Nguyên lực hùng hồn bùng lên nơi chân trời, đem theo áp lực vô cùng tận lan tỏa ra bốn bề. Trước áp lực ấy, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều cảm thấy nguyên lực trong cơ thể như đóng băng, trong lòng đều cảm thấy kinh hãi. Không hổ là cường giả của Tông phái siêu cấp, chỉ áp lực thôi cũng đã cường hãn đến mức này.
Trên không trung, Ngộ Đạo và Lưu Thông gườm nhau với ánh mắt lạnh lùng, dường như còn ẩn chứa sát ý. Thật khó tưởng tượng được rằng trước đó không lâu hai người còn mới liên thủ để chống lại bọn cường giả Tây Huyền Vực, còn giờ lại nhìn nhau đầy thù địch.
Lâm Động cũng khá ngạc nhiên, hiển nhiên hắn không thể ngờ hai người này lại trở mặt nhanh như vậy, hơn nữa từ thần thái của bọn họ có thể thấy chỉ cần có lời nào không hợp ý nhau một cái là sẽ ra tay ngay.
- Xem ra Nguyên Môn và Đạo Tông đúng là đối địch nhau!
Lâm Động khẽ lẩm bẩm.
- Ha ha, người một trăm năm trước từng đánh đến Nguyên Môn là một kỳ tài hiếm có của Đạo Tông, ngay cả Chưởng giáo Đạo Tông cũng vô cùng xem trọng. Nhưng cuối cùng đại kỳ tài như thế cũng bị Tam Chưởng giáo Nguyên Môn đích thân ra tay trảm sát, ngươi nghĩ ân oán giữa hai bên sẽ nhỏ sao?
Tiểu điêu khẽ cười nói.
- Nếu kẻ năm đó mà trưởng thành thuận lợi thì đến nay chắc chắn thuộc loại siêu yêu nghiệt. Sự mất mát này thật sự đã cắt da cắt thịt của Đạo Tông a! Ngươi tưởng kỳ tài cả thiên phú và tâm tính đều tuyệt thế vô song như thế nói gặp là gặp được sao?
Lâm Động khẽ gật gù, hắn không hiểu về vị tiền bối trong truyền thuyết nên cũng không biết nếu sống đến bây giờ thì ông ta mạnh đến mức nào. Nhưng qua lời nói của Tiểu điêu hắn có thể hiểu được chút ít, dù sao thì không có nhiều người khiến Tiểu điêu nói ra những lời như thế.
- Vị tiền bối đó sao lại muốn đánh tới Nguyên Môn? Chưởng giáo Đạo Tông sao lại ngồi yên để vị ấy bị Chưởng giáo Nguyên Môn giết chết?
Lâm Động không kìm được hỏi.
- Chuyện hồi đó ta cũng không rõ lắm. Nhưng lúc đó dù cho Chưởng giáo Đạo Tông có ra tay thì chắc cũng không cứu được. Nguyên Môn là Tông phái siêu cấp mạnh nhất Đông Huyền Vực, cái danh hiệu đó không phải chơi đâu. Hắc hắc, nếu không thì Thiên Yêu Điêu Tộc bọn ta sớm đã giết hết chúng rồi!
Tiểu điêu cười lạnh.
Lâm Động xoa cằm, hắn chỉ đến từ một Vương triều Hạ cấp, cũng chỉ có chút khái niệm mơ hồ về các Tông phái siêu cấp trước đây chỉ nghe qua trong truyền thuyết, còn về việc bọn họ mạnh đến mức nào thì thật sự hắn không thể biết được.
Khi Lâm Động và Tiểu điêu đang nói chuyện, không khí trên không trung ngày một trở nên căng thẳng. Nhưng khi khí tức của hai bên đã lên đến đỉnh điểm thì các cường giả Tông phái siêu cấp còn lại cuối cùng cũng lên tiếng.
