Đại địa chấn động rồi không ngừng sụp xuống, loài Ma quái màu đen to gần như thân người ấy trào lên tựa thủy triều. Những cái móng vuốt sắc lẹm lấp lánh hàn quang lạnh lẽo, tỏa ra những luồng năng lượng mạnh mẽ.
Rõ ràng không chỉ có người của Đạo Tông gặp phải sự công kích của lũ Ma quái có tên Ma Nghị này. Từ phía xa cũng có những tiếng kêu kinh hoàng rồi thảm thiết.
Nhất thời, cả vùng hoang nguyên lập tức trở nên hỗn loạn.
Rầm rầm!
Lâm Động vung gốc hắc thụ trong tay, kình phong hung hãn cuộn trào quật cho bọn Ma Nghị tan xác. Nhưng dù vậy bọn Ma Nghị không hề sợ hãi mà vẫn trào lên, số lượng khiến Lâm Động phải chau mày.
Đệ tử Đạo Tông sau sự hoảng loạn ban đầu lúc này đã bắt đầu thi triển thực lực của đệ tử Tông phái siêu cấp. Mọi người phối hợp cũng đã chống cự được sự công kích của bọn Ma Nghị. Nhưng vẫn có một số người bị thương, cũng may không nguy hiểm tính mạng.
- Số lượng bọn Ma Nghị này rất nhiều, hơn nữa da thịt bọn chúng lại rất dày. Nếu cứ quần nhau với bọn chúng e là đến lúc chúng ta tiêu hao hết nguyên lực thì sẽ bị bọn chúng nuốt gọn!
Ứng Tiếu Tiếu nói đến đây, lông mày nhíu lại nói:
- Nhưng sao bọn chúng lại xuất hiện ở ngoại vi Dị Ma Vực?Thường thì chỉ ở khu vực trung bộ mới có Ma Nghị…
- Thế này thì khó lòng vào sâu hơn rồi!
Lâm Động nhìn biển Ma Nghị đen kịt lúc nhúc, cũng cảm thấy đau đầu. Không ngờ bọn họ vừa mới vào Dị Ma Vực đã gặp phải tình huống khó khăn thế này. Dị Ma Vực nguy hiểm quả nhiên danh bất hư truyền. Tình hình hiện giờ nếu chỉ một mình hắn thì thoát thân không khó nhưng hiện giờ hắn phải bảo vệ các sư huynh đệ.
Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm cũng chau mày nghĩ kế thoát thân.
- Lũ đáng chết, sao cứ lao tới chỗ ta thế hả?
Khi bọn họ đang trầm tư suy nghĩ thì Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh cặp mắt tím ngắt hét lên.
Bọn Lâm Động nghe vậy nhìn sang thì phát hiện, quả nhiên chỗ Ứng Hoan Hoan dường như liên tiếp có Ma Nghị bò tới, giương những cái móng vuốt sắc lạnh đủ để xé tan tành một cường giả Lục Nguyên Niết Bàn về phía nàng.
Lâm Động hơi khựng lại một chút, ánh mắt nhấp nháy. Trí tuệ bọn Ma Nghị này không hề cao, nhưng mục tiêu công kích của bọn chúng lại vô cùng rõ ràng. Trong đám người này, thực lực Ứng Hoan Hoan không phải mạnh nhất, nhưng tại sao bọn chúng cứ nhằm vào nàng? Lẽ nào bản năng bọn chúng cho rằng Ứng Hoan Hoan là nguy hiểm nhất?
Lâm Động nhíu mày, Ứng Hoan Hoan là Luân Hồi Giả, nhưng hiện giờ chưa thức tỉnh hoàn toàn, hắn không tin bọn Ma Nghị này lại cảm nhận được thân phận vô cùng bí ẩn đó của Ứng Hoan Hoan.
Nhưng nếu không phải vì thân phận Luân Hồi Giả thì là vì sao?
Ánh mắt Lâm Động liên tục chuyển động, rồi bỗng ngưng tụ lại. Ngoài thân phận là Luân Hồi Giả ra, hình như Ứng Hoan Hoan còn có một thứ mà bọn họ không có, đó là sóng âm!
- Hoan Hoan, dùng công kích sóng âm thôi miên bọn chúng đi!
Trong lòng Lâm Động khẽ động rồi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ứng Hoan Hoan, tay vung gốc hắc thụ đập cho bọn Ma Nghị gần đó dẹp lép, hét lớn.
- Sóng âm của ta chỉ cần tinh thần lực mạnh một chút là hoàn toàn vô dụng!
Ứng Hoan Hoan khựng người lại, nói.
- Bọn chúng không có tinh thần lực, với người khác bọn chúng là Mãnh thú Hồng Hoang, nhưng với ngươi thì không có chút khả năng phản kháng!
Lâm Động nói. Trong khi đập tan bọn Ma Nghị, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể bọn chúng không có chút tinh thần lực nào.
Ứng Hoan Hoan chần chừ một chút rồi gật đầu, khẽ giơ tay lên, cây đàn tranh cổ màu bích lục hiện ra, ngón tay khẽ gảy, tiếng đàn nhẹ nhàng đem theo năng lượng kỳ dị nhanh chóng lan ra.
Khi tiếng đàn vang lên, bọn Lâm Động lập tức nhìn thấy đám Ma Nghị đang tấn công hung hăng bỗng chậm lại, cuối cùng rào rào đổ gục.
Nhìn cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc, đúng là vạn vật đều có tương sinh tương khắc. Có ai ngờ ngay cả bọn Lâm Động cũng chỉ có thể tránh né không dám quần nhau với lũ Ma Nghị, vậy mà chỉ một tiếng đàn Ứng Hoan Hoan đã đánh bại hoàn toàn bọn chúng!
- Đi thôi!
Mấy người Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu thở phào rồi hô một tiếng,định đưa đội ngũ rời khỏi vùng nguy hiểm này.
- Tỷ tỷ, hình như dưới lòng đất có thứ gì đó!
Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì Ứng Hoan Hoan bỗng lên tiếng.
- Hửm?
Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm đều khựng người, bước chậm lại rồi nhìn Ứng Hoan Hoan với ánh mắt nghi hoặc.
Ứng Hoan Hoan hơi nhíu mày, bàn tay bỗng gảy mạnh dây đàn, một làn sóng âm bắn ra. Nhất thời mọi người nhìn thấy đám Ma Nghị như bị một bàn tay khổng lồ hất đi, để lộ ra mặt đất hắc ám.
Chỉ thấy sâu trong lòng đất là một vùng đá nham thạch màu nâu, trên những tảng đá ấy hình như có một vài thân ảnh đang ngồi.
- Đó là…
Mấy người Lâm Động kinh ngạc nhìn những thân ảnh ấy, sau khi nhìn kỹ thì bọn họ mới biết đó là những cái xác khô bị gió thổi khô cứng lại.
- Lâm Động, nhìn chỗ đan điền của mấy cái xác kìa!
Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói.
Lâm Động liếc nhìn, ánh mắt lập tức ngưng tụ. Ở đan điền của những cái xác hắn thấy một quầng sáng trắng, trong đó dường như có một cái Đan Hoàn đang chuyển động xoay tròn, từ nó tỏa ra một thứ sinh khí vô cùng dồi dào.
- Đó là Sinh Huyền Cốt Châu! Những cái xác này trước khi chết chắc chắn là cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành, thậm chí là Đại viên mãn nữa!
Vương Diêm cũng có phần động dung, trong giọng nói hạ thấp mang chút ngạc nhiên.
Sinh Huyền Cốt Châu được sinh ra khi cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành hoặc Đại viên mãn chết đi, trong cơ thể bọn họ, sinh khí không mất đi mà ngưng kết lại. Nó mang lượng sinh khí vô cùng dồi dào, rất có sức hấp dẫn với những cường giả Niết Bàn Cảnh đỉnh phong. Thậm chí nếu có cơ hội, chưa biết chừng còn chạm vào được ngưỡng cửa Sinh Huyền Cảnh.
Nếu thứ này xuất hiện ở bên ngoài thì chắc chắn là đồ cực quý hiếm. Không ngờ bọn họ vừa vào Dị Ma Vực đã gặp được nó.
Đối diện với thứ bảo bối này, ngay cả ánh mắt Lâm Động cũng phải rực cháy.
- Chẳng trách mà ở đây lại có nhiều Ma Nghị như vậy, thì ra là do Sinh Huyền Cốt Châu dụ tới!
Ứng Tiếu Tiếu chợt hiểu.
- Động thủ!
Vương Diêm nhìn Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu, hai người nhìn nhau, khẽ nghiến răng rồi gật đầu. Đã gặp rồi sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Ứng Hoan Hoan thấy ba người có vẻ sốt ruột thì hơi chần chừ. Trong ánh mắt không hiểu sao lại ánh lên vẻ bất an.
Vút!
Thế nhưng khi ba người Lâm Động chuẩn bị động thủ thì từ xa bỗng vang lên âm thanh chói tai. Người của Đạo Tông quay lại thì thấy phía xa ánh sáng dâng tràn, một số tia sáng biến thành một thanh quang kiếm khổng lồ rồi với tốc độ kinh người xuyên qua đám Ma Nghị xuất hiện trên đầu bọn Lâm Động.
- Người của Kiếm Tông?
Nhìn thanh quang kiếm đột ngột xuất hiện, Lâm Động nheo mắt lại. Bạn đang đọc truyện được tại
- Ha ha, ta đang thấy lạ sao vùng ngoại vi Dị Ma Vực lại xuất hiện nhiều Ma Nghị đến vậy, thì ra là có nguyên nhân…
Trên không trung, quang kiếm tối dần rồi lộ ra một đoàn người trong đó, đứng hàng đầu tiên là một nam tử áo xám tươi cười nhìn bọn Lâm Động, rồi ánh mắt hắn rực cháy nhìn về phía những cái xác khô.
Các đệ tử Đạo Tông cũng cảnh giác vì sự xuất hiện của đệ tử Kiếm Tông.
Nam tử áo xám nhìn mấy người Lâm Động, ánh mắt lấp lánh rồi hàm tiếu nói:
- Tại hạ là Kiếm Tông Tiết Lăng. Ha ha, các vị bằng hữu Đạo Tông, số Sinh Huyền Cốt Châu này chúng ta chia đôi nhé, thế nào?