Trong căn phòng u tĩnh, Lâm Động yên lặng ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm chặt, hai tay kết ấn tu luyện. Lực thôn phệ tràn ra từ trong cơ thể gây nên từng làn sóng năng lượng quanh người hắn, nguyên lực hùng hồn không ngừng chảy vào cơ thể hắn.
Theo đó khi tức hắn cũng dần được hồi phục!
Việc tu luyện kéo dài ba giờ đồng hồ, cơ thể bất động của Lâm Động lúc này khẽ rung lên, hắn từ từ mở mắt, một luồng khí trắng phun ra từ cổ họng.
Khi khí trắng bay ra, sự ảm đạm cuối cùng trên gương mặt Lâm Động cũng biến mất, đôi mắt đen cũng hồi phục lại sự sáng trong trước đây.
Hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng. Từ sau khi tỉnh dậy hắn đã tĩnh tâm điều dưỡng gần năm ngày mới xóa bỏ được hết di chứng của việc nuốt năm Tiên Nguyên Cổ Quả một lúc.
Hơn nữa, cùng với việc thương thế lành lại và hồi phục thực lực, Lâm Động cũng phát hiện ra một điều khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Nguyên lực và tinh thần lực của hắn sau khi bị trọng thương đã được tăng tiến đáng kinh ngạc, thậm chí có dấu hiệu đột phá!
- Vì năm Tiên Nguyên Cổ Quả kia sao?
Lâm Động suy nghĩ, Tiên Nguyên Cổ Quả vốn có hiệu quả kỳ diệu trong việc tăng cường thực lực. Nếu Lâm Động luyện hóa nó theo trình tự, thực lực đột phá lên Lục Nguyên, Thất Nguyên Niết Bàn cũng không phải chuyện khó. Nhưng tình hình lúc đó rõ ràng không thể có thời gian yên tĩnh luyện hóa, vì thế hắn đành liều nuốt luôn cả năm để đổi lấy sức mạnh trong thời gian ngắn.
Cái giá phải trả là khiến phần lớn năng lượng của Tiên Nguyên Cổ Quả đều tiêu hao hết trong trận kịch chiến, Lâm Động hấp thu được chỉ là một, hai thành mà thôi!
Nhưng dù chỉ có một, hai thành nhưng nó cũng khiến Lâm Động có được lợi ích không nhỏ, cộng với trận huyết chiến lần này cũng khiến thực lực Lâm Động tăng tiến. Tuy chưa thể đột phá nhưng xem ra cũng không còn lâu nữa.
Vung cánh tay tràn đầy năng lượng hùng hồn, Lâm Động cười rồi đẩy cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì Lâm Động nhìn thấy hai dáng người già nua quen thuộc đứng cách đó không xa, hơi khựng lại một chút rồi hắn vội tiến lại, cười nói:
- Bái kiến hai vị sư thúc!
Hai người đó là Trần Chân và Ngộ Đạo của Hoang Điện, bọn họ nhìn khí sắc của Lâm Động mỉm cười gật đầu. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Đã khỏe hẳn chưa?
Ngộ Đạo nhìn gã thanh niên trước mặt với ánh mắt hoan hỉ, hỏi rồi lại cười nói:
- Lần này làm tốt lắm, khiến Hoang Điện chúng ta nở mày nở mặt. Sau này nếu nuôi dưỡng được Tiên Nguyên Cổ Chủng thì đó là đại hỷ sự của cả Đạo Tông ta rồi!
- Tình cờ gặp được thôi. Chuyện lần này cũng nhờ có các sư huynh Khương Côn bọn họ.
Lâm Động cười, nói.
- Ha ha, ở lại một mình nghênh chiến với Ma Ấn Chúng, hành động này bá khí thì có đấy, nhưng lại quá lỗ mãng! Sau này phải chú ý hơn một chút!
Trần Chân lắc lắc đầu, nói.
- Đệ tử biết rồi!
Lâm Động nhận ra sự quan tâm trong lời nói của Trần Chân nên hắn cũng không giải thích gì thên, chỉ mỉm cười gật đầu.
Trần Chân chầm chậm gật đầu, ông vuốt râu nhìn gã thanh niên trước mặt, ánh mắt đầy sự hài lòng.
- Đi nào, hôm nay Chưởng giáo đại nhân muốn gặp ngươi!
Ngộ Đạo ở bên cạnh cười, nói.
Lâm Động gật đầu, thấy vậy Ngộ Đạo và Trần Chân nhìn nhau nhưng cũng không nói gì, quay người đi, Lâm Động lập tức theo sau.
o0o
Ba người bay ra khỏi quần sơn Hoang Điện rồi bay về trung tâm. Phạm vi của Đạo Tông rất rộng lớn, quần sơn bao quanh, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có đệ tử bay qua, đúng là một giang sơn rộng lớn và có sức mạnh khủng bố.
Ba người bay hơn chục phút, lâm hải rậm rạp cũng xuất hiện điểm cuối cùng, một ngọn núi cao nguy nga sừng sững xuất hiện.
- Đó là Đạo Phong, nơi ở của Chưởng giáo đại nhân. Đại sự trong Tông phái cũng được quyết định tại đây.
Ngộ Đạo nhìn ngọn núi hùng vĩ với ánh mắt sùng kính, rồi nói với Lâm Động.
Lâm Động khẽ gật đầu, nhìn lên ngọn núi, lần này hắn không dám dùng tinh thần lực, vì theo trực giác hắn có thể nhận ra ngọn núi này vô cùng nguy hiểm, sự nguy hiểm đó có thể khiến hắn biến mất trong nháy mắt.
Khi sắp đáp xuống đỉnh núi, Lâm Động quét mắt một lượt, rồi nhìn thấy hai lão giả mặc áo xám đang yên tĩnh ngồi trên một tảng đá nhô ra nơi vách núi.
Quanh người bọn họ không có bất cứ nguồn nguyên lực nào, nhìn từ xa giống như hai lão nhân bình thường. Khi thấy bọn họ, Trần Chân và Ngộ Đạo cũng dần giảm tốc độ.
Hai lão nhân ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm đục nhìn về hai người Trần Chân, rồi dần dừng lại trên người Lâm Động.
Vào khoảnh khắc bị nhìn qua, toàn thân Lâm Động bỗng nổi da gà, thậm chí nguyên lực trong cơ thể cũng chuyển động chậm lại, cảm giác đó giống như bị hai lão nhân kia nhìn thấy cả trong lẫn ngoài vậy.
Nhưng may mà hai lão nhân đó chỉ nhìn trong chốc lát, rồi Lâm Động nhìn thấy gương mặt già nua cứng nhắc của bọn họ hiện lên vẻ dịu dàng và nụ cười hiếm có.
- Hắn chính là Lâm Động phải không? Không tệ, vào đi, Chưởng giáo đại nhân đang đợi!
Hai người Trần Chân gật đầu rồi dẫn Lâm Động lên đỉnh núi.
- Hai vị đó là Trưởng lão của Đạo Tông, thực lực rất mạnh, tiến thêm bước nữa chưa biết chừng sẽ bước vào Tử Huyền Cảnh!
Khi bay lên đỉnh núi, Ngộ Đạo ở bên cạnh Lâm Động nói nhỏ.
- Tử Huyền Cảnh?
Lâm Động thầm tặc lưỡi, tầng thứ đó dù nhìn trong cả Đông Huyền Vực cũng là cường giả hạng nhất, Đạo Tông không hổ là Tông phái siêu cấp, thật đáng sợ!
Ba người lên đến đỉnh núi, trong tầng mây mù, một khu đài bằng bạch ngọc rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt, rồi ba người đáp xuống.
Khi Lâm Động đáp xuống, ngẩng đầu lên thì mới nhận ra phía trước không xa có ba người đang đứng.
Ba người đó, hai nữ một nam, một người trong đó thì rất quen thuộc, dáng người yểu điệu giấu trong lớp áo xanh nhạt, chính là Ứng Hoan Hoan.
Nữ tử bên trái nàng ta có dáng người cao ráo, mái tóc dài túm lại đơn giản rủ xuống đến eo, gương mặt thanh tú có vài phần giống Ứng Hoan Hoan, chỉ có điều Ứng Hoan Hoan hoạt bát còn nữ tử này lại thanh tú, điềm tĩnh.
Hơn nữa Lâm Động cảm nhận được một áp lực từ người nữ tử ấy! Hắn khẽ mím môi lại, trong cả Đạo Tông có được thực lực như vậy, hơn nữa lại còn là nữ tử, ngoài Đại sư tỷ của Thiên Điện, Ứng Tiếu Tiếu, người mà hắn vừa vào Đạo Tông đã được nghe tiếng nhưng từng được gặp ra thì còn có thể là ai?
Bên phải Ứng Tiếu Tiếu là một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y. Nam tử này khá tuấn dật, tuy không đến đẹp đến mức yêu dị như Tiểu điêu nhưng cũng có thể coi là mỹ nam tử có khí chất.
- Này, thương thế khỏi hết rồi hả? Cái mạng ngươi cũng lớn thật a!
Ứng Hoan Hoan thấy Lâm Động thì mỉm cười tiến lại.
Lâm Động có phần bất lực với kiểu hỏi thăm của Ứng Hoan Hoan, nhưng nụ cười kia cũng là phát từ đáy lòng, Lâm Động cười nói:
- Nhờ số thuốc của ngươi!
Nghe vậy, Ứng Hoan Hoan dường như nhớ đến điều gì, mặt hơi đỏ lên, nhìn Lâm Động một cái rồi rời ánh mắt ra chỗ khác:
- Ngươi cứu ta mà!
Nói rồi cô kéo tay nữ tử bên cạnh, cười hi hi nói:
- Đây là tỷ tỷ của ta, Ứng Tiếu Tiếu. Nếu ngươi mà nói chưa từng nghe tên thì ta đá ngươi ra ngoài ngay!
- Bái kiến Tiếu Tiếu sư tỷ.
Trước mặt người ưu tú nhất trong lớp đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông, Lâm Động không dám chậm trễ, cung tay ôm quyền, căn cứ thân phận thì hắn cũng phải gọi Ứng Tiếu Tiếu một tiếng sư tỷ.
- Nha đầu này được chiều quen rồi, ngươi đừng để bụng!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn Lâm Động, mỉm cười khẽ nói.
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan bên cạnh đang chu môi, rồi gật gù cười thầm.
- Việc lần này nhờ có ngươi, nhưng ngươi thật khiến người ta bất ngờ đấy. Khi ta đến nơi, Diêu Linh đã bị vết thương chí mạng rồi!
Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu hơi dao động, nàng ta nhìn Lâm Động, trong lòng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Hiện tại nàng ta cũng đã là cảnh giới Cửu Nguyên Niết Bàn, đương nhiên hiểu sự cường hãn của tầng thứ này. Nhưng khi nàng đến nơi, dù Lâm Động đã trọng thương hôn mê, nhưng Diêu Linh cũng dính đòn chí mạng.
Thật sự nàng ta không thể ngờ với thực lực của mình, Lâm Động lại có thể đả thương được Diêu Linh, một cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn thành ra như vậy!
- Chỉ là vận khí tốt thôi!
Lâm Động cười nói, trong lòng bổ sung thêm một câu, ngoài ra còn tàn nhẫn hơn!
Ứng Tiếu Tiếu cũng không thể hiện đồng ý với câu nói của Lâm Động hay không, nếu vận khí tốt mà đả thương được cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn thành như thế, vậy thì danh khí của Diêu Linh bao năm nay cũng thật nực cười!
Nam tử thanh y bên cạnh lúc này cũng tiến lại, gương mặt tuấn dật nở nụ cười cuốn hút, chỉ có điều Lâm Động lại nhìn trong nụ cười ấy có một sự cảnh giác rất khó nhận ra.
- Đã nghe danh Lâm Động sư đệ từ lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!
Nam tử thanh y đó nhìn Lâm Động cười, giơ ra một bàn tay, vì dáng người nên dường như hắn hơi nhìn Lâm Động theo hướng từ trên xuống, rồi hắn cười:
- Địa Điện, Thanh Diệp… thanh mai trúc mã của Hoan Hoan!