- Hai vị, giờ đã đến lúc tuyển chọn đệ tử, các vị cũng là trưởng bối ở Tông phái mình, làm việc theo cảm tính như thế có thể để lại ấn tượng không tốt với các đệ tử!
Người lên tiếng trước tiên là mỹ phụ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, hàng lông mày khẽ nhíu lại nhìn rất ung dung cao quý. Bạn đang đọc truyện được tại
- Ha ha, nói không sai, hai vị tranh đấu ở đây không phải việc hay… Nếu Lâm Động đã chọn gia nhập Đạo Tông vậy chúng ta cũng theo ý hắn thôi, nếu nói gì đó thì thật không đại độ!
Lão nhân đeo kiếm cũng cười nói.
Các cường giả Tông phái siêu cấp khác nghe thế cũng gật gù biểu thị tán đồng.
Lưu Thông thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại. Hắn biết các Tông phái siêu cấp khác cũng bất mãn với việc mấy lần Bách Triều Đại Chiến trước Nguyên Môn đều chiếm được Quán quân. Lúc này có thể khiến Nguyên Môn không còn là kẻ hưởng lợi nhiều nhất nữa, những người kia đương nhiên vui lòng rồi.
- Hừ!
Nhưng dù khó chịu thì Lưu Thông cũng hiểu chuyện này không thể thay đổi được, chỉ có thể hừ một tiếng, phất ống tay áo thu lại nguyên lực, nhìn Ngộ Đạo lạnh lùng, nói:
- Cũng được, lần này nhường cho Đạo Tông các ngươi, có điều chỉ sợ các ngươi nhận nhầm đệ tử, rồi làm hỏng tiền đồ!
- Cái đó ngươi không cần phải lo!
Ngộ Đạo bình thản nói.
- Ha ha, lời này ngươi đợi đến khi Đại hội Tông phái lần sau kết thúc rồi nói, nhưng chỉ sợ lúc đó các thiên tài trẻ tuổi của Đạo Tông ngươi đã chết sạch không còn kẻ nào nữa!
Lưu Thông bật cười nói.
Nghe vậy sắc mặt Ngộ Đạo tối sầm lại, Đại hội Tông phái là nơi các Tông phái siêu cấp Đông Huyền Vực dùng thực chiến để rèn luyện môn hạ đệ tử. Đại hội các năm gần đây Đạo Tông cũng đều bị Nguyên Môn qua mặt, không ít đệ tử có thiên phú tốt vừa mới lộ diện của Đạo Tông đều bị các cường giả trẻ tuổi của Nguyên Môn hạ độc thủ không chút lưu tình, khiến cho Đạo Tông bị tổn thất không ít.
Lưu Thông thấy sắc mặt xám xịt của Ngộ Đạo, trong lòng mới thấy sảng khoái một chút, phẩy tay lạnh lùng nói:
- Được rồi, mau chọn đệ tử!
Ngộ Đạo trừng mắt nhìn Lưu Thông, rồi ngoảnh đi nhìn về đỉnh núi, trầm giọng nói:
- Những ai muốn gia nhập Đạo Tông ta thì hãy phóng khí tức, nếu không thì thu liễm lại trong người là được!
Ngộ Đạo vừa dứt lời, khắp đỉnh núi lập tức xao động, rồi rất nhiều luồng khí tức nguyên lực lập tức bùng lên, chỉ có số ít người là thu liễm khí tức lại. Dù thế nào thì Đạo Tông cũng là Tông phái siêu cấp của Đông Huyền Vực, vào đó cũng là sự lựa chọn không tệ.
Ngộ Đạo thấy thế, sắc mặt mới tốt hơn một chút, tay áo vung lên, vô số quang trụ bắn xuống bao trùm lấy những người có khí tức nhỉnh hơn những người khác một chút.
Lâm Động trầm ngâm một chút, rồi nhìn bọn Mạc Lăng, Liễu Bạch, nói:
- Mọi người có muốn gia nhập Đạo Tông không?
