Vũ Động Càn Khôn

Ngọn núi khổng lồ rơi từ trên trời xuống, trên đó bắn ra vô số chùm sáng rồi đan xen vào nhau, trong nháy mắt đã hình thành nên một đạo quang trận khổng lồ.

Lâm Động ở phía dưới ở ngay chính giữa quang trận!

Uỳnh!

Nguyên lực bùng phát, ngọn núi cùng quang trận như thiên thạch từ trên trời rơi xuống đem theo sức mạnh kinh người oanh kích về phía Lâm Động.

Rắc rắc!

Ngọn núi còn chưa rơi hẳn xuống mà kình lực đã khiến mặt đất tách ra thành vô số đường rãnh khổng lồ, thậm chí còn rung chuyển dữ dội.

Đệ tử Đạo Tông đứng xung quanh vội vàng lùi ra xa, ánh mắt ngưng trọng nhìn cảnh tượng đó. Làn sóng năng lượng truyền tới khiến bọn họ biết rằng nếu đổi lại là bọn họ ở đó thì có lẽ bị áp chế không động đậy được rồi.

- Hắn cũng có chút bản lĩnh!

Mạc Lăng trầm giọng nói.

- Nói thế nào thì hắn cũng là đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất của Hồng Nhai Động. Mà Hồng Nhai Động cũng có thể coi là Tông phái siêu cấp, sao có thể yếu được?

Ứng Hoan Hoan nhíu mày nói.

- Không biết Lâm Động có dùng Đại Hoang Vu Kinh không. Từ sau khi tham ngộ thành công hình như chưa thấy huynh ấy thi triển bao giờ.

Mạc Lăng cười hì hì, ánh mắt nhìn Lâm Động đầy chờ mong và hiếu kỳ.

- Không biết hắn giấu bao nhiêu thủ đoạn nữa? Nếu không bị ép đến bước đường cùng thì ta nghĩ hắn sẽ không dùng Đại Hoang Vu Kinh, vì thế e là ngươi thất vọng rồi!

Ứng Hoan Hoan nghiêng đầu nghĩ rồi uể oải nói.

- Không sao, chỉ cần đánh bay được tên kia đi, dù không được thấy Đại Hoang Vu Kinh cũng sảng khoái rồi!

Mạc Lăng cười nói.

Nghe thế Ứng Hoan Hoan cũng gật đầu tán đồng, đang định nói gì đó thì lông mày bỗng nhướng lên, nhìn vào trong trận đấu. Ở đó Lâm Động cũng ngẩng lên nhìn quang trận khổng lồ đang ập tới.

- Hồng Nhai Động Kinh sao? Cũng là một môn vũ kỹ lợi hại!

Quang trận ngày một tới gần, nhưng gương mặt Lâm Động không hề có sự hoảng loạn, ngược lại hắn nhếch mếp cười, rồi thở ra một hơi, nguyên lực hùng hồn bắt đầu dâng tràn như thủy triều.

Nguyên lực trào dâng, Lâm Động đưa bàn tay ra, không gian bên trên đầu hắn bỗng rung lên, ngay sau đó trong không gian xuất hiện một khoảng hư vô đen tối, bên trong đó tỏa ra thứ khí tức cổ xưa từ thời Viễn Cổ!

- Để ta xem, Đại Hoang Nhân Thiên Thủ thúc động bằng Đại Hoang Vu Kinh sẽ mạnh đến mức nào?

Lâm Động khẽ mỉm cười, bàn tay bỗng nắm chặt lại.

Uỳnh uỳnh!

Vùng hư vô đen tối bỗng sụp đổ, thứ khí tức Viễn Cổ kia ngày một đậm đặc hơn, trong bóng tối dường như có tiếng bước chân, rồi một đạo quang ảnh như xuyên thủng bóng tối xuất hiện trong hư vô.

Quang ảnh ấy vô cùng to lớn, dường như có thể nhìn thấy một thân ảnh vĩ đại. Một thứ khí thế khó hình dung tỏa ra từ trong hư vô. Trước khí thế ấy ngay cả mấy người Trần Chân, sắc mặt cũng phải thay đổi!

- Là linh hồn của Đại Hoang Đế sao?

Trần Chân nhìn quang ảnh xuất hiện với ánh mắt kinh dị, khẽ nói.

Ngộ Đạo vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

Bọn họ đều biết Lâm Động có tu luyện Đại Hoang Nhân Thiên Thủ, đó là vũ kỹ được vị cường giả đó sáng tạo ra từ thời Viễn Cổ. Nhưng bọn họ không ngờ Lâm Động lại có thể tu luyện nó đến mức độ này.

Quang ảnh đó không còn là linh hồn vũ kỹ bình thường nữa, thậm chí có thể coi đó là tàn ảnh của Đại Hoang Đế. Tuy chỉ là tàn ảnh nhưng uy lực của nó có thể hình dung bằng từ khủng bố!

Có thể ngưng tụ được tàn ảnh của người sáng tạo vũ kỹ, bản lĩnh này ngay cả Trần Chân bọn họ cũng không thể làm được, vì nó cần một vài thủ đoạn vô cùng đặc biệt. Mà Lâm Động làm được thì hiển nhiên là có liên quan đến Đại Hoang Vu Kinh rồi!

- Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!

Quang ảnh xuất hiện trong vùng hư vô, ánh mắt Lâm Động trở nên sắc lạnh, rồi tiếng hét vang lên trong đầu, đồng thời bàn tay hắn phất lên phía trên. Bạn đang đọc truyện được tại

Vào khoảnh khắc ấy, quang ảnh trong hư vô cũng giơ tay lên khẽ chụp về phía quang trận.

