Vũ Động Càn Khôn

Bọn Lưu Xan nhìn gã thanh niên vừa xuát hiện, cảm nhận sát khí ngập tràn quanh người hắn, sắc mặt bọn chúng đều thay đổi. Bọn chúng dám ra tay với bọn Ứng Tiếu Tiếu, vốn dĩ đã có chút lo sợ, vì dù sao Đạo Tông cũng là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, một khi bọn họ nổi cơn thịnh nộ thì chắc bọn chúng cũng khó lòng chống cự.

Vì thế từ đầu đến cuối bọn chúng không hề có ý định giết người đoạt bảo vật, cùng lắm chỉ do lòng tham xúi giục, định khiến các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông dè chừng, từ đó chia cho bọn chúng một chút.

Thế nhưng bọn chúng không ngờ, đệ tử Đạo Tông nhìn có vẻ vắt mũi chưa sạch nhưng kẻ sau lại hung hăng hơn kẻ trước. Bọn Ứng Tiếu Tiếu còn có vẻ dễ nói chuyện, chứ kẻ kia, vừa xuất hiện đã buông lời hung hăng.

- Tiểu tử, ngươi cũng quá ngông cuồng rồi đấy!

Lưu Xam cười khảy, tuổi tác của bọn chúng cũng lớn hơn bọn Lâm Động không ít. Bao năm nay coi như cũng có chút danh tiếng, nhưng lúc này lại bị Lâm Động đập vào mặt câu nói đó đương nhiên trong lòng không khỏi phẫn nộ.

Thế nhưng Lâm Động làm như không nghe thấy tiếng cười khảy của bọn chúng, sau mười lượt đếm hắn ngẩng lên, sát ý tràn ngập trong mắt, nói:

- Hết mười lượt rồi!

Vừa dứt lời, phía sau hắn lóe lên một đạo hắc quang, cuối cùng biến thành một cỗ Ma thi đứng sau hắn.

- Ma thi?

Khi cỗ Ma thi xuất hiện, tất cả mọi người đều thốt lên kinh ngạc. Ngay cả Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm cũng nhìn quang ảnh phía sau Lâm Động đầy chấn động, rồi không kìm được nhìn cỗ Ma thi trong quang trận, nhịp thở tăng nhanh. Thật sự bọn họ không thể ngờ, Lâm Động không những giải quyết được cỗ Ma thi mà còn khống chế được nó!

Vẻ mặt bọn Lưu Xan cũng đầy kinh hãi khi nhìn Ma thi phía sau Lâm Động, tất cả đều tự động lùi về sau mấy bước. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Ha ha, vị huynh đệ đây đừng nóng, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi…

Sắc mặt bọn Lưu Xan đều thay đổi, nhìn nhau rồi vội lên tiếng, thận trọng lùi về phía sau, đồng thời trong bụng thầm chửi, giờ đây Tông phái siêu cấp ngay các đệ tử trẻ tuổi cũng đáng sợ vậy sao?

- Cút!

Lâm Động nhìn bọn chúng biến sắc, cũng chẳng có tâm trạng dây dưa với bọn chúng, ánh mắt lạnh tanh quát lên.

Khi nghe tiếng quát ấy, bọn Lưu Xan không dám nổi giận, vội gật đầu rồi đem thủ hạ chạy mất. Bọn chúng cũng không phải loại ngu ngốc, nhìn tình hình này, chẳng may kích nộ tên sát tinh kia thì có thể sẽ phải chết thê thảm.

- Không sao chứ?

Sau khi đuổi được bọn kia đi, Lâm Động quay lại, sát khí trên gương mặt tan đi, nhìn mấy người Ứng Tiếu Tiếu cười, nói.

- Không sao, nhưng cũng hơi xui xẻo, thực lực bọn chúng cũng không tệ, bốn tên Cửu Nguyên Niết Bàn!

Ứng Tiếu Tiếu bất lực nói.

- Đều là bọn đã lăn lộn nhiều năm trên Đông Huyền Vực, có thực lực như thế cũng không có gì lạ!

Lâm Động cười, nói.

- Lâm Động, Ma thi này… ngươi luyện chế nó thành Khôi lỗi rồi sao?

Vương Diêm kinh ngạc nhìn Ma thi đằng sau Lâm Động, không kìm được, hỏi.

- Ta dùng Nguyên thần khống chế nó!

Lâm Động cười nói.

Nghe vậy sắc mặt Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm đều hơi thay đổi. Hiển nhiên bọn họ đều biết mức độ mạo hiểm của phương thức này, nhưng nghĩ lại nhìn Lâm Động bình thản thế kia chắc hắn có thủ đoạn của riêng mình để tránh được mối nguy hiểm đó.

- Tỷ tỷ, mọi người chưa giải quyết xong Ma thi sao?

Ứng Hoan Hoan tiến lại, nhìn quang trận, nói.

- Ừm, nó có lớp phòng ngực quá đáng sợ. Bọn ra vây khốn được nó nhưng không thể giải quyết được!

Ứng Tiếu Tiếu cười khổ.

- Bỏ trận pháp đi, để ta đối phó với nó!

Lâm Động cười, có kinh nghiệm ban nãy, chắc chắn hắn biết cách đối phó với Ma thi có lực phòng ngự cực mạnh này.

Nghe vậy, Ứng Tiếu Tiếu hơi do dự một chút rồi gật đầu. Nếu Lâm Động đã giải quyết được một cỗ Ma thi, chắc cỗ thứ hai cũng không quá khó khăn.

Ứng Tiếu Tiếu khẽ vung tay, đám đệ tử Đạo Tông nhanh chóng thu lại nguyên lực, quang trận lập tức biến mất.

- Grào!

Quang trận vừa biết mất, hai mắt Ma thi càng thêm đỏ ngầu, thân hình khẽ động biến thành hắc quang lao vào các đệ tử Đạo Tông ở xung quanh.

Rầm!

Nhưng khi nó vừa mới xông tới thì Ma thi phía sau Lâm Động cũng bay tới, tựa viên đạn pháo lao thẳng vào người Ma thi kia. Hai bên lập tức rơi xuống đất tạo thành một cái hố khổng lồ trên mặt đất.

Hai cỗ Ma thi lăn lộn điên cuồng dưới đất, nhưng nơi bọn chúng đi qua mặt đất đều nứt ra vô số khe rãnh, sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Lâm Động cúi đầu nhìn hai cỗ Ma thi đang quần nhau, xoay bàn tay một cái, quang trận hiện ra, rồi hắn bay tới trước mặt Ma thi kia, bàn tay cong lại đánh vào vùng đan điền của nó.

Phụt phụt!

Màu đen trên bề mặt da khô héo nhưng mang lực phòng ngự kinh người dần tan đi, kình lực từ bàn tay Lâm Động tăng lên, lớp phòng ngự khiến Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm bất lực đã bị Lâm Động xuyên thủng. Hắn tóm một cái trúng quầng sáng trắng nơi đan điền rồi rút ra.

- Giải quyết xong rồi?

Trên không trung, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm và các đệ tử Đạo Tông đều há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó. Bọn họ nhìn nhau, không gian bỗng chốc lặng như tờ. Bọn họ thật không thể ngờ, Ma thi vừa rồi bọn họ tấn công kích nào cũng chẳng có phản ứng đã bị Lâm Động giải quyết nhẹ nhàng đến vậy!

- Ngươi…

Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm đều kinh ngạc nhìn thân ảnh đang dần đáp xuống. Bọn họ nhìn quầng sáng trong tay hắn, rồi lại nhìn bàn tay ngưng tụ quang trận như đang suy nghĩ điều gì. Xem ra Lâm Động đã dùng thủ đoạn gì đó để phá giải lớp phòng ngự, mà Ma thi mất lớp phòng ngự thì cũng giống như cua mất càng, lực chiến đấu giảm mạnh…

- Tiếu Tiếu sư tỷ, Vương Diêm sư huynh, hai người đều đã là Cửu Nguyên Niết Bàn, tác dụng của Sinh Huyền Cốt Châu sẽ tốt hơn với hai người.

Lâm Động đưa Sinh Huyền Cốt Châu trong tay cho Ứng Tiếu Tiếu, rồi lấy Sinh Huyền Cốt Châu lúc nãy có được cho Vương Diêm.

Tuy Sinh Huyền Cốt Châu cũng có tác dụng với Lâm Động, nhưng không thể rõ rệt như với hai người Ứng Tiếu Tiếu. Nếu bọn họ đủ cơ duyên thì chưa biết chừng có thể bước tới ngưỡng cửa Sinh Huyền Cảnh. Như vậy lực chiến đấu sẽ tăng mạnh, sau này khi gặp người của Nguyên Môn sẽ là trợ lực không nhỏ.

Hai người Ứng Tiếu Tiếu nhận Sinh Huyền Cốt Châu đều khựng người, rồi chần chừ nói:

- Trong chuyện này, công của ngươi là lớn nhất, ta không cần đâu!

- Cho ta thứ này là được rồi!

Lâm Động cười vỗ lên cỗ Ma thi thứ hai. Tuy Nguyên thần chỉ khống chế được một cỗ Ma thi, nhưng giữ một cái đề phòng cũng không phải chuyện gì xấu.

Hai người Ứng Tiếu Tiếu thấy vậy thì cũng gật đầu, cất Sinh Huyền Cốt Châu đi.

- Tiếu Tiếu sư tỷ, mấy ngày trước ta tìm được thứ này trong cái lư đồng mua ở thành Dị Ma. Dường như là bản đồ về một cổ tàng. Tỷ có nhận ra ở chỗ nào trong Dị Ma Vực không?

Lâm Động cũng cất cỗ Ma thi kia vào túi Càn Khôn, rồi dùng tinh thần lực hình thành một tấm bản đồ ánh sáng.

- Bản đồ cổ tàng?

Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm cùng khựngngười, nhanh chóng nhìn lên tấm bản đồ, rất nhanh vẻ kinh ngạc tràn đầy trên mặt bọn họ.

- Lâm Động sư đệ, tấm bản đồ này không phải Phần Thiên Cổ Tàng đấy chứ?

Ứng Tiếu Tiếu nói.

- Hửm?

Lần này đến lượt Lâm Động sững người, hắn còn chưa nói ra cái tên đấy, sao Ứng Tiếu Tiếu lại biết?

- Tiếu Tiếu sư tỷ biến Phần Thiên Cổ Tàng?

Lâm Động có cảm giác không lành, hắn vốn tưởng không ai biết về thứ đó…

- Trong Dị Ma Vực có không ít cổ tàng, và Phần Thiên Cổ Tàng chính là một trong số những cái vô cùng nổi tiếng. Còn về bản đồ này cũng không có nhiều giá trị lắm, vì rất nhiều người đều biết vị trí của Phần Thiên Cổ Tàng ở đâu…

Nghe vậy sắc mặt Lâm Động trở nên khó coi, cảm giác như thứ mà hắn coi là bảo bối thật ra lại là đồ bỏ đi.

- Nhưng biết là một chuyện, đến nay vẫn chưa có ai khai mở thành công Phần Thiên Cổ Tàng này cả. Ngoài ra, bọn người Nguyên Môn cũng đã nhắm vào Phần Thiên Cổ Tàng từ lâu rồi. Lần này chắc chắn bọn chúng lại đến đó, thất bại nhiều năm như vậy, có khi lần này lại có chút khả năng thành công!

- Khai mở Phần Thiên Cổ Tàng?

Lâm Động chau mày, trong lòng hơi run lên, đột nhiên nhớ đến tấm quang bài thần bí mà chiếc lư đồng tan chảy tạo thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui