Đông Huyền Vực là một vùng đại địa vô tận, tràn ngập vô số truyền kỳ, từ thời Viễn Cổ cho đến giờ, vùng đất này đã sinh ra không biết bao nhiêu cường giả yêu nghiệt kinh thiên động địa. Sức mạnh của bọn họ chấn động cả cổ kim, dù trăm nghìn năm sau vẫn chấn nhiếp thế nhân, đồng thời cũng khiến vô số người kính sợ vùng đất này.
Trên Đông Huyền Vực, Vương triều nhiều như sao trên trời, mỗi ngày đều có Vương triều mới sinh ra và Vương triều cũ mất đi, cuộc cạnh tranh vô cùng tận bao trùm cả đại địa.
Nhưng trong vô số Vương triều đó, người thật sự thống trị đại địa này là các Tông phái siêu cấp. Bọn họ điều khiển hết tất cả Vương triều, bọn họ có truyền thừa như từ thời Viễn Cổ.
Mà trong các Tông phái siêu cấp này lại có Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp là mạnh nhất: Nguyên Môn, Cửu Thiên Thái Thanh Cung, Đạo Tông, Vạn Khôi Môn, Phù Cốc, Kiếm Tông, Hồng Hoang Điện, Thần Tông!
Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, chính là người thống trị thật sự của vùng đại địa này. Mỗi Tông phái có sức mạnh đủ để tiêu diệt bất cứ một Vương triều nào.
Đương nhiên, trên vùng đất đầy tranh chấp này, ngay các Tông phái siêu cấp cũng không thể siêu nhiên thoát tục. Không chỉ giữa Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp luôn luôn có xung đột, đồng thời còn có không ít các Tông phái siêu cấp khác đang nhòm ngó địa vị của bọn họ.
Mặc dù Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp của Đông Huyền Vực thực lực rất mạnh nhưng ở đây không chỉ có Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, các Tông phái siêu cấp khác tuy có khoảng cách với bọn họ nhưng cũng không phải loại tầm thường. Thế gian này ai chẳng muốn trèo cao?
Có điều, nói chung cục diện Đông Huyền Vực hiện nay vẫn nằm trong tay Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp. Tuy rằng đằng sau sự yên tĩnh đó có vô số sóng ngầm. Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp như cự thần bảo vệ đại địa, trấn giữ tám phương.
Tại địa vực Tây Nam của Đông Huyền Vực có một dãy sơn mạch rộng hàng chục vạn dặm, nơi đây năm mây mù bao phủ, vô cùng huyền ảo.
Sơn mạch này được gọi là Đạo Vực, tọa lạc bên trong đó là Đạo Tông, một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp!
Xung quanh Đạo Vực có vô số Vương triều, những Vương triều này đều lấy Đạo Tông làm thủ lĩnh, coi Đạo Vực là Thánh địa, còn bọn họ sống dựa vào Đạo Tông.
Ở sâu trong sơn mạch Đạo Vực, mây mù bị phân chia rõ ràng, những cụm quần thể núi cao hàng vạn trượng tụ lại với nhau, mơ hồ trên đỉnh núi còn thấy được những tòa kiến trúc hùng vĩ. Bên dưới những quần thể núi khổng lồ là rất nhiều tòa thành, nhân khí xung thiên, nhìn từ xa chính xác là một vùng quốc thổ chân chính.
Sâu trong sơn mạch là có một quầng sáng hình cái bát úp xuống từ trên trời. Trong quầng sáng đó có thể thấy rất nhiều tòa đại điện cổ xưa, phía dưới đó là hàng nghìn hàng vạn bóng người nhỏ như kiến, khí tức Viễn Cổ hùng hồn xung kích cả tầng mây.
Uỳnh!
Lúc ấy, trên không trung bên ngoài quầng sáng, không gian đột nhiên méo mó, hào quang ngưng trọng cuối cùng biến thành một trận pháp khổng lồ! Bên trong trận pháp ấy là hàng trăm người xuất hiện, khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy xung quanh thì đều sững sờ.
