Quang trụ khổng lồ dần dần biến mất, theo đó thân hình tĩnh tọa trong đó hai tháng trời cũng xuất hiện trước vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú.
Cả thiên địa bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Trong sự tĩnh lặng ấy, người thanh niên kia chầm chậm mở mắt ra, vào khoảnh khắc ấy tất cả mọi người có thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình bỗng lan tỏa từ cơ thể hắn.
Phụt phụt!
Làn sóng vô hình đó lan tỏa, rồi mọi người đều chấn kinh phát hiện ra rằng, mặt đất trong vòng vài trăm mét quanh nơi hắn ngồi, cây cối đang khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cây cối um tùm chỉ trong chốc lát đã trở nên khô héo lạ thường.
Sức mạnh này có phần khá giống Hoang Kình của Hoang Điện, nhưng nó thuần túy và đáng sợ hơn nhiều, đó chính là Hoang Vu Khí!
Những người cảm nhận được sức mạnh ấy sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, đây chính là sức mạnh của Đại Hoang Vu Kinh sao? Quả nhiên là bất phàm!
- Hoang Vu Khí đúng là thuần túy hơn Hoang Kình!
Ngộ Đạo nhìn chăm chăm về Lâm Động, trên gương mặt già nua hiện lên một chút xúc động.
Trần Chân gật gù, cuối cùng cười:
- Tiểu tử này xem ra thành công thật rồi!
- Đúng là không thể ngờ được!
Điện chủ Thiên Điện, Tề Lôi, cũng cảm thán, rồi cười nói:
- Xem ra Điện Thí lần này sẽ có nhiều trò vui rồi. Nhưng Trần Chân này, lão cũng đừng đắc ý quá. Tuy Lâm Động đã tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh thành công, nhưng thực lực bản thân hắn còn yếu. Còn Tiếu Tiếu thì đã là cảnh giới Cửu Nguyên Niết Bàn, mà nó cũng đã tu luyện thành công Thiên Hoàng Kinh, Lâm Động muốn thắng không phải chuyện dễ đâu.
- Ha ha, ngay cả Đại Hoang Vu Kinh, Lâm Động cũng tham ngộ được, còn gì là hắn không thể?
Trần Chân cười, đương nhiên ông biết Ứng Tiếu Tiếu là đệ tử ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuối của Đạo Tông, hơn nữa thiên phú cũng rất nổi trội. Ở độ tuổi đó mà đã đạt đến Cửu Nguyên Niết Bàn, bản lĩnh này đừng nói trong Đạo Tông, ngay cả Đông Huyền Vực cũng có thể coi là tầng thứ cao nhất.
Còn Lâm Động, tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một năm đã nổi bật như vậy, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách không nhỏ so với Ứng Tiếu Tiếu. Lần trước hắn có thể kháng cự lại Diêu Linh là vì đã ăn Tiên Nguyên Cổ Quả. Còn lần này chưa nói là không có, dù có đi chăng nữa cũng không thể cho Lâm Động dùng được. Vì dù sao đây cũng chỉ giao đấu học hỏi lẫn nhau giữa các đệ tử chứ đâu phải liều mạng như lúc chiến đấu với Diêu Linh.
Nhưng dù vậy lúc này Trần Chân cũng không muốn Lâm Động mất mặt. Hắn đã tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh, tuyệt đối có thể coi là đối tượng trọng điểm phải bảo hộ, sau này chắc chắn hắn sẽ có địa vị quan trọng trong Đạo Tông.
- Vậy thì chúng ta hãy đợi đến Điện Thí hai tháng sau đi. Vị trí đứng đầu trong Tứ Điện, Thiên Điện ta sẽ không dễ dàng nhường đâu.
Tề Lôi cười, nói.
- Chỉ sợ đến lúc đó không đến lượt lão quyết định thôi!
Trần Chân cũng cười, hai người nhìn nhau cùng cười lớn. Vẻ mặt mấy người Ngộ Đạo cũng vô cùng thoải mái, hiển nhiên tâm trạng rất tốt. Đại Hoang Vu Kinh đã tái xuất, với bọn họ đó là một chuyện rất tốt!
Trong không gian ồn ào đó, Lâm Động thở ra một luồng trọc khí, rồi hắn đứng lên nhìn tấm bia khổng lồ trước mặt, cúi người trịnh trọng hành lễ.
- Vãn bối sẽ gắng hết sức hoàn thành lời dặn của tiền bối!
Lâm Động trầm giọng nói.
Hắn biết việc này không thể từ chối được, không nói Đại Hoang Vu Bi cho hắn Đại Hoang Vu Kinh, dù chỉ vì Đạo Tông hắn cũng nhất định phải tiêu diệt thứ sinh vật chưa biết kia. Nếu không, khi nó thoát ra thì chỉ sợ cả Đạo Tông sẽ bị hủy diệt!
Hơn nữa nếu cảnh tượng Viễn Cổ hắn nhìn thấy là thật thì thứ này chính là đại họa, một đại kiếp nạn không ai có thể tránh được.
Tuy thực lực Đạo Tông rất mạnh, nhưng Lâm Động biết, thứ sinh vật từng khiến tất cả cường giả trong thiên địa liên thủ mới chống lại được này đáng sợ hơn nhiều!
Rất ít khi Lâm Động chủ động muốn bảo vệ cái gì, ban đầu hắn chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ bé của hắn. Sau khi rời đi, hắn trải qua rất nhiều sự việc nhưng vẫn chẳng có gì có thể khiến hắn có ý định ấy, nhưng giờ thì hắn đã có rồi…
Uỳnh uỳnh!
Đại Hoang Vu Bi dường như nghe thấy lời nói của Lâm Động, nó khẽ rung lên, trên thân bia tách ra một khe hở, hai tia sáng bắn xuống lơ lửng trước mặt Lâm Động.
Đó là hai viên thạch châu màu vàng to cỡ ngón tay cái. Nhìn chúng chẳng có gì đặc biệt nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được sức mạnh kinh người từ đó. Khi chúng bay xuống, Lâm Động nhận ra ánh sáng trên Đại Hoang Vu Bi dường như tối lại một chút.
- Đây là Hoang Vu Châu, chúng có thể giúp ngươi trong lúc gặp nguy hiểm. Ta chỉ có thể giúp ngươi được thế thôi, có đem được Tổ Phù về hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi!
- Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau!
Giọng nói cổ xưa từ Đại Hoang Vu Bi vang lên trong đầu Lâm Động, khi nó biến mất, tấm bia đá bỗng rung lên, mặt đất chấn động, tách ra một khe hở, rồi tấm bia dần chìm xuống và biến mất trong lòng đất.
Lâm Động nhìn khe nứt đang khép lại, chầm chầm gật đầu, hắn lật tay cất hai viên Hoang Vu Châu đi. Uy lực của nó rất mạnh, không thể tùy tiện sử dụng!
Khi Đại Hoang Vu Bi biến mất trong lòng đất, Lâm Động quay người lại, lúc này biển người đang nhìn hắn với ánh mắt rực cháy.
Tuy đã đoán được nhưng giờ bọn họ cần một câu trả lời chính xác, câu trả lời khiến bọn họ phải chờ đợi suốt hai tháng qua!
Lâm Động không khỏi thấy da đầu tê rần, những ánh mắt kia tựa ác lang chỉ hận không thể xông tới xé xác hắn vậy.
- Này, rốt cuộc thì ngươi có thành công không hả? Nói gì đi chứ!
Cách đó không xa, cô nàng thiếu nữ cột tóc đuổi ngựa tiến lên một bước, hai tay chống hông, kêu lên.
- Hoan Hoan tiểu sư tỷ nói đúng, mau nói đi!
Ứng Hoan Hoan vừa dứt lời thì biển người vốn yên lặng bỗng nhiên bùng nổ. Lúc này Lâm Động cũng đã hiểu sức hiệu triệu của Ứng Hoan Hoan đối với đệ tử Đạo Tông, đừng nói đệ tử của ba điện kia, ngay người của Hoang Điện cũng theo nàng ta không ít.
Lâm Động vừa thấy dở khóc dở cười vừa thấy lòng ấm áp. Ở đây hai tháng trời, giờ được nhìn thấy các sư huynh đệ cảm thấy thật thân thiết!
Ứng Hoan Hoan nhìn chằm chằm vào Lâm Động, khóe miệng hơi nhướng lên, hiển nhiên những lời ủng hộ kia khiến nàng ta khá đắc ý.
Trước tình hình này, vẻ mặt Ứng Tiếu Tiếu vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút ý cười. Đại Hoang Vu Kinh tái xuất, đối với cả Đạo Tông mà nói đó chính là một sự kiện trọng đại.
Vì thế nàng cũng không ngăn cản việc hàng ngàn đệ tử lên tiến như vậy. Bốn vị Điện chủ trên không trung cũng nheo mắt cười nhìn cảnh tượng đó.
Là trung tâm chú ý, Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan một cái rồi khẽ mỉm cười bước ra.
Khi hắn vừa bước ra, nơi hắn đứng, lực hoang vu từ mặt đất nhanh chóng chui vào người hắn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Sức mạnh dâng tràn, Lâm Động bỗng nhiên biến mất rồi xuất hiện trước mặt Ứng Hoan Hoan. Bàn tay mang Hoang Vu Khí nhanh như chớp chỉ vào trán Ứng Hoan Hoan.
Tốc độ của Lâm Động đã nhanh hơn gấp đôi trước đây, ngay Ứng Hoan Hoan cũng không thể tránh né, chỉ biết mở to mắt nhìn ngón tay mang kình lực kinh người điểm tới.
Nhưng dù không thể tránh né nhưng nàng ta cũng khá quật cường, môi mím lại không kêu lên nửa tiếng, ánh mắt gắn chặt lấy Lâm Động.
Cuối cùng Lâm Động dừng lại trước trán nàng nửa tấc, thấy thế lông mày Ứng Hoan Hoan hơi nhướng lên.
Bốp!
Nhưng khi cặp lông mày vẫn chưa nhướng lên tới độ cong đắc ý, Lâm Động đã cong ngón tay búng lên trán nàng một cái.
- Có thành công hay không chắc không cần nói nữa phải không?
Lâm Động hàm tiếu nhìn cô nàng thiếu nữ đang ôm trán đỏ ửng chỉ hận không thể xông tới cắn hắn một phát, rồi ánh mắt nhìn ra xung quanh, cười nói.
Thiên địa tĩnh lặng trong giây lát, rồi tiếng hoan hô như sấm vang lên, gương mặt một số đệ tử Hoang Điện đầy vẻ xúc động.
Hoang Điện chúng ta cuối cùng cũng có ngày hôm nay!
Trên đỉnh núi phía xa, Ứng Huyền Tử nghe tiếng hoan hô như sấm rền, trên gương mặt cũng hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn xuyên qua biển người có phần hoài niệm. Một trăm năm trước ở đây cũng từng náo nhiệt thế này!
- Chu Thông, cuối cùng cũng có hậu bối vượt qua ngươi rồi!
Ứng Huyền Tử khẽ cười, rồi quanh người đi.