Hôm sau, trước cửa đại môn Thiết Mộc trang, một lượng lớn xe ngựa xếp hàng chỉnh tề. Trên đó còn có buộc chặt nhiều khối cự mộc màu đen.
Lần này đi Viêm Thành, bề ngoài là tiêu thụ Thiết Mộc, nhưng mục đích thực sự chính là Dương Nguyên Thạch. Bất quá loại mục đích này hiển nhiên là không thể để bại lộ ra ngoài được, nếu không, nói không chừng sẽ đưa đến một ít phiền toái không cần thiết.
Mà đối với lần tiêu thụ này, hiển nhiên Lâm Chấn Thiên rất xem trọng, không chỉ muốn tự thân xuất mã, hơn nữa còn có Lâm Khiếu, Lâm Mãng và gần trăm vị hộ vệ đi cùng. Đội ngũ bậc này đã là tương đối không yếu, dạng thổ phỉ tầm thường căn bản không có dám đến đây càn rỡ.
Lâm Chấn Thiên cỡi tuấn mã, ánh mắt sắc bén, thân thể cường tráng, làm cho người ta không dám khinh thường lão nhân đã gây dựng sự nghiệp từ đôi bàn tay trắng ở Thanh Dương Trấn này.
"Mọi người đến đông đủ hết chưa?" Lâm Chấn Thiên kiểm duyệt lại một lần, ánh mắt hướng đến Lâm Khiếu, hỏi.
Ở bên cạnh, Lâm Khiếu, Lâm Động cũng cỡi một đầu tuấn mã. Lần này đi đến Viêm Thành, quan trọng nhất chính là tránh khỏi gây ra rắc rối, mà Tiểu Viêm quá mức khiến người khác chú ý, cho nên để lại Thiết Mộc Trang vẫn là thỏa đáng nhất.
Nghe thấy Lâm Chấn Thiên hỏi, Lâm Khiếu cũng gật đầu, trầm giọng nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, tùy thời có thể lên đường."
"Ừm"
Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên mới hài lòng gật đầu, cũng không có nhiều lời liền giơ cánh tay lên, chiếc roi ngựa vung lên, điều khiển con ngựa chạy một mạch, mang theo một luồng bụi đất màu vàng, hướng về phía đường lớn chạy như điên.
Ngay lúc Lâm Chấn Thiên động thân, đoàn xe cuồn cuộn cũng di chuyển, từng đạo âm thanh hét lớn, nhanh chóng đi theo.
Hai chân Lâm Động đá nhẹ vào lưng ngựa, xoay người hướng Thanh Đàn vẫy vẫy tay, sau đó liền điều khiển con ngựa, đi cùng đoàn xe.
***
Viêm Thành, là một tòa thành cách Thanh Dương Trấn gần nhất. Dĩ nhiên, nói gần nhất chẳng qua cũng là tương đối thôi, bởi vì đoàn người Lâm Chấn Thiên đi vào phạm vi Viêm Thành thì trời cũng đã đến trưa.
Ở trên con đường lớn đi vào Viêm Thành, dòng người hối hả truyền đến âm thanh huyên náo, làm cho Lâm Động không khỏi tặc lưỡi. Ở đây còn chưa đến Viêm Thành mà nhân khí cũng đã đông đúc như vậy rồi, thật không biết bên trong Viêm Thành thì cảnh tượng như thế nào nữa.
"Động nhi, đi vào trong thành chớ có gây chuyện lung tung. Trong Viêm Thành này rồng rắn lẫn lộn, hạng người ngọa hổ tàng long không biết có bao nhiêu mà kể, có một số người không thể chọc đến được." Nhìn trên mặt Lâm Động đầy vẻ hiếu kỳ, Lâm Khiếu một bên liền mở miệng nói.
Lâm Động cười cười, đột nhiên nói: "Cha, Viêm Thành này lớn hơn rất nhiều so với Thanh Dương Trấn, như vậy thế lực tranh đoạt khẳng định sẽ kịch liệt hơn chứ?"
"Trong Viêm Thành trung bình cứ thời gian một tháng sẽ lại có một thế lực bị diệt vong, đồng thời còn có mấy thế lực mới mọc lên, ngươi nói xem có kịch liệt hay là không?" Lâm Khiếu cười nói.
"Bất quá ở Viêm Thành này có tam đại thế lực, tiếu ngạo quần hùng. Không có người nào có thể đạt được như địa vị của bọn họ."
"Nha. Tam đại thế lực kia là những ai?" Lâm Động tò mò hỏi.
"Viêm Thành thành chủ, Vạn Kim Thương hội và Huyết Lang Bang." Lâm Khiếu mấp máy miệng nói. Tam đại thế lực này, đối với Lâm gia bọn họ mà nói thật có chút xa vời.
"Tam đại thế lực này cao thủ tập hợp cực đông, hơn nữa còn có thêm cường giả Nguyên Đan Cảnh trấn giữ. Tuy nói tiểu thế lực trong ngoài Viêm Thành này nhiều không đếm xuể, nhưng đại đa số thế lực cũng đều muốn cậy vào tam đại thế lực này mà sống sót."
Lâm Động khẽ thì thầm trong miệng một tiếng, sau đó yên lặng gật đầu. Ở loại địa phương này, chỉ có cường giả Nguyên Đan mới có thể chân chính có được quyền lực.
"Ha ha, cũng không cần nản chí, chờ Lâm gia ta đem mạch khoáng kia từng bước phát triển, đến lúc trong gia tộc lại sản sinh ra một vị cường giả Nguyên Đan Cảnh, thì Lâm gia chúng ta cũng sẽ có thể có một chỗ đứng trong Viêm Thành này." Nhìn Lâm Động trầm mặc, Lâm Khiếu còn tưởng hắn nhận lấy đả kích, lập tức nhích đến gần, thấp giọng cười nói.
Nghe vậy, Lâm Động cũng cười một tiếng. Nguyên Đan Cảnh sao... đối với loại tầng thứ chân chính cường giả này, hắn cũng rất tò mò.
***
Đoàn xe lấy một loại tốc độ không nhanh không chậm đi trong dòng người, rốt cuộc thì cũng đã đến ngoài thành Viêm Thành. Lúc nhìn thất tường thành hùng vĩ cao gần trăm trượng, Lâm Động lại tặc lưỡi một lần nữa. Thanh Dương Trấn so với nơi này, quả thật có chút khó coi.
Sau khi giao nộp một ít lệ phí vào thành, đoàn xe cũng đã thuận lợi đi vào bên trong Viêm Thành.
Đi qua đường hầm cửa thành hơi có vẻ u ám, ngay sau đó chính là tiếng ồn ào lớn đinh tai nhức óc dữ đội xô đến giống như là thủy triều, làm cho đầu óc Lâm Động không có chuẩn bị chút nào cũng có chút mơ hồ. Một lát sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhìn dòng người đông nghịt trên đường phố, lại ngắm phần lớn kiến trúc to lớn, cũng không khỏi sợ hãi thở ra một hơi thật sâu.
"Đi tìm chỗ nghỉ chân trước."
Hiển nhiên đám người Lâm Chấn Thiên cũng không phải là mới lần đầu đến Viêm Thành, vì vậy cũng lộ ra vẻ quen thuộc, dẫn đoàn xe dừng lại trước một khách sạn hơi có vẻ u tĩnh. Khách sạn cũng có phần sạch sẽ, ngăn nắp.
Sau đó đội nhân mã chia làm hai, một đội đi theo Lâm Mãng mang Thiết Mộc đem đi bán. Lâm Chấn Thiên cùng Lâm Khiếu thì tự thân xuất mã, mang đi hai rương có chứa Dương Nguyên Thạch. Về phần Lâm Động cùng một ít hộ vệ còn lại chính là lưu lại trong khách sạn.
Nhìn bóng lưng mấy người Lâm Chấn Thiên đi xa, Lâm Động cũng đành bất đắc dĩ ngồi lại khách sạn chờ ước chừng nửa giờ, Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được tự mình chạy ra ngoài. Thật vất vả mới được đến Viêm Thành một chuyến, hắn cũng không muốn ở trong khách sạn ngồi ngây ngốc như vậy.
Một mình Lâm Động đi dạo ở Viêm Thành, bởi vì không có mục tiêu xác định nên hắn cũng như nước chảy bèo trôi, theo dòng người dần dần đi vào bên trong trung tâm.
Có lẽ nguyên nhân là có nhiều thế lực tồn tại, cho nên Viêm Thành so với Thanh Dương Trấn, hiển nhiên là có chút hỗn loạn hơn. Đi trên đường, Lâm Động đã không dưới ba lần nhìn thấy mấy đội nhân mã động thủ, bất quá đối với cái loại đánh nhau này, nhiều người tựa hồ lộ ra vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn có không ít người đứng bên cạnh vây xem trầm trồ khen hay. Bộ dạng phảng phất không chút lo lắng sẽ chịu thảm như cá trong chậu.
Đối với cái loại hỗn chiến này, Lâm Động cũng không cảm thấy hứng thú đứng xem, cho nên hắn chỉ liếc mắt qua nhìn một cái rồi xoay người rời đi. Cứ đi qua mấy con phố như thế, cuối cùng hắn dừng trước một tòa đại lâu lộ ra vẻ vô cùng đặc biệt.
"Kỳ Vật Lâu!"
Nhìn ba chữ to lộ ra vẻ khí tứ phong cách cổ xưa trên lầu các, trong mắt Lâm Động cũng xẹt qua một tia kinh ngạc. Coi như hắn là người ở Thanh Dương Trấn cũng đã từng mơ hồ nghe nói qua danh tiếng của Kỳ Vật Lâu. Bởi vậy có thể thấy được, tòa đại lâu này đến tột cùng có bao nhiêu danh khí.
Đứng trước cửa chính, Lâm Động có chút chần chừ, rồi sau đó cũng đi vào. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lâm Động vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một đại sảnh có diện tích cực lớn xuất hiện trước mắt, có rất nhiều quầy hàng bày đầy vật phẩm rực rỡ muôn màu.
Linh dược, đan dược, vũ khí, tinh hạch, võ học …
Dõi mắt nhìn theo, các loại vật phẩm tràn ngập trong mắt, hơn nữa nhìn phẩm chất là hiểu, những thứ này cũng không phải là vật bình thường.
"Ha Ha, vị tiểu ca này, muốn xem thứ gì sao?" Lúc Lâm Động đang chăm chú nhìn những vật phẩm trên quầy hàng, một gã sai vặt mặc đồ màu xanh khuôn mặt tươi cười đi đến, trong tay rút ra một thanh trường kiếm màu đen.
" Hắc Thiết Kiếm, làm bằng hắc thiết bách luyện, cực kỳ sắc bén, thổi lông liền đứt. Hơn nữa trên món vũ khí này, còn có một vị đại sư khắc phù lên, quán chú Nguyên Lực, khôi giáp cứng rắn cũng có thể đâm xuyên. Tiểu ca cầm lấy, tự nhiên sẽ như hổ thêm cánh."
Lâm Động nhìn qua thanh kiếm màu đen kia, chỉ thấy được phía trên điêu khắc một phù ấn xiên xiên vẹo vẹo, ánh sáng nhàn nhạt chớt động lên.
Lắc lắc đầu, đối với vật này Lâm Động không chút hứng thú. Nhìn thấy thế, gã sai vặt cũng chỉ đành hậm hực đem Hắc Thiết Kiếm thu hồi, cũng không có giới thiệu vật gì đấy thêm lần nữa.
Lâm Động cũng không có chú ý đến hắn, ánh mắt lần nữa nhìn qua các quầy hàng. Một lát sau, ánh mắt hắn đột nhiên đừng lại trên một cái túi màu xanh lớn như lòng bàn tay đang đặt trên quầy, bên ngoài chiếc túi còn lóe ra ánh sáng khác thường.
"Túi Càn Khôn cấp thấp, bốn mươi tám khối Dương Nguyên Thạch."