Uỳnh!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên như sấm rền trong không trung. Ngay sau đó bầu trời như tối đen lại, ánh sáng xám và vàng với một sức mạnh khủng bố bùng nổ che phủ cả bầu trời.
Trên đỉnh núi, tất cả đệ tử Đạo Tông đều kinh hãi nhìn luồng năng lượng lan tỏa trong không trung. Cuộc đọ sức này quả nhiên là kinh người!
Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan nhìn lên bầu trời với ánh mắt nặng nề, rõ ràng trận đấu giữa Thanh Diệp và Lâm Động đã vượt ngoài mức tưởng tượng của bọn họ. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Không hổ là Hoang Vu Yêu Nhãn!
Vương Diêm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mang hai màu sắc khác nhau, đôi mắt hơi nheo lại, lẩm bẩm nói.
Bùm!
Khi Vương Diêm vừa dứt lời thì sự giằng co trên bầu trời bị phá vỡ. Ánh sáng màu xám xâm thực với sức phá hoại cực kỳ khủng bố, bàn tay khổng lồ màu vàng thì bắt đầu xuất hiện những đường nứt vỡ, cuối cùng bùm một tiếng nổ tan thành khói bụi.
Xoẹt xoẹt!
Bàn tay khổng lồ nổ tung, cột ánh sáng màu xám cũng phân tách ra rồi bắn như vũ bão về phía Thanh Diệp.
Thanh Diệp thấy bàn tay khổng lồ của mình bị Hoang Vu Yêu Nhãn phá hủy, sắc mặt có phần khó coi, chân giẫm mạnh xuống đất, nguyên lực màu vàng sẫm cuộn trào từ trong cơ thể rồi hình thành nên một tấm lá chắn vững chắc phía trên hắn.
Phụt phụt!
Chùm sáng xám bắn lên tấm lá chắn tạo nên hàng trăm lỗ thủng, nhưng khó lòng phá tan nó. Rõ ràng dù có Hoang Vu Yêu Nhãn nhưng Lâm Động cũng chỉ chiếm được ưu thế một chút, nhưng vẫn chưa thể làm khó được Thanh Diệp.
Dù thế nào thì Thanh Diệp là người đứng đầu Địa Điện, cũng không phải nhân vật tầm thường, Lâm Động muốn thắng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Màu vàng và xám mù mịt trời dần tan đi, con Hoang Thú xuất hiện khi Lâm Động thi triển công kích ban nãy cũng đã biến mất.
Lâm Động cúi đầu nhìn Thanh Diệp nhờ có tấm lá chắn nên không có thương thế gì lớn, lông mày nhíu lại, hiển nhiên Lâm Động không ngờ Thanh Diệp lại khó đối phó đến vậy.
Soạt soạt!
Tấm lá chắn biến thành cát vàng bay đi trước mặt Thanh Diệp, hắn cũng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Động với ánh mắt sắc bén. Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó trước sự chú ý của tất cả mọi người Thanh Diệp hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.
Hai bàn tay lộ ra khỏi tay áo Thanh Diệp, mười ngón tay khẽ điểm, máu tươi thấm ra từ đầu ngón tay vẽ nên rất nhiều đường phù văn kỳ dị. Chỗ phù văn ấy tản ra, rơi xuống đất rồi biến mất một cách quỷ dị.
- Thanh Diệp sắp dùng Địa Hoàng Kinh rồi!
Ứng Hoan Hoan vẫn quan sát mọi cử động của Thanh Diệp, lông mày khẽ nhướng lên, khẽ nói.
Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh nghe thế lập tức thấy căng thẳng. Nàng biết Địa Hoàng Kinh là thủ đoạn mạnh nhất của Thanh Diệp. Giờ hắn dùng đến nó rõ ràng là muốn quyết định thắng thua rồi!
Sau hành động kỳ lạ của Thanh Diệp, sự náo động dần giảm bớt, mọi người dường như đoán ra được điều gì, ánh mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt. Tứ Đại Kỳ Kinh của Đạo Tông gần như là thứ vũ kỹ mà mọi đệ tử nằm mơ cũng muốn có, nhưng những người tu luyện thành công thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bọn họ đều muốn tận mắt chứng kiến uy lực của nó rốt cuộc là đến mức nào!
Sau khi rất nhiều đạo phù văn huyết sắc biến mất trong lòng đất, cả đài thi đấu bỗng bốc lên những tia quang mang đỏ rực, bên dưới mặt đất như có tia lôi điện lóe lên.
Trên không trung, Lâm Động nhíu mày nhìn mặt đất kỳ dị, mắt lóe sáng, ngón tay cong lại bắn ra một chùm kình phong về phía Thanh Diệp.
Phụt!
Nhưng khi kình phong còn cách Thanh Diệp khoảng vài trượng, một tia sáng vàng sẫm hòa lẫn màu đỏ chói xuất hiện quanh người Thanh Diệp dễ dàng chặn đứng kình phong.
- Lâm Động, đúng là ngươi có thiên phú đáng kinh ngạc, nếu để ngươi tiếp tục ở Đạo Tông một hai năm nữa có lẽ chẳng ai áp chế được ngươi, có điều không phải bây giờ!
Mười ngón tay nhuốm máu của Thanh Diệp buông thõng, ánh mắt nhìn lên trên, trong đồng tử có ánh sáng vàng sẫm chuyển động, gương mặt đầy kiêu ngạo. Hắn rất có lòng tin vào Địa Hoàng Kinh!
