Giọng nói trong trẻo vang lên trong không trung như có ma lực khiến cả khu vực trở nên tĩnh lặng, vô số người nhìn chăm chăm không chớp mắt về hai người trên đài.
Vương Diêm cũng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nữ tử trước mắt có chút dao động, trên gương mặt lạnh tanh đã có chút biểu cảm phức tạp.
- Từ nhỏ muội đã luôn bình tĩnh như vậy, nhiều năm như thế rồi vẫn không thay đổi!
Giọng nói khàn khàn của Vương Diêm vang lên.
- Vương Diêm sư huynh, huynh thì thay đổi không ít!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn gương mặt thật ra còn trẻ nhưng nhìn tiều tụy đi nhiều của Vương Diêm, khẽ nói.
Vương Diêm cười nhạt, hắn trầm mặc một chút rồi nói:
- Mục đích trở về của ta, chắc muội thông minh như thế cũng đã đoán được từ lâu. Muội cũng biết tính ta rồi, lát nữa giao đấu, ta sẽ không nương tay đâu!
Ngực Ứng Tiếu Tiếu phập phồng lên xuống, nàng hít vào một hơi khí lạnh, rồi nhìn thẳng vào Vương Diêm, nói:
- Vương Diêm sư huynh, chắc huynh cũng hiểu muội!
Nàng không nói rõ ràng nhưng hiển nhiên là Vương Diêm cũng hiểu được ý tứ trong đó, mắt hắn tối sầm lại rồi lắc đầu:
- Sau này ta sẽ nói lời xin lỗi với Đạo Tông!
Ứng Tiếu Tiếu thở dài không nói gì. Vương Diêm lúc này vô cùng cố chấp, hắn sẽ không nghe vào tai bất cứ lời nào. Đã vậy thì chỉ đành giao đấu!
- Vương Diêm sư huynh, động thủ đi!
Cảm nhận được đôi mắt sáng trong của Ứng Tiếu Tiếu nhìn thẳng vào mình, Vương Diêm chầm chậm nắm tay lại, bóng tối trong mắt hắn biến mất, sự vô hồn không chút biểu tình lại thay thế nó.
Bên ngoài, Ứng Hoan Hoan nhìn hai người trên đài, tay không kìm được nắm lại, môi mím chặt, vẻ mặt có chút khó coi. Cảnh tượng trước mắt chắc chẳng ai muốn nhìn thấy.
Trên chỗ ngồi trên cao, ánh mắt Ứng Huyền Tử bình tĩnh như mặt hồ nhìn lên đài, rồi nhắm mắt lại thở dài, phẩy phẩy tay.
Thấy vậy, vị Chấp sự mới gật đầu, vung tay lên:
- Tỷ thí bắt đầu!
Uỳnh!
Ha luồng nguyên lực vô cùng hùng hồn gần như đồng thời bùng phát từ hai người. Sắc mặt của các đại đệ tử thân truyền cũng phải thay đổi, Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, tầng thứ này quả nhiên cao thâm khó dò!
Xoẹt!
Ứng Tiếu Tiếu khẽ nắm tay lại, một cây kiếm dài chừng ba thước bao phủ bởi thanh quang hiện ra trong tay. Mắt nàng lóe hàn quang, thân hình biến thành một đạo quang ảnh lao vút tới.
Quang ảnh tựa như tia chớp, lóe lên một cái rồi xuất hiện trước mặt Vương Diêm, mũi kiếm sắc nhọn mạnh mẽ đâm thẳng về phía hắn.
Nhưng vào khoảnh khắc công kích của Ứng Tiếu Tiếu sắp đến nơi thì Vương Diêm bỗng có hành động, một thứ khí tức hung sát hung hãn bùng phát, hai ngón tay nhanh chóng đưa ra kẹp chặt lấy mũi kiếm của Ứng Tiếu Tiếu. Bạn đang đọc truyện được tại
Kiếm quang còn cách trán Vương Diêm một tấc thì đột nhiên dừng lại. Vương Diêm bước chân ra, ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, rồi điểm lên tay cầm kiếm của Ứng Tiếu Tiếu.
Ứng Tiếu Tiếu nheo mắt, nàng cảm nhận được một cỗ sức mạnh đáng sợ đang ngưng tụ trên đầu ngón tay của Vương Diêm, bèn thu tay lại, trên thanh kiếm phát ra thanh quang lấp lánh, rồi một giọng nói trong vắt vang lên:
- Thiên Cang Tam Hoa Kiếm!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thanh quang trong chớp mắt biến thành ba bông hoa màu xanh, trên kiếm hoa phóng ra vô số tia kiếm quang mang lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.
Khi ba đóa kiếm hoa đó xuất hiện, ánh mắt Lâm Động lập tức ngưng đọng, hắn cảm nhận được sự lợi hại của nó. Nếu cường giả Bát Nguyên Niết Bàn bị đánh trúng chính diện thì chắc chắn trọng thương. Ứng Tiếu Tiếu có thể trở thành người đứng đầu trong số đệ tử Đạo Tông đúng là danh bất hư truyền!
Đối mặt với công kích đó của Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm cũng không có chút coi thường nào, hắn vội lui hai bước, tay nắm chặt lại, thanh cự kiếm phía sau lưng bỗng bay lên rơi vào tay hắn.
- Hắc Ma Trảm!
Tay Vương Diêm cầm trọng kiếm, sắc mặt lạnh lùng, nguyên lực hùng hồn bùng phát rồi cầm kiếm chém mạnh xuống.
Vút!
Kiếm quang khổng lồ bắn ra từ mũi kiếm, rạch tan không khí oanh kích lên ba đóa kiếm hoa của Ứng Tiếu Tiếu.
Rầm!
Âm thanh trầm đục bùng nổ trong không trung, thanh quang và hắc quang bùng phát, kiếm quang mạnh mẽ như mất kiểm soát ào ào lao xuống tạo ra hàng trăm vết nứt dài trên mặt đất.
Một đường kiếm quang lướt qua mặt Vương Diêm để lại một vệt máu. Nhưng hắn không thèm chớp mắt lấy một lần, mà thè lưỡi liến đi vết máu kia, bộ dáng nhìn qua vô cùng hung ác.
Rồi Vương Diêm lại bay tới, trọng kiếm trong tay bắn ra vô số kiếm ảnh bao trùm Ứng Tiếu Tiếu. Chiêu của hắn khác với Ứng Tiếu Tiếu, chiêu thức của hắn ẩn chứa mùi huyết tinh nồng nặc, rõ ràng đó là phong cách tác chiến tôi luyện từ bao cuộc chiến đấu trong mấy năm nay.
Đối diện với công kích hung mãnh đó của Vương Diêm, Ứng Tiếu Tiếu cũng không hề nhún nhường, nguyên lực Cửu Nguyên Niết Bàn một lần nữa bùng phát, thanh kiếm ba thước cùng với kiếm ảnh lao tới tiếp chiêu của Vương Diêm.
Keng keng keng!
Hai thân ảnh đan xen nhau trên đài thi đấu. Thân kiếm tiếp xúc, tia lửa bắn ra tứ tung, kiếm khí phát ra khiến đài đấu bị tổn hại nặng nề.
Rất nhiều ánh mắt tập trung trên hai thân ảnh đó. Kiếm khí mạnh mẽ bắn ra từ đó khiến da đầu không ít người tê dại. Bọn họ biết nếu là bọn họ thì có lẽ đã bị kiếm khí cắt thành trăm mảnh rồi!
- Kiếm khí hung hãn thật!
Khu vực của đệ tử Hoang Điện, sắc mặt bọn Bàng Thống đầy chấn kinh nhìn đài thi đấu, không kìm được chép miệng.
- Thực lực Tiếu Tiếu Đại sư tỷ quả nhiên cường hãn, ngay cả Vương Diêm sư huynh cũng không làm gì được. Lâm Động sư đệ, đệ thấy trận này ai có khả năng thắng hơn?
Phương Vân tán thưởng rồi nhìn Lâm Động cười, hỏi.
Lâm Động hơi nhíu mày rồi lắc đầu, không đưa ra kết luận gì, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Cục diện trên đài lúc này đúng là không phân thắng bại, thực lực Ứng Tiếu Tiếu không hề thua kém Vương Diêm, công thủ đều rất hoàn hảo, chỉ là so với Vương Diêm thì nàng lại thiếu sự liều lĩnh.
Có thể thấy, Vương Diêm là người đã trải qua hàng trăm cuộc chiến sinh tử, khi tấn công có một chút liều lĩnh, loại người này nếu thật sự liều mạng thì có thể đổi lấy lợi ích lớn bằng một cái giá rất nhỏ!
Mà giao đấu giữa các cường giả nhiều lúc chỉ cần khí thế bị đối phương chế ngự một chút thôi là sẽ bị yếu thế, thậm chí bị đối phương tìm ra sơ hở, một chiêu kích bại.
Vì thế cục diện lúc này tuy vẫn khá tốt, nhưng Lâm Động biết Vương Diêm chỉ đang tìm cơ hội mà thôi. Nhân vật như hắn, một khi có cơ hội thì chắc chắn sẽ ra đòn quyết định!
- Hy vọng Ứng Tiếu Tiếu sư tỷ nhận ra!
Lâm Động khẽ thở dài, hắn không quen thân với Vương Diêm, vì thế đương nhiên hắn rất vui lòng nhìn thấy Ứng Tiếu Tiếu thắng trong trận này.
Nghĩ thế, ánh mắt hắn bỗng nhìn về khu vực Thiên Điện. Ở đó gương mặt của nàng thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa lúc này đầy căng thẳng và bất an. Dường như nàng cũng nhận ra điều gì đó.
Tựa hồ như nàng thiếu nữ ấy rất nhạy bén, khi Lâm Động nhìn nàng, thì nàng cũng quay lại, một đôi mắt to đen láy đối diện thẳng với ánh mắt hắn.
Nhìn thẳng như vậy nhưng nàng không hề đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp ấy lại ánh lên sự buồn bã, cảm giác như bầu trời trong xanh bỗng bị mây đen bao phủ, khiến người ta phải đau xót.
- Ài…
Lâm Động khẽ thở dài, quay lại nhìn đài thi đấu.