- Động thủ đi!
Khi Lâm Động con đang kinh ngạc thì Tiểu điêu cười khảy một tiếng, một luồng năng lượng hùng hồn dị thường bùng phát từ cơ thể hắn. Luồng năng lượng ấy như đám mây đen bao trùm thiên địa tạo nên áp lực nặng nề lên cả không gian.
- Giờ Điêu gia ta sẽ cho các ngươi cười thoải mái!
Khí tức hùng hồn cuộn trào, gương mặt tuấn mỹ của hắn ánh lên vẻ khát máu, chắc gần đây hắn cũng đã bị trận pháp ở Ma Âm Sơn chọc giận không ít, nay phá được trận pháp, hỏa khí lập tức bùng phát!
Xoẹt!
Quang mang tử hắc sắc bắn ra từ lòng bàn tay Tiểu điêu, một cú tát khiến vài tên xui xẻo biến thành thịt vụn, rồi đôi mắt hắn khóa chặt Hoàng Kim Quỷ Kiêu, sắc mặt lúc này đã vô cùng khó coi.
- Ta xem lần này ngươi trốn đi đâu?
Tiểu điêu cười gằn, thân hình khẽ động rồi như quỷ mị xuất hiện phía trước Hoàng Kim Quỷ Kiêu. Rồi một luồng năng lượng đáng sợ nhanh như chớp bắn thẳng về phía Hoàng Kim Quỷ Kiêu.
Đối mặt với công kích hung bạo đó của Tiểu điêu, Hoàng Kim Quỷ Kiêu vội vàng rút về phía sau, thực lực của hắn dù thế nào cũng kém xa Tiểu điêu, nếu một đối một đương nhiên không phải đối thủ của Tiểu điêu. Nhưng hiện tại Kiêu Âm Trận đã bị phá, hắn không có chỗ nào để trốn, chỉ đành liều mình ra tay, đồng thời trông chờ tiếp viện từ Nguyên Môn.
- Grào!
Khi Tiểu điêu ra tay, Tiểu Viêm cũng ngẩng mặt lên trời gầm lớn một tiếng, rồi thân hình to lớn đồ sộ của hắn phình to ra gấp đôi, bề mặt da của hắn được bao phủ bởi hồng quang, rõ ràng cũng là một thứ vũ kỹ luyện thể cường hãn.
Ầm!
Cơ thể Tiểu Viêm phình to ra, bàn chân giẫm mạnh xuống đất, rồi lao đến Ma Âm Sơn như đạn đại bác, đôi mắt đỏ quạch, vẻ mặt hung hăng không còn chút nào sự hiền hậu như trước đó nữa.
- Cẩn thận một chút!
Thấy hai người đều đã ra tay, Lâm Động cũng không chần chừ, nói với Ứng Hoan Hoan một câu, đôi cánh sau lưng xuất hiện, hóa thành một đạo thanh quang bay về Ma Âm Sơn. - https://truyenfull.vn
Xoẹt!
Lâm Động tựa một đạo quang ảnh xuyên qua núi, một cánh tay được long hóa cầm thân cây giáng xuống. Những kẻ bị hắn nhớ mặt đều bị trúng đòn, máu me be bét, kêu gào không ngừng.
Thực lực của Ma Âm Sơn về tổng thể chỉ có tầng trên là mạnh, bọn như Hoàng Kim Quỷ Kiêu hay hai tên đại tướng có thể quyết chiến một trận, còn những kẻ khác thì chẳng có tác dụng là bao. Vì thế khi ba người Lâm Động xông lên như lang như hổ, đám người nhìn có vẻ hung hãn kia chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lâm Động lại quét một đường khiến bọn miệng lưỡi không sạch sẽ kia hộc máu tứ tung. Sau đó khi hắn định bước ra thì ánh mắt ngưng trọng, cánh tay còn lại cũng long hóa, tay nắm lại, lật người rồi tung quyền.
Binh!
Hai nắm đấm mang sức mạnh hùng hồn đâm vào nhau, một làn sóng năng lượng có thể nhìn bằng mắt thường lan tỏa, đám lá khô trên mặt đất bị chấn động vỡ vụn.
Kình phong khuếch tán, Lâm Động run lên, chân bước về sau nửa bước, còn kẻ đối diện phải lùi sau vài bước mới hóa giải được kình lực đang xâm nhập cơ thể.
Lâm Động ngẩng lên, kẻ trước mặt thân mặc áo da báo, thân hình cao lớn, nơi trán có một vết sẹo sâu, nhìn rất dữ dằn. Hơn nữa sức mạnh tỏa ra từ hắn cũng khiến Lâm Động nhướng mày, có lẽ đạt đến Cửu Nguyên Niết Bàn, chỉ có điều yếu hơn Vương Diêm nhiều!
- Giết nhiều người của Ma Âm Sơn như vậy, tên tiểu tử thối tha, Báo gia ta hôm nay sẽ vặt đầu ngươi xuống đá chơi!
Nam tử áo da báo nhìn Lâm Động hằm hè nói.
- Cửu Nguyên Niết Bàn hư danh!
Lâm Động nhìn hắn lắc đầu. Kẻ trước mặt tuy là Cửu Nguyên Niết Bàn nhưng từ cú va chạm vừa rồi Lâm Động có thể thấy hắn còn yếu hơn Diêu Linh chứ đừng nói Vương Diêm.
- Tiểu tử cứng mồm lắm, hãy xem lão tử sẽ băm ngươi ra thế nào?
Sắc mặt nam tử áo da báo lạnh tanh, nguyên lực bùng phát, rồi hắn giẫm chân, lao thẳng về phía Lâm Động.
Chưởng phong mạnh mẽ của hắn nhằm thẳng đầu Lâm Động phóng tới, nhưng rồi một Long thủ đã tóm chặt cổ tay hắn.
- Có chút sức mạnh thế này mà cũng dám ra mặt sao?
Lâm Động cười nhạt, ánh mắt lạnh băng, sức mạnh cuộn trào như hồng thủy, rồi kéo mạnh khiến tên kia mất thăng bằng, chợt tung một cước vào thẳng ngực hắn.
Binh!
Trước vô số ánh mắt kinh hãi của bọn người trên Ma Âm Sơn, nam tử áo da báo bị Lâm Động đá bay hàng mấy trăm mét, cây cỏ dọc đường bị hủy hoại thành một đường dài.
Sau khi giao đấu với những cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn lợi hại như Diêu Linh, Vương Diêm, nam tử áo da báo trước mắt thật sự khiến Lâm Động phải cảm khái. Thì ra cùng đẳng cấp cũng phân chia mạnh yếu rõ rệt như vậy. Thật không biết tên này tu luyện kiểu gì?
- Grào!
Ở phía xa, nam tử áo da báo kia loạng choạng đứng dậy, quệt vết máu nơi khóe miệng, cặp mắt đỏ rực rồi ngửa lên trời gầm lớn một tiếng. Thân thể nhanh chóng biến thành một con cự báo kim sắc, rồi đem theo một luồng gió đầy huyết tinh lao thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động bình tĩnh nhìn con cự báo đang lao tới, không hề có ý định tránh né, hai cánh tay đã biến thành Long thủ, cầm thân cây lên rồi quét mạnh một đường.
Đám người Ma Âm Sơn nhìn con cự báo kịch chiến với Lâm Động nhưng không hề chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị Lâm Động ép lui, ánh mắt lại nhìn sang hai chiến tuyến khác.
Ở đó Hoàng Kim Quỷ Kiêu và tên đại tướng còn lại cũng đang bị chèn ép thảm hại…
Tình hình này không hề tốt chút nào!
Một vài kẻ đã nhìn nhau rồi lén bỏ chạy, cái này gọi là tướng bại binh cụp đuôi chạy. Xem ra Ma Âm Sơn không giữ được nữa rồi!
Cả Ma Âm Sơn lúc này rơi vào tình trạng hỗn loạn, những tiếng nổ lớn uỳnh uỳnh không ngừng vang lên. Cả ngọn núi như sắp sụp đổ, mùi tanh nồng của máu xộc tận lên trời.
Khi Ma Âm Sơn đang hỗn loạn thì trên một đỉnh núi phía xa, có ba thân ảnh hiện ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía này.
- Hắc hắc, xem ra Ma Âm Sơn đã bị tấn công rồi. Tên súc sinh đó thật sự chẳng được bao lâu đã không thể kiên trì được!
Ba kẻ này chính là ba người của Nguyên Môn, kẻ vừa lên tiếng là gã nam tử anh tuấn mặc bạch y, ánh mắt hắn giễu cợt nhìn Ma Âm Sơn, nói.
- Khương sư thúc, chúng ta có cần ra tay giúp không?
Gã nam tử hắc y cười nói.
- Để chúng chết thêm một ít nữa đi!
Phía trước hai kẻ kia, lão giả áo nâu lạnh lùng nói.
- Trong Ma Âm Sơn ẩn giấu Địa Tâm Dựng Thần Diên, mấy tên ngu ngốc đó tưởng không ai biết, lần này lại còn mời ta đến. Đã đến rồi thì lấy bảo bối về thôi. Thứ thiên tài địa bảo như thế, để Nguyên Môn bảo quản thì tốt hơn. Hạ Ngôn, ngươi đi âm thầm xử lý hết bọn Ma Âm Sơn vừa chạy trốn. Tin tức ở đây không được để lộ ra ngoài!
- Khương sư thúc yên tâm, một tên cũng không thoát được!
Nam tử hắc y nghe vậy, nở nụ cười rồi biến thành lưu quang bay vào trong khu rừng.
- Thẩm Vân, ngươi đi cướp cây đàn tranh của nữ tử kia. Hà hà, không ngờ lại gặp được Linh bảo Thuần Nguyên ở đây. Xem ra ông trời đang giúp Nguyên Môn chúng ta rồi!
Lão giả áo nâu chỉ về Ứng Hoan Hoan ở bên ngoài Ma Âm Sơn, cười nhạt nói.
- Vâng!
Nam tử bạch y khẽ cười, ánh mắt nhìn ra xa, khẽ cười nói:
- Lại còn là một tiểu mỹ nhân nữa chứ!
Vừa dứt lời hắn đã biến mất.
Lão giả áo nâu kia nhìn lên đỉnh cao nhất của Ma Âm Sơn, ở đó Tiểu điêu và Hoàng Kim Quỷ Kiêu đang giao đấu kịch liệt.
- Không ngờ cũng là Sinh Huyền Cảnh Đại thành, xử lý cũng có chút phiền phức!