- Lần này có lẽ ngươi phải dừng lại một bước rồi!
Gương mặt Thanh Diệp ánh lên vẻ dữ dằn, mười ngón tay biến ra vô số ấn pháp khiến người ta phải hoa mắt, rồi mặt đất rung chuyển dữ dội như có địa chấn.
- Địa Hoàng Kinh, Địa Long Phong Thần Ấn!
Giọng nói khàn đặc vang lên từ miệng Thanh Diệp, ấn pháp lúc này bỗng ngừng lại.
Mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được ở sâu trong lòng đất dường như có thứ gì đó đang di chuyển rất nhanh, và nó bắt nguồn từ chỗ Thanh Diệp đang ngồi.
Lâm Động nheo mắt nhìn mặt đất bên dưới, dựa vào tinh thần lực, hắn cảm nhận được bên trong lòng đất có một luồng năng lượng dồi dào tụ lại từ bốn phương tám hướng.
- Đây là sức mạnh của Địa Hoàng Kinh sao?
Lâm Động khẽ thở ra một hơi, ánh mắt ngưng trọng.
Vút!
Vào khoảnh khắc Lâm Động thở ra, mặt đất bên dưới bỗng tách ra, mười mấy đạo bùn đất màu vàng sẫm hòa lẫn với màu đỏ của máu phun ra như nham thạch, đan xen vào nhau trên không trung. Chúng lượn quanh Lâm Động như mười mấy con Địa Long, sắc mạnh đáng sợ phong tỏa mọi đường lui của Lâm Động.
- Phong ấn!
Ánh mắt Thanh Diệp càng trở nên sắc lạnh, thủ ấn biến hóa, rồi mười mấy con Địa Long kia lao thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động thấy vậy, lập tức vận nguyên lực, thế nhưng khi hắn tưởng đám Địa Long kia sắp tấn công mình thì bỗng chúng lại đâm vào nhau.
Bùm bùm!
Âm thanh trầm đục vang lên, sự kinh ngạc trong mắt Lâm Động chỉ kéo dài trong nháy mắt, rồi hắn nhìn thấy ánh sáng vàng đem theo đất đá ngưng tụ lại biến thành một quả cầu khổng lồ bao bọc quanh người hắn.
Khi quả cầu đó hình thành, bề mặt nó ngưng tụ huyết quang, biến thành vô số phù văn kỳ dị. Chúng phát ra thứ năng lượng cổ quái không ngừng xâm thực nguyên lực của Lâm Động.
Không gian bỗng im lặng như tờ, mọi người kinh hãi nhìn Lâm Động bị bọc trong quả cầu đất khổng lồ. Bọn họ có thể cảm nhận được năng lượng đáng sợ phát ra từ quả cầu ấy, đó dường như là một loại phong ấn, nếu rơi vào đó thì có cánh cũng khó thoát được!
- Lâm Động, ngươi thua rồi, rơi vào Địa Long Phong Thần Ấn thì nguyên lực của ngươi sẽ mất tác dụng. Mất đi nguyên lực, ngươi căn bản không thể phá được phong ấn này!
Thanh Diệp ngẩng lên, nói.
Thanh Diệp vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên những tiềng ồ không ngoài dự đoán. Sắc mặt đệ tử Hoang Điện đều vô cùng khó coi. Lẽ nào kết thúc rồi sao?
Sắc mặt bọn Bàng Thống, Tưởng Hạo ngưng trọng, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, nhưng bọn họ không hoảng loạn như các đệ tử khác.
- Địa Long Phong Thần Ấn đúng là rất khó đối phó, nếu bị rơi vào đó, nguyên lực hiển nhiên sẽ mất đi tác dụng, với nhiều người mà nói đúng là mọc cánh cũng không thoát được. Lần này Lâm Động bất cẩn rồi, lúc này e là cũng không có cơ hội thi triển Đại Hoang Vu Kinh nữa!
Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, rồi nở nụ cười bất lực, bình thường hắn thận trọng là vậy, sao lúc này lại mắc sai lầm như thế?
Các đó không xa, ánh mắt Vương Diêm cũng nhìn chăm chăm vào quả cấu đất có huyết phù đằng kia. Một lát sau hắn bỗng ngồi thẳng người lên, trong đôi mắt không một chút biểu tình bỗng ngưng tụ ánh sáng sắc bén như mắt chim ưng.
Đó là động tác chỉ xuất hiện khi hắn cảm thấy nguy hiểm!
Bị phong bế trong quả cầu đất, Lâm Động từ từ nhắm mắt lại, nguyên lực trong cơ thể lúc này cũng chuyển động chậm lại, chắc là vì phong ấn áp chế.
- Sức mạnh của ta… không chỉ có nguyên lực!
Lâm Động từ từ nắm tay lại, một giọng nói như tự nói với chính mình vang lên, bề mặt cơ thể hắn tỏa ra thanh quang đậm đặc, Thiên Long Khí trong đan điền bỗng bùng nổ, cuối cùng tràn vào tứ chi bách hài của hắn!
Tiếng Long ngâm vang dội bỗng vang lên trong người Lâm Động.
Xoẹt!
Trong không gian tối tăm trong quả cầu, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lâm Động bỗng mở ra, đồng tử lúc này đã biến thành màu xanh, sâu trong mắt dường như có bóng con Thanh Long đang chuyển động!
Lúc này, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của Lâm Động đã được tiến hóa một bước!