động có chút kinh ngạc, chuyện như vậy hắn đây là lần đầu tiên nghe nói tới.
"Phụ thân đã quyết định, ngày mai vận chuyển đi trước ba trăm Dương Nguyên Thạch lên Viêm Thành, đến lúc đó đổi lấy một số Dương Nguyên Đan, tăng cường thực lực của Lâm gia chúng ta cũng tốt."
"Ngày mai đi Viêm Thành sao?" Nghe vậy, trong mắt Lâm Động nhất thời lộ ra sắc thái vui mừng. Viêm Thành là một thành phố lớn ở gần Thanh Dương Trấn nhất, thậm chí ở trong Đại Viêm Vương Triều, Viêm Thành cũng có một chút danh khí, hơn nữa nơi đó lại náo nhiệt và đặc sắc, Thanh Dương Trấn còn lâu mới có thể sánh bằng.
"Ha ha, ngươi hiện tại đã là đại công thần của Lâm gia. Yên tâm đi, ngày mai sẽ dẫn người theo để nhìn xem thế giới bên ngoài." Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Động, Lâm Khiếu không khỏi cười nói.
Lâm Động cười hắc hắc, sau đó quay đầu nhìn cái rương bên cạnh chứa đầy ấp Dương Nguyên Thạch, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Còn Lâm Khiếu sau khi nói hai câu cuối cùng thì bỏ đi sang một bên, phân phó gia tăng hộ vệ trông giữ chặc chẽ.
Lúc Lâm Khiếu bỏ đi, Lâm Động không nhịn được vươn tay nắm lên ba miếng Dương Nguyên Thạch, song, trong lúc tay hắn nắm lấy, Thạch Phù trong lòng bàn tay đột nhiên truyền ra một cổ ba động. Vốn là ba miếng Dương Nguyên Thạch lóe ra quang trạch màu hồng nhạt, bỗng nhiên nhanh chóng trở nên ảm đạm lu mờ. Trong thời gian ngắn, toàn bộ ánh sáng tiêu tan, cuối cùng biến thành một nắm phấn vụn bay lả tả.
Nhìn biến cố bất thình lình xảy ra, sắc mặt Lâm Động trong chớp mắt thay đổi nhiều.