Phía trước tế đàn, bốn người đứng đối lập, trong không khí dường như lưu động một thứ hàn ý âm u lạnh lẽo. Trong mắt của cả bốn người đều bùng lên sát ý không thể che giấu nổi.
- Các ngươi có muốn thử không?
Khi nghe câu nói đó của Lâm Động, ánh mắt của Nguyên Thương rõ ràng trở nên sắc lạnh hơn. Hắn lườm lườm nhìn, vẻ mặt Lâm Động không hề có chút sợ hãi mà ngược lại còn ánh lên sự điên cuồng.
Mà sự điên cuồng đó khiến đồng tử của Nguyên Thương phải coi rút lại. Hiện giờ, khi đối mặt với Lâm Động, hắn đã không còn bất cứ sự coi thường nào nữa. Hắn không muốn lật thuyền trong mương. Thực lực bề ngoài của Lâm Động không hề đáng lo ngại, nhưng tất cả sự việc đã xảy ra khiến hắn hiểu rằng chỉ đánh giá Lâm Động qua thực lực bề ngoài đó mới thật sự là ngu ngốc!
Tuy Nguyên Thương không biết tại sao đến mức này mà Lâm Động vẫn dám chống đối bọn chúng, nhưng mơ hồ hắn cảm thấy đây không phải lấy trứng trọi đá. - .
Hắn có thể làm vậy chắc chắn là có cái để dựa vào, chưa biết chừng cái giá đắt mà hắn nói không phải chỉ là hư ngôn.
Ánh mắt Nguyên Thương nhấp nháy, hắn không phải loại người hay chần chừ do dự, nhưng hắn cũng hiểu Lâm Động không phải kẻ chỉ được cái bề ngoài.
- Lão đại?
Lôi Thiên và Linh Chân nhìn Nguyên Thương thì khựng người, không ngờ Nguyên Thương lại chần chừ trước một câu nói của Lâm Động.
- Lão đại, tên tiểu tử này dù bản lĩnh có lớn hơn đi nữa, lẽ nào có thể chống lại được ba người chúng ta liên thủ? Đừng bị hắn dọa!
Lôi Thiên lên tiếng.
Linh Chân liếc nhìn Lâm Động nhưng không nói gì. Hắn hiểu tính cách của Nguyên Thương, nếu không có gì phải dè chừng thì chắc chắn sẽ không bị Lâm Động dọa suông như vậy.
- Ta khống chế trận pháp trước!
Nguyên Thương dần thu ánh mắt khỏi Lâm Động, bình thản nói.
Lôi Thiên nghe hắn nói thế lập tức cuống lên, định mở miệng nói gì thì Nguyên Thương trừng mắt với hắn:
- Vội cái gì? Khi chúng ta khống chế trận pháp rồi thì hắn có thoát được không?
- Lôi Thiên, đợi một lát nữa đi. Làm như Lão đại nói mới thật sự toàn vẹn. Lát nữa ngươi muốn xử trí hắn thế nào cũng được.
Linh Chân cũng lên tiếng.
- Được, vậy để hắn sống thêm chút nữa!
Lôi Thiên nghiến răng gật đầu, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt hung hăng.
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn Lâm Động, rồi hắn bay về phía sau, đáp lên tế đàn. Hắn hành sự trước nay không thích việc đánh cược, tuy hắn không tin lắm việc Lâm Động có thể chống lại được ba người, nhưng hắn vẫn không muốn mạo hiểm. Vì thế hắn chọn cách tạm thời nhẫn nhịn, đợi khi hắn khống chế được Phần Thiên Trận thì dù Lâm Động có tuyệt chiêu gì cũng khó tránh khỏi cái chết!
Sau khi bọn Nguyên Thương rời khỏi tế đàn, Lôi Thiên và Linh Chân vẫn lơ lửng trên không nhìn Lâm Động chằm chằm, nguyên lực dồi dào bao phủ toàn thân, rõ ràng là không muốn Lâm Động động thủ can thiệp.
- Muốn khống chế Phần Thiên Cổ Tàng sao?
Lâm Động nhìn Nguyên Thương cũng đoán ra hắn muốn làm gì, nhưng hắn không hề hoảng loạn, dường như hắn không biết rằng một khi Nguyên Thương khống chế được trận pháp thì hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn vậy.
- Ngươi có biết hậu quả nếu để hắn khống chế được trận pháp không?
Lăng Thanh Trúc nhìn tế đàn, nói.
- Đến lúc đó, sinh tử của tất cả mọi người trong Phần Thiên Cổ Tàng đều nằm trong tay hắn. Dù lúc đó có ngươi có thủ đoạn thoát thân thì đệ tử Đạo Tông e là sẽ không thể thoát được!
- Ta biết!
Lâm Động cười nhạt. Thấy hắn bình thản như thế, Lăng Thanh Trúc nhíu mày:
- Vậy sao ngươi vẫn còn bình tĩnh như vậy?
- Khống chế được Phần Thiên Trận đúng là có thể nắm trong tay sinh tử của những người trong trận pháp. Nhưng quan trọng là, Phần Thiên Trận dễ dàng bị khống chế thế sao?
Lâm Động khẽ cười.
- Đây là trung khu của Phần Thiên Trận, chắc chắn Nguyên Thương bọn chúng có một vài thông tin, ngươi dám khẳng định hắn không thành công sao? Ngươi định dùng tính mạng của các đệ tử Đạo Tông để đánh cược?
Lăng Thanh Trúc nói.
- Đây đúng là trung khu của Phần Thiên Trận!
Lâm Động nhướng môi, rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đỏ rực, lẩm bẩm:
- Nhìn đi, hắn không thành công được đâu!
Lăng Thanh Trúc nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm, quay đầu nhìn Nguyên Thương trên tế đàn. Lúc này Nguyên Thương không ngừng bắn ra những cột sáng nguyên lực vào trong tế đàn.
Uỳnh uỳnh!
Theo với hành động của Nguyên Thương, tế đàn bỗng vang lên những tiếng động trầm đục. Rồi tòa cự thạch bắt đầu rung động, sau đó không ngừng bắn ra vô số cột ánh sáng.
Linh Chân và Lôi Thiên nhìn thấy vậy, ánh mắt lập tức hiện vẻ vui mừng, xem ra thông tin bọn chúng có được không sai!
Vô số cột ánh sáng bắn ra từ tế đàn, bọn chúng đan chéo vào nhau dường như hình thành một quang trận khổng lồ.
Lâm Động nheo mắt nhìn quang trận kỳ dị đó, nó hơi nghiêng xuống vừa hay bao phủ lấy tế đàn. Chỉ có điều cảnh tượng đó khiến khóe mắt hắn co giật, vì quang trận đó dường như không phải đang bảo vệ tế đàn mà giống đang trấn áp hơn!
- Tình hình có chút không ổn!
Lâm Động bước lùi về sau, đến bên cạnh Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
Ánh mắt Lăng Thanh Trúc lúc này cũng trở nên ngưng trọng, dường như nàng cũng đã phát hiện ra điều gì.
Trên tế đàn, Nguyên Thương cau mày nhìn quang trận, do dự một chút rồi bỗng đánh một chưởng lên cây thạch trụ ở trung tâm tế đàn.
Bùm!
Thạch trụ nổ tung, một cột quang trụ lập tức tiêu biến, rồi quang trận cũng tối đi nhiều.
Uỳnh!
Đúng khi quang trận tối đi, tế đàn bỗng rung lên dữ dội, đại địa xung quanh dường như tách ra thành rất nhiều khe nứt.
- Chuyện gì vậy?
Hai gã Linh Chân vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, dường như đây không phải dấu hiệu khi khống chế được trận pháp?
Nguyên Thương ở trên tế đàn, sắc mắt hơi thay đổi. Hắn nghiến răng, chưởng phong tung ra liên tiếp đánh tan những cây thạch trụ bắn ra cột sáng.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Rất nhiều cột sáng dần biến mất, tế đàn rung chuyển cũng ngày càng dữ dội. Cuối cùng trong những khe nứt kia bỗng có khí tức màu đen tỏa ra.
Khi nhìn thấy đám hắc khí đó, đồng tử Lâm Động co rút lại, gương mặt đầy kinh hãi. Vì hắn không lạ gì đám khí tức này, đó dường như giống hệt với sinh vật chưa biết bị trấn áp dưới Đại Hoang Vu Bi!
Tế đàn này đang cố gắng trấn áp thứ sinh vật quỷ dị kia!
Lâm Động hít sâu một hơi, tuy thứ bị trấn áp ở đây không khủng bố bằng thứ ở dưới Đại Hoang Vu Bi, nhưng chắc chắn không phải thứ mà hắn có thể ứng phó.
- Đó là cái gì?
Lăng Thanh Trúc cũng không nhận ra đám hắc khí đó, ánh mắt nheo lại, hỏi.
- Rắc rối lớn rồi!
Ánh mắt Lâm Động tối lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thương rồi hét:
- Tên ngu ngốc nhà ngươi, đây là khống chế trận pháp sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giải phóng thứ bị trấn áp dưới tế đàn?
Sắc mặt Linh Chân, Lôi Thiên cũng u ám nhìn thứ hắc khí quỷ dị kia. Cảnh tượng này dường như không giống với việc khống chế được trận pháp.
- Việc này không đến lượt ngươi quản!
Ánh mắt Nguyên Thương sắc lạnh, rồi hắn nhìn cột thạch trụ cuối cùng, thoáng hiện vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng tung chưởng đánh vỡ nó.
Rắc rắc!
Sau khi cột quang trụ cuối cùng biến mất, quang trận bao phủ quanh tế đàn cũng tan đi, đồng thời tế đàn cũng không rung chuyển nữa.
Thấy tế đàn không còn dị động nữa, ba kẻ Nguyên Thương đều thở phào. Thế nhưng ngay lúc đó, bọn chúng bỗng cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồng bạo, âm lãnh bỗng tràn ra từ dưới tế đàn, điên cuồng xông lên trên.
Bùm!
Tế đàn cự thạch vào lúc này đột nhiên nổ tung, đá vụn bắn tứ tung, khí đen cuồn cuộn trào lên từ lòng đất, một cảm giác tà ác lạnh lẽo bao trùm cả không gian.
- Tên khốn kiếp!
Lâm Động nhìn đám hắc khí lan tỏa ra khắp thiên địa, sắc mặt khó coi, không kìm được chửi lớn một câu, ba tên khốn kiếp đã giải phóng thứ kia ra rồi!