Nghe thế, bọn Mạc Lăng đều khựng người lại rồi cười bối rối:
- Bọn ta cũng không phải xuất sắc gì, muốn vào cũng phải xem người ta có cần không…
Đạo Tông cũng là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, làm gì có chuyện bọn họ không muốn vào. Chỉ có điều bọn họ không phải Lâm Động, căn bản không có quyền lựa chọn mà chỉ có thể đợi các cường giả Tông phái siêu cấp chọn mình.
Lâm Động cười cười, nơi sắp phải đến, hắn không quen cuộc sống cũng như con người ở đó, một mình thì cũng buồn, nếu có Mạc Lăng, Liễu Bạch cùng đi thì coi như có đồng bọn. Dù sao đi đâu, có nhiều người quen biết thì cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa hắn và ba người bọn Mạc Lăng đều đến từ Vương triều Đại Viêm, dọc đường cùng vất vả đến tận đây, đương nhiên hắn không muốn bọn họ bị rớt lại.
Ngoài ra nếu hắn đưa được ba người bọn họ vào Đạo Tông, khi tin tức truyền về Vương triều Đại Viêm chắc chắn Hoàng thất sẽ biết phải làm gì để báo đáp ân tình của hắn.
Nhưng khi Lâm Động chuẩn bị nói với Ngộ Đạo thì một đạo quang trụ từ trên trời đã bắn xuống bao phủ lấy ba người bọn Mạc Lăng, còn có cả Liễu Bạch, Diêm Sâm và Mục Hồng Lăng nữa.
- Ông ta…
Lâm Động thấy vậy, khóe miệng khẽ nhướng lên. Xem ra lão nhân Ngộ Đạo kia lúc nào cũng ngầm quan sát hắn. Ông lão này cũng thú vị thật, chắc là muốn trả chút ân tình của Lâm Động trước đó.
Bọn Mạc Lăng ai nấy đều vô cùng xúc động, nhìn Lâm Động đầy cảm kích. Bọn họ hiểu, nếu không phải vì Lâm Động thì với thiên phú của bọn họ muốn vào Đạo Tông vẫn hơi miễn cưỡng.
- Ta cũng muốn gia nhập Đạo Tông!
Tô Nhu ở bên cạnh thấy thế thì hơi cuống lên, không kìm được, vội giơ tay, đôi mắt to trong nhìn Ngộ Đạo, nhìn dáng vẻ đó của nàng không ít người phải cảm thấy mền lòng.
Ngộ Đạo thấy thế cũng cười, phất tay cho một cột quang trụ bắn về phía Tô Nhu. Nhưng khi quang trụ sắp đến nơi thì bị một đạo nguyên lực đánh tan.
- Ha ha, Ngộ Đạo, tiểu cô nương này, xin hãy để lại cho Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta đi. Có lẽ nàng ấy ở chỗ bọn ta sẽ tốt hơn, không biết ngài có thể nể mặt Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta không?
Vị mỹ phụ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung đột nhiên tiến lên một bước, hơi ngại ngùng nói.
Ngay từ ban đầu bà ta đã nhắm Tô Nhu, nay thấy nàng sắp bị Ngộ Đạo chọn thì không kìm được mới ra tay ngăn cản.
Ngộ Đạo khựng lại, do dự nhìn Lâm Động.
- Ta muốn vào Đạo Tông!
Tô Nhu thấy thế, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng nói.
Mỹ phụ chuyển thân biến tới trước mặt Tô Nhu, dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ trán Tô Nhu, mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương, theo đuổi tình lang là chuyện tốt, nhưng có lúc theo quá sát sẽ khiến người ta phản cảm! Thực lực ngươi giờ quá yếu, nếu đến Cửu Thiên Thái Thanh Cung của ta nhất định sẽ khiến ngươi nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Khi gặp lại mới có khả năng chiếm được trái tim nam nhân!
Tô Nhu chỉ là một nàng thiếu nữ chưa trải qua sự đời, đâu thể chịu được những lời đó của mỹ phụ. Gương mặt nàng lập tức đỏ ửng lên, hai bàn tay nắm chặt lại, rõ ràng là đang suy nghĩ liên hồi.
Lâm Động cũng không nghe thấy mỹ phụ nói gì, nhưng hắn thấy Tô Nhu bị cường giả của Cửu Thiên Thái Thanh Cung xem trọng như thế cũng rất vui mừng. Đương nhiên hắn cũng không định vẽ rắn thêm chân, hắn tôn trọng sự lựa chọn của Tô Nhu.
Rõ ràng Tô Nhu cũng đã bị lời nói của mỹ phụ kia đánh động, mặt đỏ ửng do dự rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, gật đầu rụt rè nói:
- Nếu ta vào Cửu Thiên Thái Thanh Cung thì Đại ca ta có thể vào theo không?
Tô Khôi đứng bên cạnh nghe thế, không khỏi ngượng ngịu gãi đầu.
- Đương nhiên là được!
Mỹ phụ thấy Tô Nhu gập đầu, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, chấp nhận hết yêu cầu của nàng. Có lẽ thiên phú của Tô Khôi chưa thể lọt vào mắt bà ta, nhưng có Tô Nhu đã đủ rồi.
- Lâm Động đại ca, vậy muội không theo huynh vào Đạo Tông nữa, muội vào Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Tô Nhu quay lại nói với Lâm Động.
- Ừm, muội quyết định là được! Ở đó chăm chỉ tu luyện, bọn ta không ở bên cạnh đừng như trước đây nữa nhé!
Lâm Động mỉm cười, xoa đầu Tô Nhu, nói.
- Vâng!
Mắt Tô Nhu đỏ lên, ánh mắt đầy vẻ không nỡ rời xa. Tuy sau khi đi theo bọn Lâm Động phải trải qua rất nhiều hiểm nguy, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị Tiểu điêu nổi giận mắng chửi, nhưng nàng có thể cảm nhận được bọn họ đều đối xử với mình rất thật lòng.
- Trong Tông phái siêu cấp không yên bình như ngươi tưởng đâu. Sau này phải thay đổi tính cách một chút, đừng có hở ra là khóc lóc giống như lúc trước nữa.
Tiểu điêu vẫn mang theo bộ dạng khiến người ta tức chết, nhưng chỉ có người quen với hắn mới nhìn được sự dịu dàng trên gương mặt tuấn mỹ đó của hắn.
Tô Nhu cũng đã quen với những lời chẳng chút khách khí gì của Tiểu điêu, hơn nữa nàng cũng cảm nhận được sự quan tâm từ đó, bèn gật đầu thật mạnh.
Khi bọn họ nói chuyện, Ngộ Đạo cũng đã chọn xong đệ tử, là Tông phái được chọn đệ tử đầu tiên, hiển nhiên ông ta cũng có không ít lợi ích, vì thế gương mặt già nua mới tươi cười rảng rỡ đến thế kia.
Sau khi ông ta chọn xong, cường giả của bảy Tông phái siêu cấp còn lại mới bắt đầu lựa chọn, ánh sáng bùng phát thành những bức tường phân chia các thiên tài từ các Vương triều khác nhau ra.
Lâm Động nhìn đỉnh núi đang đầy kích động cũng không không khỏi bật cười, rồi vươn vai, quay đầu nhìn nơi xa xa…
Một năm trước, mấy người ra đi từ Vương triều Hạ cấp đã vất vả đến được Không gian Viễn Cổ đầy cường giả này. Bọn họ lúc đó là những người ở tầng thấp nhất, có lẽ lúc đó ngay cả Lâm Động cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ có thể vượt qua hết các thiên tài của Vương triều Siêu cấp mà trở thành tâm điểm của Bách Triều Đại Chiến!
Khóe miệng Lâm Động nhướng lên, hắn đã tưởng tượng được khi thông tin này truyền về Vương triều Đại Viêm sẽ gây chấn động đến mức nào.