Uỳnh!

Quang ảnh ra tay tuy nhẹ nhàng, nhưng vào khoảnh khắc bàn tay ấy đưa ra, trong vòng bán kính trăm trượng, không gian như chịu một áp lực cực lớn, nhanh chóng trốn chạy. Ánh sáng chuyển động rồi ngưng tụ lại thành một bàn tay khổng lồ phía trên đỉnh đầu Lâm Động.

Trên bàn tay ấy có đầy hoa văn thần kỳ phát ra những luồng sức mạnh kinh thiên động địa.

Uỳnh uỳnh!

Bàn tay hướng lên trời rồi oanh kích vào quang trận trước vô số ánh mắt chăm chú theo dõi.

Hai thứ khổng lồ đâm vào nhau, làn sóng năng lượng đáng sợ bùng phát, cả không gian như méo mó cả đi.

Lâm Động ngẩng lên nhìn luồng năng lượng cuồng bạo tỏa ra từ trên trời, kiểu giằng co này khiến ánh mắt hắn lóe lên hàn quang.

- Hừ!

Khi hàn quang lóe lên trong mắt Lâm Động, quang ảnh kia dường như phát ra tiếng hừ lạnh như vọng lại từ thời Viễn Cổ, rồi quang ảnh giơ tay lên chụp mạnh trong không trung!

Tất cả mọi người có thể nhìn thấy, không gian phía trước bỗng chốc méo mó, quang trận bỗng phát ra tiếng răng rắc, vô số vết nứt lan tỏa trên ngọn núi!

Hoắc Chân ở cách đó không xa nhìn thấy thế, sắc mặt kịch biến, vội vàng vận nguyên lực muốn giữ vững ngọn núi. Nhưng dường như không có bất cứ điều gì có thể ngăn cản quang ảnh, Hoắc Chân chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn núi rạn nứt ngày một nhiều hơn.

- Vỡ!

Hình ảnh ngọn núi rạn nứt phản chiếu trong mắt Lâm Động, rồi hắn khẽ hét lên.

Bùm!

Khi hắn vừa dứt lời, bàn tay khổng lồ kia bỗng nắm lại, sức mạnh đáng sợ bùng phát, ngọn núi kia cuối cùng không chịu nổi, bùm một tiếng nổ tan tành.

- Phụt!

Khi ngọn núi nổ tung, Hoắc Chân lập tức bị ảnh hưởng, máu tươi bắn ra, ánh mắt hắn lóe hàn quang rồi rất không cam tâm, vội vàng lui về sau.

Xoẹt!

Thế nhưng khi hắn vừa động thân thì từ trong luồng năng lượng phía trước, một đạo thanh quang bắn ra rồi xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Vút vút!

Thấy Lâm Động lại bay tới, Hoắc Chân không hề hoảng loạn, cây thương rung lên, khí tức mạnh mẽ lập tức tấn công Lâm Động.

Lâm Động nhìn Hoắc Chân vẫn đang ngoan cố với ánh mắt lạnh lùng, thân hình khẽ động rồi xuất hiện phía bên trái Hoắc Chân, bàn tay nắm lại, một thân cây màu đen khổng lộ xuất hiện, cành cây tựa như được đúc từ gang thép, mạnh mẽ mà lạnh lẽo.

- Cút!

Lâm Động nhấc thân cây lên, rồi không chút nương tình quật lên người Hoắc Chân.

Rầm!

Âm thanh trầm đục vang lên, thân thể Hoắc Chân như viên đạn bắn đi, rồi rơi uỳnh xuống khiến mặt đất nứt toác, hắn hộc ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi thua rồi!

Lâm Động từ từ đáp xuống bên cạnh Hoắc Chân, cười nhạt nói.

Nét mặt Hoắc Chân lúc này vô cùng đáng sợ, hắn nhìn Lâm Động với ánh mắt âm u, lạnh lẽo, rồi hắn hơi cúi xuống, vào khoảnh khắc ấy, hắn vung ống tay áo, một đạo hàn quang sắc lạnh bắn thẳng về phía cổ họng Lâm Động!

Choeng!

Cành cây vung lên chặn đứng hàn quang, hai mắt Lâm Động nheo lại.

Hoắc Chân cảm nhận được sát ý thấu xương tỏa ra từ người Lâm Động, sắc mặt hắn kịch biến, định lên tiếng xin thua thì thân cây kia đã vung lên, đập thẳng vào đầu hắn.

Hoắc Chân giật mình vì sát chiêu này của Lâm Động, hắn không ngờ Lâm Động lại ra tay như vậy! Hắn đương nhiên không biết đối thủ của hắn không phải loại người lương thiện như những đệ tử bình thường bên trong các Tông phái siêu cấp, mà là kẻ đi lên từ chiến trường sinh tử.

- Hỗn xược!

Nhưng khi thân cây của Lâm Động vung lên, chưa kịp hạ xuống thì một gã Trưởng lão của Hồng Nhai Động đã biến sắc mặt, thân hình xuất hiện ngay trước mặt Hoắc Chân, tay áo vung lên đánh bay thân cây rồi điểm ngón tay thẳng về hướng Lâm Động.

Xoẹt!

Ngay lúc ấy, một thân ảnh già nua cũng xuất hiện phía trước mặt Lâm Động, bàn tay vung lên, nguyên lực dồi dào khiến lão giả kia phải lùi một bước.

Trần Chân đánh lui lão giả kia đứng trước mặt Lâm Động, bình thản nói:

- Trịnh Trưởng lão, đệ tử của Đạo Tông ta có lẽ không đến lượt ngài dạy bảo đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui