Khi cổ họng nằm gọn trong Long chưởng, sắc mặt Thẩm Vân lúc này dâng tràn sự sợ hãi, điên cuồng vận nguyên lực trong cơ thể muốn thoát ra.
Thế nhưng khi nguyên lực trong người hắn vận chuyển thì Lâm Động cười lạnh, trên Long chưởng của hắn bỗng hiện ra vô số tia hắc quang rồi nhanh như chớp phủ quanh cổ họng Thẩm Vân.
Vào khoảnh khắc ấy, nét mặt Thẩm Vân đông cứng lại, vì hắn nhận ra nguyên lực trong người hắn lúc này đã biến mất, mà nguyên nhân chính là vì bàn tay đặt trên cổ hắn!
Nguyên lực của hắn đã bị Lâm Động thôn phệ!
Tim hắn như bị một bàn tay bóp nghẹt, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn nhìn Lâm Động chăm chăm, hắn có thể nhận ra, cùng với việc nguyên lực trong người hắn mất dần đi, thanh quang trên người Lâm Động càng ngày càng rõ rệt hơn.
Cảnh tượng đó khiến Thẩm Vân cảm thấy một luồng hàn ý chạy từ gót chân lên tận đỉnh đầu. Hắn thật sự không thể tin Lâm Động không chỉ thôn phệ được nguyên lực của hắn mà dường như còn có thể biến nó thành của mình!
Đồng tử Thẩm Vân co rút lại, rồi bỗng hắn nghĩ ra điều gì, giọng nói mơ hồ, kinh hãi len ra khỏi kẽ răng:
- Thôn… Thôn Phệ Tổ Phù?
Bốn chữ đó lọt vào tai Lâm Động, hắn khẽ nheo mắt lại. Từ trước tới giờ khi giao đấu với kẻ khác hắn rất ít khi dùng đến Thôn Phệ Tổ Phù, vì đặc tính của nó quá rõ ràng. Chỉ cần là người có chút hiểu biết về nó là có thể đoán được. Hắn cũng biết nếu để lộ thứ trọng bảo này sẽ khiến không ít kẻ thèm muốn!
Lúc này hắn dùng Thôn Phệ Tổ Phù đương nhiên cũng không định giữ lại cái mạng cho Thẩm Vân. Nếu để Nguyên Môn biết được thì sẽ gây nên không ít rắc rối!
- Chúc mừng ngươi đã đáp đúng, phần thưởng chính là cái mạng ngươi!
Lâm Động nhìn Thẩm Vân cười lạnh lẽo, nụ cười khiến toàn thân Thẩm Vân lạnh toát.
Thẩm Vân gắng sức giãy giụa, nguyên lực trong cơ thể mất đi nhanh chóng khiến sắc mặt hắn nhợt nhạt. Lúc này hắn mới hiểu đối thủ hắn gặp phải rốt cuộc là sát tinh như thế nào!
Rắc!
Bàn tay Lâm Động bất chợt dùng lực, một âm thanh nhỏ vang lên, thân thể đang giãy giụa của Thẩm Vân lâp tức ngừng lại, vẻ mặt cũng hoàn toàn đông cứng, trong mắt hắn vẫn còn sự kinh hãi…
Một trong Bát Linh Tướng của Nguyên Môn đã mất mạng nơi hoang vu hẻo lánh!
- Ngươi… ngươi giết hắn rồi?
Lúc này Ứng Hoan Hoan ôm Thiên Hoàng Cầm bay tới, ánh mắt chấn kinh nhìn thân thể Thẩm Vân dần trở nên lạnh lẽo trong tay Lâm Động, lẩm bẩm.
- Nếu không giết thì sao?
Lâm Động ngoảnh mặt lại nhìn Ứng Hoan Hoan.
Sự lạnh lùng trong mắt Lâm Động lúc này vẫn chưa mất đi, Ứng Hoan Hoan nhìn thấy mà vẻ mặt tái đi, hắn lúc này thật sự đã khiến nàng sợ hãi.
- Hắn vừa đả thương nàng, không giết hắn, vạn nhất nàng về cáo trạng thì phải làm sao? Đạo Tông nhiều sư huynh đệ như thế, bọn họ sẽ tha cho ta sao?
Lâm Động đã thoát khỏi trạng thái sát tinh đó, nhìn vẻ sợ sệt hiếm có của Ứng Hoan Hoan, trong mắt ánh lên sự hối lỗi, rồi hiền hòa nói.
- Giết cũng tốt! Sắp tới cuộc Thi đấu Tông phái rồi, chúng mất một Linh Tướng chắc sẽ đau lắm.
Thấy Lâm Động lại trở về ôn hòa như xưa, Ứng Hoan Hoan mới thầm thở phào, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi mạnh mẽ nói.
- Hắc hắc, không chỉ một đâu, có lẽ là hai Linh Tướng cộng với một Trưởng lão!
Lâm Động cười cười nhìn Ứng Hoan Hoan đang kinh ngạc đến há hốc miệng:
- Nếu đã ra tay thì phải giải quyết sạch sẽ một chút. Để Nguyên Môn biết được thì phiền phức lắm!
Ứng Hoan Hoan do dự một chút rồi cũng gật đầu. Nếu là nàng, chắc chắn sẽ không thể dứt khoát được như bọn Lâm Động. Nhưng nàng cũng biết cách làm của Lâm Động là đúng.
Lâm Động nhìn sang hai chiến tuyến trên trời, rồi cười lạnh, tay xách thi thể Thẩm Vân, hét lên:
- Người của Nguyên Môn cũng quá vô dụng rồi!
Tiếng hét của Lâm Động như sấm rền vang khắp không trung khiến cả lão giả áo nâu và Hạ Ngôn đang kịch chiến đều giật mình, vội vàng nhìn sang thì sắc mặt kịch biến khi nhìn thấy thi thể lạnh ngắt đang nằm trong tay Lâm Động.
- Tiểu tử, ngươi dám giết đệ tử Nguyên Môn ta, lẽ nào Đạo Tông ngươi muốn gây chiến với Nguyên Môn?
Sắc mặt Khương Trưởng lão tối sầm, quát lên.
- Chỉ có Nguyên Môn các ngươi được phép giết đệ tử Đạo Tông thôi chắc?
Lâm Động phì cười, nói.
- Tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy. Tin này Nguyên Môn biết được ngươi chết chắc!
Sắc mặt Hạ Ngôn dữ dằn hét lên.
- Giờ ngươi phải chết!
Hạ Ngôn vừa dứt lời, phía trước hắn bỗng vang lên tiếng hổ gầm. Hắn vội quay lại thì thấy thân thể Tiểu Viêm chuyển động, biến thành một con cự hổ khổng lồ màu đen, hắc quang bùng phát điên cuồng.
- Thiên Ma Hổ Tộc?
Hạ Ngôn vừa nhìn thấy con cự hổ màu đen và những hoa văn kỳ lạ trên người nó, đồng tử lập tức co rút lại, kinh hãi nói.
- Thiên Ma Thần Biến, Hổ Tổ Toái Tinh Chưởng!
Tiếng gầm rú cùng khí tức hung sát lan tỏa khắp không gian, hổ chưởng đánh ra, hắc quang biến thành vô số vòng xoáy đen. Chúng dường như kết nối với thời Viễn Cổ, một luồng áp lực khủng khiếp dần lan tỏa!
- Kim Sơn Thần Điển, Kim Sơn Chấn Thiên Đại!
Đối mặt với công kích đáng sợ của Tiểu Viêm, sắc mặt Hạ Ngôn kịch biến. Hắn không dám chậm trễ, nguyên lực trong người bùng phát đến từng giọt cuối cùng, kim quang biến thành một ngọn núi kim sắc rồi hung hăng đâm vào con cự hổ đang lao tới.
Uỳnh!
Quang mang hai màu đen và vàng lan tỏa trên không trung, mỗi bên chiếm một nửa không trung.
Rầm rầm!
Những làn sóng sức mạnh đáng sợ khuếch tán, thân thể của Hạ Ngôn bị bắn ngược ra sau hàng mấy trăm mét, một ngụm máu tươi bắn ra, khí tức yếu đi nhanh chóng. Còn con cự hổ do Tiểu Viêm biến thành thì đã đỡ được đòn xung kích nhờ vào thể chất Yêu thú cường hãn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cao thấp đã phân!
Trong đôi mắt của con cự hổ lấp lánh màu đỏ như máu, nó nhảy lên một cái rồi xuất hiện trước mặt Hạ Ngôn, bàn chân hổ tung lên rồi đập thẳng lên ngực hắn!
Hạ Ngôn một lần nữa bay ra sau, kim quang trên thân thể nhanh chóng tối lại, cuối cùng bắn xuống lâm hải phía dưới, tạo nên trên mắt đất một đường nứt sâu hàng trăm mét.
Phụt!
Cả người Hạ Ngôn bê bết máu gắng gượng đứng dậy, sự cao ngạo trên gương mặt hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh hãi, hắn quay người định chạy trốn.
Rầm!
Nhưng đúng lúc ấy, cự hổ nhảy lên tựa ngọn núi chắn ngay trước mặt hắn. Bàn chân hổ nhanh chóng đập thẳng xuống đầu hắn, mặt đất rung chuyên, cả người Hạ Ngôn lún sâu dưới đất, rồi máu tươi trào ra từ khe nứt, khí tức của Hạ Ngôn cũng nhanh chóng biến mất.
Một chưởng đánh chết Hạ Ngôn, lúc này cự hổ biến lại thành hình người, nụ cười hung sát trên gương mặt Tiểu Viêm khiến người ta không rét mà run.
- Thủ đoạn… thật tàn nhẫn!
Hạ Ngôn chết thảm hiển nhiên Khương Trưởng lão đã nhìn thấy, ánh mắt lão đầy oán độc, gầm lên:
- Các ngươi sẽ phải hối hận! Nộ hỏa của Nguyên Môn sẽ khiến Đạo Tông các ngươi phải hối hận!
- Lão tạp mao, ngươi yên tâm. Tin tức ở đây sẽ không được truyền ra ngoài nửa câu đâu!
Tiểu điêu chỉ cười nhạt, nói.
- Ta thừa nhận mình đã nhìn sai mục tiêu, có điều tuy ta không thu dọn được ngươi, nhưng ngươi cũng có tư cách chặn ta lại sao?
Khương Trưởng lão cười gằn.
- Nếu đã muốn giải quyết thì chắc cũng không cần che giấu thân phận nữa!
Nụ cười nở rộng hơn trên gương mặt tuấn mỹ của Tiểu điêu, rồi thủ ấn hắn biến hóa, quang mang tử hắc sắc bùng phát từ trong cơ thể, một đôi cánh dơi lớn hàng trăm trượng dang ra sau lưng hắn, đồng thời cũng tỏa ra một luồng sức mạnh đáng sợ.
- Đây là…
Đồng tử của Khương Trưởng lão và Hoàng Kim Quỷ Kiêu đều co rút lại, đặc biệt là Hoàng Kim Quỷ Kiêu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt dâng tràn sự kinh hãi.
- Thiên Yêu Điêu?
Giọng nói đầy kinh hãi vang ra từ miệng bọn chúng.