Lâm Động đi đầu tiên, cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động. Hắn hút vào một hơi sâu, nhìn quầng sáng kia rồi nhìn những ngọn núi cao hàng vạn trượng đầy khí tức cổ xưa, hắn cảm giác như mình đã xuyên việt về thời Viễn Cổ!
Tuy quy mô bên trong Viễn Cổ Bí Tàng cũng không nhỏ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là di tích. Còn trước mặt Lâm Động lúc này là Tông phái siêu cấp thật sự!
- Chào mừng các ngươi đến với Đạo Tông!
Ngộ Đạo cười tít mắt nhìn những người bị sững sờ, gương mặt hiện vẻ đắc ý, nói.
- Đây chính là Đạo Tông sao?
Lâm Động không tự chủ được liếm môi một cái. Khi hắn thấy các di tích của Tông phái Viễn Cổ khác còn từng ngưỡng mộ những đệ tử của các Tông phái ấy. Nhưng không ngờ lúc này hắn lại có cơ hội để hưởng thụ tất cả những thứ đó!
- Đi thôi, theo ta vào Đạo Tông, giờ các ngươi vẫn chưa phải đệ tử Đạo Tông thật sự, đừng có chạy loạn!
Ngộ Đạo phẩy tay, một đạo kim quang bắn ra từ ống tay áo lão rồi biến mất trong quầng sáng khổng lồ kia.
Uỳnh uỳnh!
Trên quầng sáng nhanh chóng hiện lên vết gợn sóng, sức mạnh phát ra từ đó khiến da đầu Lâm Động tê dại. Hắn thật không thể hiểu nổi, tầng phòng ngự đáng sợ thế này rốt cuộc do ai bày ra.
- Trong quầng sáng đó có trận pháp, có lẽ là đại trận hộ tông của Đạo Tông, uy lực vô cùng khủng bố. Nếu phát động, cho dù là cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh cũng sẽ bị hủy tan thành tro.
Sắc mặt Tiểu điêu nặng nề nhìn quầng sáng phía trước. Cho dù là hắn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ đó.
Lâm Động gật đầu, hắn cũng không thấy có gì bất ngờ, thứ được Đạo Tông dùng làm đại trận bảo vệ Tông phái, không có uy lực thế này mới là lạ!
Quầng sáng dần tách ra để lộ một thông đạo, Ngộ Đạo vẫy tay, ánh sáng bao quanh bọn người Lâm Động cùng theo vào trong.
Ầm!
Ngay khi tất cả vào trong, bọn người Lâm Động lập tức cảm thấy luồng nguyên khí đậm đặc xộc thẳng tới, khiến cho cơ thể cũng phải run lên, một số người còn bị gió nguyên lực đẩy đi.
- Nguyên khí thiên địa thật dồi dào!
Lâm Động cảm nhận được nguyên khí tràn ngập thiên địa, thế giới bên trong quầng sáng này có lẽ nguyên khí phải nhiều gấp mấy chục lần ngoài kia. Rõ ràng Đạo Tông đã dùng cách nào đó để hút nguyên lực trong vòng bán kính mấy chục dặm quanh đây vào trong Đạo Tông để các đệ tử tu luyện!
Thật khủng bố!
Vút vút!
Khi bọn người Lâm Động đang kinh ngạc vì nguyên khí đáng sợ ở đây, trên không trung từ xa bỗng có mười mấy đạo ánh sáng bay tới, cuối cùng hiện ra mười mấy bóng người mặc hồng bào.
Những người này vốn là đến để kiểm tra khi đoàn người Lâm Động bước vào không gian này, nhưng khi thấy Ngộ Đạo đi đầu thì gương mặt bọn họ nhất thời dãn ra.
- Bái kiến Phó Điện chủ Ngộ Đạo!
Bọn họ đều cung kính cúi người với Ngộ Đạo.
- Đây đều là đệ tử mới thu nhận từ Bách Triều Đại Chiến!
Ngộ Đạo cười, giới thiệu qua một câu.
Mười mấy người ấy chợt hiểu, ánh mắt quét qua người bọn Lâm Động, có không ít người tránh ánh mắt sắc bén của bọn họ, hiển nhiên bị khí thế của bọn họ chèn ép.
- Không hổ là Đạo Tông, chỉ mười mấy đệ tử tuần tra mà cũng đã mạnh mẽ như vậy!
Lâm Động cảm thấy thực lực của những người này hầu như đều trên Ngũ Nguyên Niết Bàn. Hơn nữa lực chiến đấu của bọn họ rõ ràng cũng mạnh hơn cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn bình thường nhiều, nếu không thì cũng không thể có được khí thế như vậy.
Có điều những người này cũng không khiến Lâm Động cảm thấy bị áp lực. Thực lực của hắn hiện giờ có thể kháng cự được với cường giả Lục Nguyên Niết Bàn, hơn nữa luận thủ đoạn hắn cũng chẳng sợ bọn họ.
Những đệ tử này dừng lâu chỗ mấy người Lâm Động một chút, rõ ràng cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của bọn họ, rồi hơi gật gù, xem ra Bách Triều Đại Chiến cũng có được một vài nhân vật không tệ!
- Phó Điện chủ Ngộ Đạo, hãy đưa những đệ tử này đi Trạch Điện Thai, lúc này ba Phó Điện chủ của ba điện khác đang đợi!
Một đệ tử cung kính nói.
Nghe vậy Ngộ Đạo hơi nhíu mày:
- Bọn chúng lại nôn nóng muốn cướp người à?
Các đệ tử tuần tra nghe thế, sắc mặt đều bối rối nhưng cũng không dám nói gì thêm.
- Đi thôi, đi thôi, ta biết rồi!
Ngộ Đạo hơi bực mình, phẩy phẩy tay đuổi các đệ tử kia đi, rồi sắc mặt hơi tối lại dẫn mọi người lên một ngọn núi đầy mây mù.
Lâm Động nhìn gương mặt không được tốt lắm của Ngộ Đạo, cũng không hiểu vì sao ông ta lại đột nhiên không vui như thế.
- Nơi Đạo Tông bồi dưỡng đệ tử có bốn đại điện, tên lần lượt là Thiên, Địa, Hồng, Hoang. Theo ta được biết hiện giờ có lẽ Thiên Điện là mạnh nhất, tiếp đến là Địa Điện, sau cùng là Hoang Điện, mà Ngộ Đạo là Phó Điện chủ của Hoang Điện.
- Mỗi khi một đệ tử gia nhập vào Đạo Tông cũng phải lựa chọn một trong bốn điện, nhưng vì Hoang Điện yếu nhất nên phần lớn những cường giả thiên phú cực tốt đều bị Thiên Điện và Địa Điện cướp mất!
Giọng của Tiểu điêu vang lên bên tai Lâm Động.
- Thế một lát nữa ta nên gia nhập điện nào?
Lâm Động khẽ hỏi.
Tiểu điêu trầm ngâm một chút rồi nhả ra hai chữ.
- Hoang Điện!
- Hoang Điện?
Nghe Tiểu điêu nói vậy, Lâm Động khựng người, rồi có chút nghi hoặc nói:
- Không phải ngươi nói Hoang Điện yếu nhất sao?
- Ban đầu, bốn điện của Đạo Tông đều không phân biết mạnh yếu cao thấp. Nhưng rồi về sau dần dần mới có khoảng cách. Nhưng mạnh nhất hồi đó không phải Thiên Điện hiện giờ, mà là Hoang Điện!
Tiểu điêu nói.
Lâm Động hơi ngạc nhiên, không ngờ Hoang Điện lúc này đứng cuối cũng có thời hiển hách như thế.
- Thế tại sao giờ bọn họ lại đứng cuối?
Lâm Động hỏi.
- Bốn điện của Đạo Tông có Tứ Đại Kỳ Kinh: Thiên Hoàng Kinh của Thiên Điện, Địa Hoàng Kinh của Địa Điện, Hồng Kinh của Hồng Điện, và Đại Hoang Vu Kinh của Hoang Điện!
- Tứ Đại Kỳ Kinh này đều là vũ kỹ tuyệt đỉnh của Đạo Tông, người sáng tạo ra nó là nhân vật đáng sợ có thể chấn nhiếp thiên địa. Trong đó, thần bí và cường hãn nhất chính là Đại Hoang Vu Kinh của Hoang Điện!
Ánh mắt Tiểu điêu có phần ngưng trọng, biểu hiện hiếm có này của hắn khiến Lâm Động có thể cảm nhận được sự cường hãn của Đại Hoang Vu Kinh.
- Có điều, tuy nó rất lợi hại nhưng cũng có khuyết điểm. Đó chính là yêu cầu quá hà khắc với người lĩnh ngộ. Vì thế mà cho đến giờ, dù Hoang Điện có vô số thiên tài nhưng những người lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
- Khi chưa có người lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh thì đệ tử tuyệt đỉnh của Hoang Điện không thể sánh ngang được với đệ tử của ba điện còn lại đã tu luyện Tam Đại Kỳ Kinh khác được. Vì thế mà năm nào cũng xếp hạng cuối!
Tứ Đại Kỳ Kinh chính là tuyệt chiêu của bốn điện, thế nhưng Hoang Điện lại xui xẻo nhất, có Đại Hoang Vu Kinh mặc dù là vô cùng mạnh mẽ nhưng lại khó tu luyện nhất. Từ góc độ nào đó mà nói thì điều này khiến nó trở nên vô dụng!
- Đương nhiên Hoang Điện cũng đang cực kỳ mong đợi, chỉ cần có một đệ tử có cơ duyên tình cờ lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, thì bọn họ sẽ trở thành cá vượt long môn hóa rồng, đoạt được danh tiếng đệ nhất điện!
Tiểu điêu cười nói.
- Lợi hại vậy sao?
Lâm Động chép miệng, không ngờ cùng là Tứ Đại Kỳ Kinh mà Đại Hoang Vu Kinh lại cường hãn như vậy. Không ai lĩnh ngộ được thì thôi, nhưng một khi lĩnh ngộ được thì thật kinh người.
- Đó không phải nói bừa đâu, vì mỗi lần có đệ tử lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, cuối cùng đều là thiên tài kiệt xuất. Không nói đâu xa xôi, ngươi có biết người gần đây nhất lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh là ai không?
Tiểu điêu cười tít mắt.
- Là ai?
Lâm Động hỏi như phản xạ không điều kiện, rồi trong lòng khẽ run lên:
- Lẽ nào là người đã đánh đến Nguyên Môn, giết chết ba Trưởng lão?
- Hắc hắc, chính là hắn! Bây giờ ngươi đã biết vì sao Ngộ Đạo lại ngứa mắt với Lưu Thông như thế chưa? Hoang Điện khó khăn lắm mới có được kỳ tài như thế, kết quả lại bị Nguyên Môn giết. Mối hận này không thể nói vài ba câu là xong!
Tiểu điêu gật gù nói.
- Chẳng trách!
Lâm Động gật đầu, trong lòng thầm cảm thán, như thế xem ra đúng là Đại Hoang Vu Kinh không hổ là vũ kỹ thần bí nhất trong Tứ Đại Kỳ Kinh. Cũng không biết so với Thanh Thiên Hóa Long Quyết của Thanh Trĩ thì cái nào lợi hại hơn?
- Ngươi bảo ta vào Hoang Điện lẽ nào muốn ta học Đại Hoang Vu Kinh?
Lúc này Lâm Động hiểu ra ý của Tiểu điêu.
- Ừm, đã đến Đạo Tông thì nhất định ngươi phải có được nó!
Tiểu điêu gật đầu nói:
- Hơn nữa thiên tài trong ba điện còn lại nhiều vô kể. Ngươi vừa mới vào chắc thời gian đầu không được xem trọng lắm. Chi bằng vào Hoang Điện, chắc chắn lão già Ngộ Đạo kia rất quan tâm đến ngươi. Sau này khi ngươi tu luyện thành công Đại Hoang Vu Kinh thì chắc chắn ngươi sẽ có chỗ đặt chân trong hàng ngũ các đệ tử tuyệt đỉnh của Đạo Tông rồi. Mà chỉ có vậy thì ngươi mới nhanh chóng theo đuổi được Lăng Thanh Trúc!
Lâm Động trợn mắt, nhưng cũng không phản bác. Hắn đúng là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến nhưng ở đây không phải ở các Vương triều, mà là một trong các Tông phái siêu cấp mạnh nhất Đông Huyền Vực!
Đệ tử ở đây ai cũng đã trải qua lựa chọn kỹ càng. Hơn nữa Bách Triều Đại Chiến cũng không phải con đường thu nạp đệ tử duy nhất của Tông phái siêu cấp. Vì thế Quán quân Bách Triều Đại Chiến không đủ để khiến hắn có cảm giác ưu việt ở Đạo Tông.
- Vậy thì vào Hoang Điện!
Lâm Động nhìn bóng lưng của Ngộ Đạo, trong lòng quyết định. Lời nói của Tiểu điêu đã khiến hắn có hứng thú với Đại Hoang Vu Kinh. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
o0o
Khi Lâm Động và Tiểu điêu nói chuyện, quang trận đang chở bọn họ đã hạ dần xuống một đỉnh núi. Trên đó có một tòa đại điện sừng sững, trên đỉnh cao nhất của ngọn núi mây mù bao phủ, một cái đài bằng phẳng làm từ đá xanh rất lớn hiện ra.
Trên đó có rất nhiều cột trụ lớn, nhìn rất hùng vĩ.
- Hà hà, Ngộ Đạo, cuối cùng ông cũng về!
Khi bọn người Lâm Động vừa đáp xuống, một giọng cười sang sảng đã vang lên từ phía trước. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy hơn chục thân ảnh đang đứng trên thanh đài.
Đứng đầu là ba nam tử trung niên, cả ba đều chắp tay ra sau, khí thế bất phàm. Lâm Động cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh hùng hồn tỏa ra từ người bọn họ. Nếu không nhầm thì có lẽ bọn họ là Phó Điện chủ của ba điện còn lại.
Lâm Động nhìn qua ba người đó rồi nhìn ra phía sau. Sau mỗi người có một đệ tử trẻ tuổi, hai nam một nữ, khí tức cũng rất mạnh mẽ, thậm chí hơn cả những đệ tử tuần tra mà hắn gặp lúc nãy.
Trong ba người, người khiến Lâm Động chú ý nhất là một thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi chắc bằng Tô Nhu, dáng người cao ráo, mặc váy đỏ.
Dung mạo của thiếu nữ này cũng khá nổi bật, nhưng điều khiến Lâm Động để ý là từ người nàng phát ra một thứ sức mạnh kỳ lạ. Trong đó dường như hắn còn nghe được âm thanh của nhạc khí. Đây là lần đầu tiên Lâm Động thấy điều này, đương nhiên hắn cảm thấy rất lạ.
- Các ngươi nôn nóng đến thế sao?
Ngộ Đạo đáp xuống, lườm mắt nhìn ba nam tử kia, nói.
- Ha ha, tin tức về Bách Triều Đại Chiến lần này đã truyền khắp tông môn, không ngờ chức Quán quân lần này lại không bị người của Vương triều Thiên Nguyên đoạt mất, mà lại còn gia nhập Đạo Tông của ta, thật khiến người ta hả lòng hả dạ!
Nam tử đứng trước thiếu nữ kia cười lớn, tiếng cười như sấm rền khiến không khí xung quanh cũng phải rung lên.
Hắn là Phó Điện chủ Thiên Điện, Vĩ Sâm!
- Ai là Quán quân lần này?
Một vị Phó Điện chủ khác cười, ánh mắt quét qua bọn Lâm Động.
Ngộ Đạo khẽ hừ một tiếng, hất cằm về phía Lâm Động. Lâm Động thấy thế tiến lên một bước, cung kính ôm quyền:
- Đệ tử Lâm Động, bái kiến ba vị Phó Điện chủ!
Ngay lúc ấy, ba vị Phó Điện chủ và nàng thiếu nữ kia lập tức nhìn về hắn. Hiển nhiên bọn họ đều rất hứng thú với đệ tử vừa mới gia nhập mà đã có chút danh tiếng như hắn.
- Ồ, thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn mà giành được Quán quân Bách Triều Đại Chiến, thật khiến người ta kinh ngạc!
Phó Điện chủ Thiên Điện nhìn Lâm Động và biết được thực lực tu vi của hắn.
- Tứ Nguyên Niết Bàn?
Nghe thế thiếu nữ kia sững người, thực lực này hoàn toàn không phải ưu tú mà lại giành được Quán quân sao?
- Ồ không đúng, còn có tinh thần lực nữa! Tiểu tử giỏi lắm, tu luyện được tinh thần lực lên đến Thiên Phù sư Tứ ấn. Chẳng trách!
Vĩ Sâm quả thực nhãn lực rất tốt, chỉ quan sát qua đã biết được tu vi tinh thần lực của Lâm Động. Điều nãy cũng khiến Lâm Động ngạc nhiên, vì dù sao tinh thần lực hắn giấu rất kỹ, không ngờ không thể qua mắt được Vĩ Sâm.
- Thiên Phù sư Tứ ấn?
Nghe thế, thiếu nữ kia và hai nam tử kiêu ngạo kia đều ánh lên vẻ kinh ngạc, rõ ràng bọn họ không thể ngờ Lâm Động lại có thể tu luyện tinh thần lực đến mức đó.
- Tứ Nguyên Niết Bàn cộng với Thiên Phù sư Tứ ấn, đúng là có thể sánh ngang với cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn. Nhưng theo ta biết Tần Thiên của Vương triều Thiên Nguyên là cường giả Lục Nguyên Niết Bàn. Ngươi vượt qua được hắn, xem ra thủ đoạn không đơn giản! Chậc chậc, chỉ với xuất thân Vương triều Hạ cấp mà đến được mức này quả không đơn giản!
Vĩ Sâm chép miệng tán thưởng, xem ra hắn cũng biết không ít thông tin về Lâm Động.
Ngộ Đạo thấy Vĩ Sâm cứ nhìn chằm chằm Lâm Động thì cũng thấy khó chịu, nhưng cũng không biết phải làm sao. Ai bảo Thiên Điện bây giờ là mạnh nhất, có quyền chọn lựa trước tiên, chỉ cần Lâm Động đồng ý là chẳng ai có thể ngăn cản được bọn hắn!
Cứ nghĩ đến hạt giống khó tìm như Lâm Động lại rơi vào tay Thiên Điện là Ngộ Đạo lại đau đầu.
- Hà hà, Lâm Động không tệ, đến Thiên Điện của ta đi!
Không ngoài dự đoán của Ngộ Đạo, sau khi Vĩ Sâm nhìn Lâm Động một lúc thì vẫy tay, cười nói.
Hai Phó Điện chủ kia khẽ thở dài, hiển nhiên bọn họ cũng thấy tiếc nuối.
Sắc mặt Ngộ Đạo trở nên khó coi, nhưng cũng chỉ đành phẩy tay, bất lực nói với Lâm Động:
- Thiên Điện là mạnh nhất trong tứ điện, nếu ngươi muốn thì đi đi!
Lâm Động nghe thế, nhìn Vĩ Sâm đang tươi cười, rồi lại nhìn Ngộ Đạo ủ rũ, cũng thở dài, rồi ôm quyền nói với Vĩ Sâm:
- Cảm tạ Phó Điện chủ đã xem trọng, nhưng ta muốn vào Hoang Điện!
Giọng nói mang theo cảm giác hơi chút có lỗi vang lên khiến tất cả cùng sững người.