Màn đêm lại buông xuống, đoàn xe của Cổ gia lại hạ trại. Hiện giờ bọn họ đã vào sâu trong Huyền Linh Đảo. Dấu vết của những loài Yêu thú trong rừng nguyên sinh ngày một nhiều hơn, vì thế mà tầng phòng ngự cũng được thăng cấp. Không chỉ có hộ vệ tuần tra liên tục mà xung quanh doanh địa còn dặt bẫy đề phòng đánh lén.
Lâm Động tĩnh tọa bên cạnh xe ngựa, mắt nhìn vào trung tâm của doanh địa, nơi đó tập trung các đệ tử Cổ gia, xem ra rất náo nhiệt. Nhưng hắn không hề có ý lại gần, bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của bọn họ với mình.
- Thương thế cũng lành được năm sáu phần rồi, Sinh Khí trong Huyền Nguyên Đan đúng là rất có ích cho ta, nếu có thêm nữa thì hiển nhiên sẽ phục hồi nhanh hơn, thậm chí có thể xung kích cảnh giới Cửu Nguyên Niết Bàn!
Lâm Động siết tay lại, sự vô lực trong người đã biến mất, từng đợt năng lượng đang bắt đầu hồi phục, nhưng vẫn chưa thể trở lại trạng thái tốt nhất. Thương thế lần này quả thực quá nặng, nếu không phải nhờ có Thiên Long Khí dung nhập vào thân thể thì có lẽ hiện giờ hắn đã nửa tàn phế rồi, muốn hồi phục hoàn toàn sẽ mất nhiều thời gian hơn.
- Huyền Nguyên Đan a!
Lâm Động lắc đầu bất lực, mấy trăm viên Huyền Nguyên Đan lấy từ chỗ Cổ Nhã hắn đã dùng hết, chưa nói đến việc Cổ Nhã có còn hay không, nhưng hiển nhiên hắn không thể nào lại mở miệng xin nàng ta nữa, vì như thế đến hắn còn cảm thấy quá đáng.
Không có Huyền Nguyên Đan, Lâm Động đành phải dựa vào khả năng tự phục hồi của bản thân, dần dần điều dưỡng…
- Lâm Động đại ca!
Thanh âm của Cổ Nhã vang lên từ bên cạnh, sau đó Lâm Động nhìn thấy tiểu cô nương ấy đưa tới miếng thịt nướng, gương mặt thanh tú ửng hổng nhìn thật đáng yêu.
Lâm Động khẽ cười với Cổ Nhã, nụ cười ôn hòa đó chưa từng thấy hắn cười với bất cứ đệ tử Cổ gia nào khác. Rõ ràng hắn cũng rất có thiện cảm với nàng thiếu nữ tốt bụng thuần khiết này.
- Tiểu Nhã, đêm nay muội đừng cách xa ta quá!
Lâm Động cắn mạnh một miếng thịt, hai mắt nheo lại nhìn về phía sâu trong khu rừng, khẽ nói.
- Hửm?
Cổ Nhã khựng người nhìn Lâm Động tỏ vẻ không hiểu.
- Nghe lời ta là được rồi!
Lâm Động khẽ cười, cũng không nói gì thêm. Bọn người Ngụy gia ban sáng rõ ràng không phải loại hiền lành gì, hơn nữa hắc y nhân phía sau lưng Ngụy Tùng cũng khiến Lâm Động có cảm giác kỳ lạ, nếu bọn chúng ra tay với người Cổ gia thì chắc sẽ rất phiền phức.
Lâm Động chẳng có tâm trạng quan tâm đến sống chết của những người khác trong Cổ gia. Nhưng với nha đầu Cổ Nhã thì hắn phải hết lòng bảo vệ.
- Vâng!
Cổ Nhã ngoan ngoãn gật đầu, vốn dĩ bản tính rụt rè, nàng ta dường như cũng không dám hỏi Lâm Động lý do.
Lâm Động xoa đầu nàng thiếu nữ, ánh mắt có chút bồi hồi. Tuổi tác Cổ Nhã cũng tương đương với Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn, chỉ là không biết hiện giờ bọn họ như thế nào rồi…
o0o
Ánh trăng bàng bạc bao trùm khắp doanh địa, mấy chục hộ vệ Cổ gia cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cả doanh địa hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nổ lép bép từ đống lửa vang lên.
Lâm Động miệng ngậm một chiếc lá khô, lưng dựa vào thân cây, vẻ mặt bình thản, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về cỗ xe ngựa có nàng thiếu nữ đang ngủ yên lành kia.
- Grào!
Sự yên tĩnh kéo dài khá lâu, bỗng đột nhiên từ sâu trong rừng có tiếng thú dữ gầm rú, Lâm Động lập tức mở mắt ra, khẽ lẩm bẩm:
- Quả nhiên đến rồi!
Vừa dứt lời thì cả mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó Lâm Động cảm ứng được từ sâu trong rừng có mùi tanh nồng tràn tới, vô số cặp mắt thú đỏ ngầu hiện lên.
- Yêu thú tập kích!
Hộ vệ Cổ gia nhanh chóng nhận ra biến cố, sắc mặt kịch biến, tiếng hét xé tan màn đêm yên tĩnh.
- Grào!
Lúc này vô số hắc ảnh mang theo mùi máu tanh nồng xé tan bóng đêm, nhảy ra khỏi khu rừng, năng lượng hung sát cuồn cuộn, xé tan thân thể mấy người bọn họ vệ Cổ gia thành tan thành từng mảnh!
Soạt soạt!
Vô số thân ảnh cũng nhanh chóng phóng ra khỏi lều, nhất thời sắc mặt bọn họ đều vô cùng khó coi nhìn bầy Yêu thú đang tràn tới.
- Đáng chết, lại là đám Ma Nham Giác Thú!
Sắc mặt Cổ Yên lạnh như băng nhìn đám Yêu thú người đen tuyền như làm từ sắt thép kia. Bọn Yêu thú này vô cùng cường hãn, khi trưởng thành bọn chúng có thể sánh ngang với cường giả Thất Nguyên, thậm chí Bát Nguyên Niết Bàn. Hiện giờ bọn chúng trào ra với số lượng lớn như thế này, ứng phó sẽ vô cùng khó khăn.
- Sao lũ Ma Nham Giác Thú lại đột kích chúng ta? Chúng ta có gây hấn gì với bọn chúng đâu?
Có người không hiểu gầm lên, loài Yêu thú này tuy khó đối phó nhưng chỉ cần không động vào bọn chúng trước thì bọn chúng sẽ không tấn công, hiện giờ sao bọn chúng lại tấn công lúc nửa đêm thế này?
Cổ Yên khẽ chau mày, cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng lúc này không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, vội vẫy tay:
- Bố trận!
Đệ tử Cổ gia lập tức tụ họp lại với nhau, nguyên lực hùng hồn bùng phát, kiếm quang lấp lánh chém chết mấy con Yêu thú chui vào doanh địa.
Trận chiến lập tức bùng nổ, mùi máu tanh nồng nhanh chóng lan tỏa khắp doanh địa.
Vẻ mặt Lâm Động bình thản nhìn doanh địa hỗn loạn, vẫn tĩnh lặng dựa lưng vào gốc cây, không có ý động thủ.
- Grào!
Trong bóng tối, một đầu Nham Ma Giác Thú bỗng nhảy ra xông thẳng tới cỗ xe ngựa của Cổ Nhã. Lúc này nàng ta cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy đầu cự thú chảy nước dãi đang lao tới, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhưng ngay lập tức đã vận nguyên lực định chặn nó lại.
Vút!
Thế nhưng khi đầu Nham Ma Giác Thú sắp xông tới nơi nàng, một đạo kim quang lóe lên, xuyên thủng qua đầu con Yêu thú, máu tươi nóng hổi bắn ra, cả người nó rơi uỵch xuống đất. Nguồn: https://truyenfull.vn
Kim quang xuyên qua đầu con Yêu thú rồi biến mất, còn trên ngón tay Lâm Động thì xuất hiện một quầng sáng kim sắc lóe lên những tia sắc lạnh.
- Đám Yêu thú này…
Lâm Động nhíu mày nhìn con Yêu thú bị giết. Khi xuyên thủng đầu Yêu thú vừa rồi, hắn đã cảm nhận được một luồng năng lượng rất bí ẩn, nhưng ngay khi hắn định thăm dò thì nó đã biến mất.
- Lâm Động đại ca!
Sắc mặt Cổ Nhã trắng bệch chạy tới nấp bên cạnh Lâm Động, ánh mắt kinh hoàng nhìn về doanh địa.
- Grào grào!
Khi Cổ Nhã chạy tới thì hơn chục đầu Yêu thú cũng vây lấy bọn họ, trong đôi mắt đỏ ngầu của bọn chúng ánh lên vẻ hung tàn.
Soạt!
Lâm Động bỗng nhìn thấy một vài thân ảnh cũng xông ra từ khu rừng, sau đó cầm đại đao xông vào doanh địa chém giết.
Lâm Động nhìn những bóng người đó, cặp mày càng nhăn tít lại. Khí tức của những người đó tuy rất hung hăng, nhưng đôi mắt lại mịt mờ, cảm giác như bị ai đó khống chế vậy.
- Đúng là năng lực thú vị, có thể khống chế ý thức của người và Yêu thú!
Lâm Động nhìn hơn chục đầu Yêu thú đang xông tới, lẩm bẩm một tiếng rồi ngoảnh sang cười với Cổ Nhã:
- Nhắm mắt lại đi!
Cổ Nhã nhìn Lâm Động, lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng nghiến răng nhắm mắt lại.
Đúng lúc ấy, nụ cười trên gương mặt Lâm Động biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh băng, vòng sáng kim sắc có hoa văn Cự long hiện lên, xoay tròn trong bàn tay hắn. Sau đó hắn búng một cái, một tia kim quang mạnh mẽ bắn ra.
Phụt phụt phụt!
Kim quang bay ra, từng đóa huyết hoa nở tung, đám Yêu thú hung hăng trở nên yếu ớt trước Long Nguyên Luân.
Phụt!
Kim quang xuyên qua cổ họng của một nhân ảnh, rồi biến mất trong lòng bàn tay Lâm Động, chỉ trong mười mấy giây đã không còn thứ nào sống sót.
Lâm Động tiến lên, dừng lại trước một thi thể, lần mò trên người hắn rồi lấy ra một chiếc túi Càn Khôn.
- Ồ, sáu trăm viên Huyền Nguyên Đan!
Lâm Động dùng tinh thần lực quét qua, khóe miệng nhếch lên, sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn về sâu trong khu rừng có vô số nhân ảnh, khẽ nói:
- Huyền Nguyên Đan dâng tận nơi, đâu thể lãng phí được!
- Tiểu Nhã, ở lại trong doanh địa!
Khi nghe thấy câu nói ấy, Cổ Nhã vội vàng mở mắt ra nhưng chỉ thấy bóng lưng Lâm Động chạy vào rừng.