Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Phòng khách, mặt Huyền
Thanh không có chút máu nào, nhưng mà so với lúc ở Vô Cực Môn thì thương thế
của hắn đã được điều chỉnh rất tốt rồi.

Khi Độc Cô Diễm kéo Hướng Tiểu Vãn bước ra, hai mắt Huyền Thanh đỏ lên, quỳ gối
trước mặt Độc Cô Diễm. “Tướng quân.”

Độc Cô Diễm đỡ hắn dậy, nói: “Huyền Thanh, ngươi bị thương thế nào? Huyền Mộc
đâu?”

Vừa nghe đến Huyền Mộc, Huyền Thanh liền nhớ tới cảnh Huyền Mộc đỡ kiếm cho
hắn, hai mắt càng thêm đỏ. “Tướng quân, Huyền Mộc chết rồi.”

Kế tiếp, Huyền Thanh liền đem ngày đó ở Vô Cực Môn nói ra hết thảy, khi hắn nói
đến Đệ Nhất Công Tử, thì Độc Cô Diễm sớm đã đoán được Đệ Nhất Công Tử Thượng
Quan Dạ sẽ làm như thế, cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại Hướng Tiểu
Vãn kêu lên một tiếng.

囧Đệ Nhất Công Tử là một đại nhân vật thần bí như vậy,
nàng biết mà, người này làm sao có thể xuất hiện bất thình lình đây, thì ra là
như thế.

Đúng rồi, bọn Sương nhi đâu? Vì sao từ lúc nàng trở lại đến bây giờ, cũng không
thấy bốn tiểu tử kia? Còn nữa, người hầu của phủ tướng quân sao lại không thấy?

Trong chính sảnh, ánh mắt của mọi người cũng rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn,
nhìn sắc mặt nghi ngờ của nàng lúc này, tất cả mọi người hiểu nàng đang suy
nghĩ gì.


Độc Cô Diễm nắm chặt tay Hướng Tiểu Vãn, cũng không nói lập tức nói với nàng
hết thảy, mà là tính toán định ở trong phòng tự nói cho nàng biết, hắn biết
Hướng Tiểu Vãn tâm địa thiện lương, hắn sợ nếu lúc này nàng biết, sẽ không
ngừng khó chịu, hắn không muốn nàng khó chịu, nếu như trở về phòng, hắn cũng sẽ
nói ít đi, những chuyện kia quá nặng nề một mình hắn chịu là được rồi.

Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn Hướng Tiểu Vãn, cung kính nói: “Phu nhân, trước khi
chết Huyền Mộc có nói với ta, hắn hối hận ban đầu đã làm vậy với phu nhân, hôm
nay chỉ có chết, mới có thể đền bù sai lầm hắn phạm ngày đó.”

Hướng Tiểu Vãn nghe xong, hốc mắt nóng lên, nước mắt ào ào rơi xuống. Thật ra
thì nàng có thể hiểu rõ tâm tình ban đầu của Huyền Mộc, nàng cũng không trách
Huyền Mộc, vẫn hiểu Huyền Mộc đối với nàng còn nhiều áy náy, nếu không phải là
vì sắp chết, nhất định Huyền Mộc lạnh lùng sẽ không nói ra những lời áy náy
trong lòng này.

Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi nàng. “Vãn nhi,
đừng khóc.”

“Ừ.” Hướng Tiểu Vãn nặng nề gật đầu, nhưng nước mắt còn không ngừng được rơi
xuống. Nàng khóc chính là Huyền Mộc cùng Bạch Linh Nhi kia vốn là một đôi nam
nữ thâm tình, lại không thể chết già, nghĩ đến nàng cùng Độc Cô Diễm liệu có
thể cũng như vậy hay không?

Thấy Hướng Tiểu Vãn nước mắt còn đang rơi, trong lòng cũng rất là đau
lòng. Hắn liếc Huyền Thanh một cái, đối với hắn ta nói: “Huyền Thanh, ngươi một
đường chạy về, giờ cũng rất mệt mỏi, đi nghỉ trước đi.”


Huyền Thanh không do dự gật đầu. “Dạ, tướng quân.” Lúc này hắn đã giải quyết
xong chuyện của người khác rồi, còn chuyện của chính mình cũng cần giải quyết.
Ngày đó hắn từng nói với Huyền Mộc, nếu hắn chết đi, xin đem Hộ thân phù trả
lại cho Hải nhi. Nhưng cuối cùng người chết lại là Huyền Mộc, sau khi mai táng
Huyền Mộc, hắn liền đem Hộ thân phù giữ thật chặt trên người. Lúc này, hắn muốn
đi gặp Hải nhi, hắn phải nói cho Hải nhi biết, hắn cũng yêu nàng ấy, mặc dù hắn
không thể cho Hải nhi một cuộc sống an nhàn, nhưng hắn sẽ cố gắng. Huyền Mộc
chết đi khiến hắn hiểu được, nên quý trọng tình cảm này, đừng đợi đến lúc mất
đi mới hối hận cũng đã muộn.

Sau khi Huyền Thanh rời đi, Độc Cô Diễm an bài người bí mật điều tra hành tung
của Đệ Nhất Công Tử, hắn rất lo lắng cho thương thế của Độc Cô Hoa, không biết
độc kia có được Thượng Quan Dạ giải hay không, hắn nhất định phải xác định Độc
Cô Hoa không sao mới có thể an tâm.

Xử lý xong hết thảy, Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn trở lại gian phòng.

Mới vừa ngồi xuống, Hướng Tiểu Vãn liền lo lắng mở miệng hỏi hắn. “Độc Cô Diễm,
bốn đứa nhỏ đâu?” Trong lòng có dự cảm không tốt khiến cho thanh âm của Hướng
Tiểu Vãn rất là khẩn trương.

Nàng chờ ở đại sảnh đã rất lâu rồi, nếu là trước kia, bốn tiểu quỷ kia đã sớm
chạy đến, sẽ không an tĩnh như hiện giờ đâu, trong này nhất định có vấn đề.

Chẳng lẽ bốn tiểu tử đã xảy ra chuyện gì? Hay là bọn chúng cũng giống nàng, bị

người khác cướp đi.

“Vãn nhi, nàng đừng vội, bọn trẻ không sao cả, bọn chúng cùng Thượng Quan Dạ
rời đi, phủ tướng quân gần đây không yên ổn, Chung Ly Tuyệt cùng gã áo đen nếu
có thể bắt nàng cướp đi, thì bốn hài tử ở lại phủ tướng quân cũng không an
toàn, vì thế vi phu để cho Thượng Quan Dạ giúp ta đưa bọn chúng mang đi, chỉ
cần bọn chúng cùng nàng an toàn, vi phu không có vướng bận ở nhà, sẽ có thể
cùng Chung Ly Tuyệt và Hắc Diệu đánh cuộc.” Độc Cô Diễm ôm lấy Hướng Tiểu Vãn,
nhẹ giọng giải thích.

“Độc Cô Diễm, vậy bọn chúng bây giờ ở nơi nào?” Hướng Tiểu Vãn hơi thở phào nhẹ
nhõm, chỉ cần bọn chúng không ra chuyện là tốt rồi.

Độc Cô Diễm khe khẽ thở dài: “Vãn nhi, vi phu cũng không biết bọn chúng ở nơi
nào, ban đầu Thượng Quan Dạ yêu cầu mang đi bọn họ, vi phu suy nghĩ một chút
liền đáp ứng, với thực lực của Đệ Nhất Công Tử cộng thêm thân phận hắn ta là sư
đệ của Hắc Diệu, bảo vệ bốn đứa trẻ không khó, tin tưởng có thể làm được tốt
hơn Độc Cô Diễm ta.”

Hướng Tiểu Vãn nhíu mày. “Độc Cô Diễm, Đệ Nhất Công Tử tin được sao?” Nếu là sư
đệ của Hắc Diệu, tại sao phải giúp bọn họ? Chẳng lẽ lại có âm mưu quỷ kế gì
sao?

“Vãn nhi, còn có một chuyện ta chưa nói rõ cùng nàng.” Sương nhi là thê tử đã
định của Thượng Quan Dạ, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho nên lúc này
hắn hơi có chút do dự, rốt cuộc có nên nói hay không.

“Chuyện gì, có phải về Thượng Quan Dạ hay không, Diễm, chàng đừng lừa gạt ta.”
Hướng Tiểu Vãn bất mãn chu mỏ.

Người có chuyện liền lừa gạt nàng, thật quá đáng, giữa phu thê không phải là sẽ
không có bí mật sao, tại sao hắn có thể gạt nàng như vậy, tội không thể tha

thứ.

Độc Cô Diễm ho khan một tiếng, hạ thấp giọng nói: “Vãn nhi, thật ra thì về thân
phận của Đệ Nhất Công Tử, ta còn chưa nói cùng nàng, Đệ Nhất Công Tử hắn cùng
với Sương nhi có chút lương duyên, phu quân tương lai của Sương nhi, có thể sẽ
là hắn.”

“Khụ khụ...” Hướng Tiểu Vãn bị nước miếng của mình làm sặc.

Đệ Nhất Công Tử cùng Sương nhi? Này, này, Đệ Nhất Công Tử chẳng lẽ là thích
luyến đồng (thích con nít)? Thật biến thái, người này rõ ràng là có lòng làm
tổn hại trẻ nhỏ, thiên lý bất dung.

“Vãn nhi, nàng không cần gấp gáp.” Độc Cô Diễm dịu dàng vỗ về Hướng Tiểu Vãn,
quan tâm lên tiếng.

Làm sao có thể không gấp gáp, chuyện này sẽ xảy ra án mạng đó, Sương nhi còn
nhỏ như vậy, sao có thể chịu nổi tên Đệ Nhất Công Tử biến thái như vậy giày vò,
không được, nàng phải mau chóng cứu Sương nhi.

Hướng Tiểu Vãn rất kích động nắm chặt áo Độc Cô Diễm, nói: “Độc Cô Diễm, chàng
nhanh chóng đem Sương nhi từ tay Thượng Quan Dạ cứu ra, Đệ Nhất Công Tử tâm lý
biến thái, chuyện gì cũng có thể làm được. Hơn nữa hắn rất nhanh nhạy, chúng ta
dù muốn cũng không thể theo kịp. Đệ Nhất Công Tử nhất định có thể đoán ra được,
Độc Cô Diễm, nhất định chàng phải đem Sương nhi từ trong tay Đệ Nhất Công Tử
cứu ra, nếu không Sương nhi bị hắn giày vò như vậy, có thể sống hay không còn
không biết, cho dù có thể còn sống, Sương nhi cũng coi như bị phá hủy. Độc Cô
Diễm, chúng ta không thể nhìn Sương nhi bị người làm nhục như thế.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận