Vũ Động Càn Khôn

- Vừa rồi ta thấy không ít ảo ảnh được không gian này phục chế, toàn là người quen, rồi…

Lâm Động lúng túng nhìn nữ tử lạnh lùng kia, mở miệng giải thích.

Lăng Thanh Trúc nhìn hắn rồi khẽ gật đầu, cũng không có ý so đo.

- Ngươi không gặp phải sao?

Lâm Động có phần nghi hoặc về phản ứng của nàng ta, hắn nhíu mày hỏi. Vừa rồi hắn bị những ảo ảnh đó làm cho khác bực tức, tuy không gây sát thương gì cho hắn nhưng cảm giác bị người quen đột kích không dễ chịu chút nào!

- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động một cách cổ quái, rồi bình thản nói.

- Cái gì?

Lâm Động khựng người, lời nói bất ngờ này khiến hắn chẳng hiểu gì.

Lăng Thanh Trúc thấy bộ dạng không hiểu của Lâm Động thì lông mày nhướng lên:

- Nhiều năm không gặp, sao người không thông minh hơn trước nhỉ? Trong Phần Thiên Cổ Tàng này rõ ràng có trận pháp, còn chúng ta bị vây khốn trong đó. Tuy ta không biết đó là trận pháp gì nhưng rất nhiều thứ trong này không phải do nó sinh ra mà là sinh ra từ chính trong lòng ngươi… hư hư thực thực, rất huyền diệu!

Lâm Động chau mày, hắn cũng không phải đồ ngốc, nghe Lăng Thanh Trúc nói vậy cũng bắt đầu hiểu ra.

- Ý ngươi nói là những ảo giác đó là do ta nghĩ lung tung mới xuất hiện?

Lăng Thanh Trúc gật đầu, nói:

- Tịnh tâm ngưng thần, ảo giác tự nhiên không cần không kích cũng mất. Ngươi gặp những ảo giác đó là vì ngươi nghĩ nhiều quá!

Lâm Động không ngờ những thứ phiền phức đó lại do tự hắn tạo ta. Giờ nghĩ lại, lần đầu gặp ảo ảnh đúng là lúc hắn đang lo lắng cho Thanh Đàn!

- Trận pháp thật quỷ dị, không ngờ lại làm được đến mức này!

Lâm Động khẽ trầm ngâm, tuy Lăng Thanh Trúc nói rất đơn giản, nhưng người thật sự tâm tĩnh như mặt hồ có được bao nhiêu người chứ? Ngay cả với tính cách của Lâm Động khi vào đây cũng không yên lòng, huống hồ là người khác? Dù sao thì không phải ai cũng lạnh lùng như Lăng Thanh Trúc!

- Ảo giác trong trận pháp chỉ là một tầng ngăn cản, trong không gian này lan tỏa một thứ năng lượng cực kỳ nóng bỏng. Một khi nó xâm nhập cơ thể sẽ ảnh hưởng đến thần trí khiến người ta mất kềm chế!

Nói đến đây Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động với vẻ mặt khó hiểu, vì dường như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi sức nóng ấy.

Lâm Động nhún vai, vì có Thôn Phệ Tổ Phù hộ thể, sức nóng kia vào người hắn là bị thôn phệ mất, vì thế mà hắn không bị quấy nhiễu.

- Thế nơi chúng ta đang đứng là ảo ảnh hay là thực tế?

Lâm Động giậm chân lên mặt đất đỏ rực, một chút bụi khói bay lên.

- Đây chính là điểm kỳ dị của trận pháp, khiến người ta không thể phân biệt thực hư!

Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu, nàng cũng đã ở đây một thời gian rồi nhưng vẫn chưa tìm được cách thoát thân.

- Bất luận là trận pháp gì thì cũng phải có trung khu của nó. Nếu tìm được chắc sẽ có cách phá giải trận pháp!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nói.

- Không gian ở đây đều bị biến dạng rồi, ngươi tìm được trung khu không?

Lăng Thanh Trúc khẽ chau mày, nàng cũng biết điều đó nhưng không gian ở đây đã bị trận pháp bóp méo, nếu cứ đi bừa thì mãi mãi bị mắc trong này không thể thoát được.

- Chắc là được, nếu ngươi tin tưởng thì có thể đi theo ta, gặp được nhau cũng là duyên phận!

Lâm Động cười, rồi cất bước đi. Trận pháp đã che giấu mất phương vị của không gian này, nhưng dựa vào Thạch phù thần bí trong cơ thể, Lâm Động có thể cảm nhận được ở một hướng nào đó có tỏa ra một luồng sức mạnh rất ẩn mật.

Lăng Thanh Trúc nhìn theo bóng lưng của Lâm Động, lưỡng lự một chút rồi cũng đi theo. Không gian này rất quỷ dị, nếu có cách thoát thân đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ. Chỉ là đi theo Lâm Động khiến nàng cảm thấy thiếu tự nhiên.

Hai người đi trên vùng đại địa cũng không nói chuyện gì. Có thể quan hệ giữa hai người hơi phức tạp, mức độ phức tạp của nó khiến hai người không thể coi nhau là bằng hữu bình thường được.

Trong không khí trầm mặc đó, hai người đi được gần nửa giờ đồng hồ. Lâm Động dẫn đường, dựa vào Thạch phù thần bí, hắn không ngừng cảm nhận được luồng năng lượng kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện kia.

Lăng Thanh Trúc lặng lẽ đi đằng sau, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn thân ảnh gầy gò trước mặt. Năm năm cũng khiến hắn thay đổi không ít…

- Lâm Lang Thiên hiện giờ thế nào rồi?

Trầm mặc hồi lâu, Lăng Thanh Trúc bỗng lên tiếng hỏi.

Lâm Động dừng bước, quay lại cười:

- Sao lại hỏi về hắn?

Lăng Thanh Trúc không đáp, chỉ nhìn Lâm Động. Nàng chỉ là nhớ đến sự cao ngạo của Lâm Lang Thiên trước Lâm Động lần trong Cổ mộ phủ. Hiển nhiên lúc đó Lâm Lang Thiên không ngờ sau năm năm, gã thiếu niên yếu đuối trước kia đã đạt đến trình độ này!

- Hắn cùng ta tham gia Bách Triều Đại Chiến, nhưng ở trên Bách Triều Sơn đã bị ta giết chết rồi!

Lâm Động bình thản nói.

- Trước đây hắn là mục tiêu ngươi muốn vượt qua, đúng không? Ngươi rất cố chấp, đã có mục tiêu thì nhất định sẽ vượt qua. Có lẽ sau lần chia tay ở đỉnh núi, ta cũng thành mục tiêu vượt qua của ngươi, đúng không? Thật không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay bất an đây!

Lăng Thanh Trúc chậm rãi nói.

- Năm đó Lâm Lang Thiên đánh trọng thương cha ta, hắn với ta vốn dĩ đã có thù hận. Ngươi và hắn khác nhau!

Lâm Động nhíu mày, nói.

- Những lời ta nói năm đó cũng tổn thương đến lòng tự tôn của ngươi, ngươi không hận ta sao?

Lăng Thanh Trúc bình thản nói.

- Đó là sự thật! Không đủ thực lực mà quá đề cao lòng tự tôn cũng chỉ làm trò cười cho kẻ khác mà thôi. Hơn nữa ta nghĩ hồi đó trong mắt ngươi, ta quả thực chỉ là con cóc ghẻ!

Lâm Động nhún vai.

- Lời nói không thật lòng, oán khí trong lời nói cũng không ít!

Dường như Lăng Thanh Trúc khẽ cười, rồi nói:

- Ta cũng không bận tâm ngươi có hận ta hay không. Nếu cho ta cơ hội khác thì ta vẫn nói những lời đó thôi. Có điều chỉ trong năm năm ngắn ngủi mà ngươi đi được đến ngày hôm nay, ta cũng rất khâm phục!

Khi nói những lời này, khóe miệng nàng hơi nhướng lên. Chính vì biết rõ xuất phát điểm rất thấp của gã thanh niên này mà nàng vô cùng kinh ngạc về thành tựu hiện giờ của hắn. Nếu không, dù thực lực Lâm Động hiện giờ đúng là không vừa, nhưng cũng còn lâu mới đến mức khiến nàng thấy khâm phục.

Đương nhiên, dù có vậy thì nàng cũng chỉ cười cho qua, nữ nhân như nàng giống như tòa thành trì phòng thủ kiên cố, bất kể kẻ khác dùng thủ đoạn gì nhưng cuối cùng cũng phải ủ rũ mà rút lui mà thôi!

Có lẽ loại nữ nhân này sẽ trở thành sinh vật mà nam nhân khó chinh phục nhất thế gian.

- Thật hiếm có, ngươi cũng biết khâm phục người khác!

Lâm Động nhướng mày, hắn nhìn gương mặt của Lăng Thanh Trúc dưới tấm mạng che, mỉm cười trêu ghẹo, nhưng trong lòng có chút sảng khoái hiếm có. Khiến Lăng Thanh Trúc nói ra những lời ấy, ngay cả hắn cũng khó lòng làm như không có chuyện gì xảy ra.

Lăng Thanh Trúc cười nhạt, hiển nhiên nàng cũng biết khi nghe lời nói đó, trong lòng Lâm Động chắc chắn sẽ bùng lên những cảm xúc của đại nam nhân, vì thế nàng cũng không cho hắn cơ hội được đằng chân lân đằng đầu, chỉ im lặng không nói gì.

Lâm Động thấy vậy thì cười thu lại ánh nhìn. Hắn nheo mắt nhìn về không gian méo mó phía trước:

- Hình như sắp đến nơi cần đến rồi!

- Ồ?

Nghe vậy, Lăng Thanh Trúc thoáng hiện vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía trước, dường như ẩn hiện một vài cái bóng cao sừng sững.

Hai người tăng tốc, khoảng vài phút sau, những cái bóng kia hiện ra, đó là một tòa tế đàn bằng cự thạch khổng lồ. Trên tế đàn tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa, hiển nhiên đã tồn tại từ rất lâu.

- Đây chính là nơi trung khu của cả không gian!

Lâm Động nhìn tế đàn, khẽ nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Lăng Thanh Trúc nhìn về phía trước rồi bỗng nói:

- Có người!

Dứt lời, nàng nhanh chóng nhìn về hướng khác của tế đàn. Ở đó có tiếng bước chân, rồi ba thân ảnh chầm chậm hiện ra trước mắt hai người.

- Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Khi Lâm Động nhìn rõ ba thân ảnh quen thuộc đó, ánh mắt tối sầm lại. Vì đó chính là Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn!

Khi Lâm Động phát hiện bọn chúng thì hiển nhiên bọn chúng cũng nhận ra hắn. Gương mặt bọn chúng hiện chút ngạc nhiên rồi nụ cười lạnh lùng hiện lên.

Trong mắt bọn chúng, Lâm Động lúc này đúng là tự chui đầu vào rọ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui