Vũ Động Càn Khôn

Tuy nói phiền toái của Hắc Long trại đã được giải quyết, nhưng Lâm Khẳng vẫn mời người của Cuồng Đao Võ Quán vào trong trang, khoản đãi nồng hậu. Bất quá hiện giờ do Thiết Mộc trang nơi nơi đều đẫm đầy máu tanh, không tiện giữ khách lâu dài, cho nên đám người La Thành cũng không lưu lại quá lâu, chủ động cáo từ ra về.

Đối với việc đám người La Thành rời khỏi, Lâm Khẳng cũng không khăng khăng lưu giữ, chỉ nói ngày sau sẽ đến nhà hậu tạ, và đích thân tiễn người của Cuồng Đao Võ Quán ra tận cửa.

Trải qua hơn nửa ngày dọn dẹp, tất cả những thứ lộn xộn bừa bãi bên trong Thiết Mộc trang đã được thu thập hơn phân nửa, bất quá vẫn còn có mùi máu tanh quanh quẩn đây đó. Trong cuộc giao chiến ở nơi này, Lâm gia cũng có người thương vong, thu xếp thỏa đáng những chuyện như vậy thật không phải dễ dàng.

Mặt trời từ từ khuất bóng, một xa đội (đoàn xe có hộ tống) lại xuất hiện ở cuối con đường lớn, và khi hộ vệ trên tường của trang viện nhận ra đoàn xe quen thuộc đó thì nhất thời mừng rỡ kêu lớn lên.

"Ha hả, không ngờ chuyến đi này lại thuận lợi như vậỵ Xem ra Hắc Long trại cùng không dám tùy tiện ra tay a." Trước đoàn xe, Lâm Mãng nhìn thôn trang xuất hiện ở trong tầm mắt, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

Ở một bên, Lâm Khiếu cũng cười cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn từ trong không khí đã ngửi ra được mùi máu tươi nồng nặc.

"Đã xảy ra chuyện!"

Khi hắn ngửi được mùi máu tươi này, Lâm Chấn Thiên đồng thời cũng phát hiện ra, nét mặt già nua lập tức trở nên trầm mặc vô cùng, sau đó ra sức quất roi vào mông ngựa, điên cuồng phóng về hướng Thiết Mộc trang.

"Hắc Long trại! Lão phu nếu không huyết tẩy (giết sạch) Hắc Long trại ngươi, thì làm gì còn thể diện để sống yên tại Thanh Dương Trấn này!"

Ở bên trong Thiết Mộc trang, một số hộ vệ ở trong phòng nghe được tiếng gầm giận dữ đến mức tột cùng của Lâm Chấn Thiên, họ không khỏi rụt cổ một cái. Xem ra lần này, hắn thật sự có ý định giết người rồi.

Trong đại sảnh, chiếc bàn đã vỡ vụn thành những mảnh nhỏ rải rác khắp mặt đất. Sắc mặt Lâm Khiếu, Mãng hai người lạnh lùng đanh lại, trong mắt hiện ra sát ý điên cuồng. Khó trách chuyến đi này của bọn hắn lại thuận lợi như vậy, thì ra Hắc Long trại đã trực tiếp tập kích thôn trang!

"Phụ thân, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được, bất quá trước hết tạm thời giữ bình tĩnh. May mắn thay đại ca đã bảo vệ được thôn trang, không để Hắc Long trại cướp đoạt thành công" Lâm Khiếu hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.

Lồng ngực Lâm Chấn Thiên phập phồng kịch liệt một hồi, thân hình chậm rãi hạ xuống ghế, cảm xúc giận dữ cũng nguôi đi, dù sao trong cái rủi còn có cái may.

"Lâm Khẳng, lần này ngươi làm rất khá!"

Nghe được lời tán dương của Lâm Chấn Thiên, Lâm Khẳng cười khổ một tiếng, đột nhiên chỉ vào Lâm Động đang ngồi ở góc đàng kia, nói: "Phụ thân, lần này không phải là công lao của con. Nếu như lần này không phải Lâm Động đánh bại Ô Sát, e rằng Thiết Mộc trang không thoát khỏi kiếp số."

"Đánh bại Ô Sát?"

Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu ba người đều giật mình, dường như không hoàn toàn hiểu cho lắm.

"Phụ thân, chúc mừng ngài, từ hôm nay trở đi, Lâm gia chúng ta lại có thêm một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh." Lâm Khẳng khẽ mỉm cười, nói.

Yên tĩnh, trầm mặc.

Không khí vừa mới bị lửa giận đè ép xuống (chưa kịp giãn ra) thì trong khoảnh khắc này càng như bị ngưng đọng lại, cả đại sảnh trong chốc lát bỗng lặng ngắt như tờ.

"Ngươi … lặp lại lần nữa?" Biểu hiện trên khuôn mặt Lâm Chấn Thiên vào giờ phút này trông thật buồn cười, hắn nhìn Lâm Khẳng, miệng lắp bắp, nói.

"Lâm Động đã tấn nhập Thiên Nguyên Cảnh"

Nhìn ba khuôn mặt đờ đẫn kia, bất đắc dĩ, Lâm Khẳng phải nói lại một lần nữa.

"Hí!"

Nơi đại sảnh, ba người cơ hồ không hẹn mà cùng lúc hít vào một hơi lãnh khí, sau đó ba luồng ánh mắt, tức thì dán chặt vào trên người Lâm Động. Lâm Chấn Thiên bất ngờ đứng dậy, thân hình chợt lóe rồi nhanh như chớp hiện ra trước mặt Lâm Động, bàn tay nhăn nheo giống như một loại kìm sắt, chụp lấy cổ tay của Lâm Động.

Bắt lấy cổ tay Lâm Động, Lâm Chấn Thiên cảm giác được rõ ràng Nguyên Lực đang lưu động ở trong kinh mạch của Lâm Động quả nhiên ẩn chứa một tia Dương Cương Khí, đó là dấu hiệu của cao thủ Thiên Nguyên Cảnh.

"Ha ha ha ha, tốt! Tốt!"

Khuông mặt già nua của Lâm Chấn Thiên vào thời khắc này bộc lộ ra vẻ mừng rỡ như điên khó có thể ngăn lại, sau đó, hắn thậm chí nhịn không được, ngửa mặt lên trời cười điên dại, bởi vì trước đó, sự việc của Hắc Long trại đã làm cho tâm tình ảm đạm, nay trở nên sáng láng hẳn lên.

"Phụ thân, là sự thật sao?" Nhìn thấy phản ứng của Lâm Chấn Thiên như vậy, Lâm Khiếu và Lâm Mãng, trên mặt rung động, nói.

"Đích thật là Thiên Nguyên Cảnh, không giả được!" Đè nén sự vui mừng trong lòng, Lâm Chấn Thiên gật đầu thật mạnh.

Nhìn phản ứng của đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Động cũng chỉ cười khổ lắc đầu, mỗi lần đều phải dùng tới vẻ mặt này sao?

Lâm Khẳng đứng một bên, mỉm cười rồi đem chuyện xảy ra trong ngày hôm nay kể ra một lượt. Nghe đến lúc Lâm Động lấy thực lực Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ đánh bại Ô Sát, rồi nhân cơ hội đột phá Thiên Nguyên Cảnh, Lâm Chấn Thiên ba người lộ vẻ xúc động. Tuy nói là không có tận mắt nhìn thật trận đấu đó, nhưng tưởng tượng tới cũng phải kinh tâm động phách.

"Lâm Lang Thiên của dòng họ Lâm Thị kia, mười lăm tuổi tấn nhập Thiên Nguyên Cảnh, hắc, Động Nhi mười sáu tuổi tấn nhập, so với hắn cũng không thua kém gì nhiều, Lâm gia ta cuối cùng cũng có một vị thiên tài tuyệt đỉnh!

Nghe đến cái tên thanh danh hiển hách tại trong dòng họ Lâm Thị từ miệng Lâm Chấn Thiên, hai mắt Lâm Động hơi nhíu lại, bàn tay từ từ nắm chặt. Từ lúc hắn hiểu chuyện cho tới giờ, đây là người đầu tiên hắn sinh lòng hận ý, cho dù đến chết cũng sẽ không quên.

"Ngươi mới vừa tấn nhập Thiên Nguyên Cảnh, cảnh giới còn chưa ổn định, trong thời gian này không nên đi ra ngoài, tốt nhất là ở lại trong trang tu luyện." Lâm Chấn Thiên vỗ bả vai Lâm Động, dặn dò.

"Dạ" Nghe vậy, Lâm Động gật đầu tuân theo.

"Ngày mai, chiêu tập nhân thủ, người của Lâm gia ta không thể chết vô ích!"

Lâm Chấn Thiên hướng về phía Lâm Động nở nụ cười ôn hòa, sau đó quay đầu đi, lập tức trên khuôn mặt già nua được thay vào bằng một vẻ lạnh lùng.

"Phụ thân, thỏ không có ba hang (ý nói nhiều nơi ẩn núp), người Hắc Long trại hôm nay bỏ chạy hoảng loạn, nói không chừng họ đã xảo quyệt ẩn núp đi." Lâm Khiếu cau mày nói.

"Hôm nay bọn họ chạy trốn, ta đã phái người có năng lực đi theo dõi." Lâm Khẳng cười nhạt, hắn đã sớm đoán được Lâm Chấn Thiên tuyệt đối sẽ không có ý bỏ qua, cho nên đã có chuẩn bị. :

"Phụ thân, chuyện Hắc Long trại tập kích Thiết Mộc trang, sợ rằng là có một bàn tay đen ở phía sau dẫn dắt." Lâm Khiếu nói. Với thực lực của Lâm gia ở chỗ này, nếu không có chỗ dựa, dù cho người Hắc Long trại có thêm một lá gan, chỉ sợ họ cũng không dám ra tay với Lâm gia.

Lâm Chấn Thiên gật đầu, trở lại ngồi vào chiếc ghế, trên khuôn mặt hiện ra vẻ tàn nhẫn. Ở trong Thanh Dương Trấn này, có thể làm chỗ dựa cho Hắc Long trại, ngoại trừ Lôi - Tạ hai nhà ra, thì còn có ai khác nữa?

"Ngày mai, huyết tẩy (giết sạch) Hắc Long trại. Đã ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm như vậy, giờ cũng nên để cho người khác biết một chút, Lâm gia ta không phải là kẻ nhu nhược!"

"Nếu người nào muốn tới nhúng tay vào thì phải chuẩn bị hai tay sẽ nhuốm đầy máu tươi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui