Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Toàn bộ phòng khách đầy
ắp người, người người đều tươi cười, đều nhiệt tình chúc phúc cho hai đôi bích
nhân.

“Tân lang đến ——”

Theo thanh âm của người chủ trì hôn lễ, Thượng Quan Dạ cùng Độc Cô Phi mặc hỉ
bào tuấn mỹ bước vào đại sảnh.

Thượng Quan Dạ luôn luôn mặc đồ đỏ, nhưng mà hôm nay hỉ bào đỏ thẫm, lại càng
tăng thêm vài phần mị lực so với áo đỏ trước kia, cả người tuyệt mỹ làm cho
người khác không dám nhìn gần, sợ liếc mắt một cái, ánh mắt không thể nào dời
khỏi.

Mà Độc Cô Phi tuấn mỹ cũng không kém, lão Tam ngốc tử năm xưa, nay cũng đã trở
thành một mỹ nam tử, quần áo màu đỏ làm nổi bật lên vẻ tuấn mỹ mê người. Lúc
này, hắn cùng với Thượng Quan Dạ liếc nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên niềm hạnh
phúc.

Đợi hai người đi đến đốt nến đỏ, thanh âm người chủ trì lại vang lên lần nữa.

“Tân nương đến ——”

Ánh mắt mọi người đều chuyển sang hai bóng dáng màu đỏ đang được dìu vào, một
người tư thái dịu dàng như nước, một người lại thanh lệ xuất trần, tuy nhiên
tại lúc này đều là lộ ra vui mừng cùng với thẹn thùng.

Tân nương rất nhanh đi đến trước mặt tân lang, Thượng Quan Dạ cùng Độc Cô Phi
cơ hồ là đồng thời đưa tay ra dìu tân nương của mình.

Bàn tay nắm lẫn nhau, một cỗ ấm áp khiến trong lòng bọn họ đều cảm thấy rung động.
Đó là một loại tâm tình không thể dùng ngôn ngữ hình dung, giờ phút này nắm tay
nhau, tựa như đang cầm vật chí bảo trân quý nhất trong cuộc sống, tình yêu
thiên kim khó cầu khi còn sống.

Độc Cô Diễm nắm chặt Hướng Tiểu Vãn, nhìn hai đôi tân nhân này, trong lòng hai
người đều tràn đầy vui sướng.

Bên kia Hắc Diệu cùng Nguyệt Noãn cũng có hành động tương tự, tính cách hai
người tuy rằng trầm tĩnh, nhưng giờ phút này đều cười đến cực kì thoải mái.

“Giờ lành đã đến, tân lang, tân nương bắt đầu bái đường.”

Người chủ trì thanh thanh cổ họng chuẩn bị hô lên “nhất bái thiên địa”, đúng
vào lúc này, trong đại sảnh vang lên một đạo thanh âm mị lực.

“Đợi chút ——”

Tất cả mọi người sửng sốt, ánh mắt đều nhìn ra phía cửa, hai đôi tân nhân cũng
giống như vậy.

“Là ai?” Độc Cô Diễm lãnh cau mày, thanh âm uy nghiêm lộ ra lạnh như băng.

Bất kể là ai dám đến quấy rầy hôn sự của Sương nhi cùng Phi nhi, hắn Độc Cô
Diễm nhất định bắt đối phương phải trả giá thật lớn.

“Ha ha...” Một tràng tiếng cười như chuông bạc vang lên, đó là tiếng cười hay
nhất mà mọi người ở đây nghe qua, giống nhau mang theo ma lực nào đó, làm người
ta mê say.

Sâu trong nội tâm đám người Độc Cô Diễm, Hướng Tiểu Vãn, Hắc Diệu, Nguyệt Noãn
cùng Thượng Quan Dạ, Độc cô Phi, cũng không khỏi cau chặt mày, người bình
thường sẽ không nghe được, nhưng bọn họ lại nghe được rất rõ ràng, bên trong
đạo tiếng cười dễ nghe này, thế nhưng có thêm nội công cao thâm, nữ tử này, đến
đây vì cái gì? Thậm chí có nội lực lợi hại như vậy?

Mọi người đang trong không khí khẩn trương, lại nghe giọng nữ kia vang lên.”A
Ly, đây là nhà mà bình thường huynh hay nhắc đến sao, rất thú vị nha.” Giọng nữ
lúc này không hề bí mật mang theo nội lực, vẫn là tiếng vui mừng êm tai như
vậy, giống như tiên nhạc bình thường.

Mọi người kinh ngạc, A Ly? Chẳng lẽ là...

“Tiêm Tiêm, đừng làm rộn.” Thanh âm mang theo sủng nịch nhẹ nhàng vang lên sau
đó, thanh âm nam tử kia ngược lại đối với đám người Độc Cô Diễm nói: “Phụ thân,
nhũ mẫu, là con, Độc Cô Ly.”

“A Ly...” Hướng Tiểu Vãn lẩm bẩm tự nói.

Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm chỗ thanh âm phát ra, đáy mắt lộ ra tán thưởng.
“Được, được, được, mười năm không gặp, không thể tưởng được Ly nhi thậm chí có
tu vi như thế, phụ thân cảm thấy rất cao hứng.”

Độc Cô Phi cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này một bóng dáng đẹp đẽ quý
phái như từ trên trời giáng xuống, chậm rãi dừng ở trong đại sảnh đầy người,
bóng dáng rơi xuống, bộ dáng lạnh lùng của Độc Cô Ly hiển lộ ra, diện mạo kia
thậm chí có bảy phần tương tự Độc Cô Diễm.

“Lão đại, quả nhiên là lão đại.” Độc Cô Phi rất kích động hô lên.

Độc Cô Sương muốn kéo khăn đỏ xuống xem tên lão đại kia, nhưng vừa giơ tay lên,
đã bị Thượng Quan Dạ giữ lại. “Sương nhi, còn chưa có bái đường, không thể tự ý
lấy khăn đỏ xuống sẽ có điềm xấu.”

Nhìn Thượng Quan Dạ khẩn trương để ý như thế, Độc Cô Sương đành phải nhịn
xuống, chờ bái đường xong rồi nhìn.

Độc Cô Tuyết nhìn chằm chằm Độc Cô Ly dần dần đến gần, sửng sốt một chút mới la
lớn: “Đại ca, bộ dáng huynh thật giống phụ thân.”

Di? Hình như đúng nha.

Thanh âm Độc cô Tuyết vang lên, khiến lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên
người Độc Cô Diễm cùng Độc Cô Ly, quả nhiên, đại công tử cùng lão gia thật là
quá giống, hệt như lão gia lúc trẻ.

Độc Cô Ly liếc qua Độc Cô Tuyết, mỉm cười nói: “Muội là Tiểu Lục à, mười năm không
gặp, bộ dạng đại ca đều nhanh như vậy nhận ra.”

“Cái gì, ý của đại ca là bộ dạng muội không đẹp sao?”

“Đẹp, đương nhiên đẹp.” Thanh âm Độc Cô Ly vừa rơi xuống, một thanh âm cười
duyên tiếp nhận lời của hắn nói: “Nhà các người sinh ra toàn soái ca với mỹ
nhân, có thể nào không đẹp đây.”

Mọi người, đều hiếu kỳ theo thanh âm nhìn lại.

Chỉ thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh, như đạp tuyết mà đến, mái tóc bạc,
đẹp đến làm người ta nín thở, đôi mắt màu tím nhạt oánh lượng như tinh không,
trên mặt trắng nõn nở rộ nụ cười nhàn nhạt, mi tâm có một chu sa huyết sắc, nữ
tử áo xanh này vừa xuất hiện, toàn bộ đại sảnh đều vang lên từng đợt tiếng thán
phục.

Nàng đứng bên cạnh Độc Cô Ly, hướng Độc Cô Tuyết kinh diễm không thôi mở trừng
hai mắt.”Muội chính là Tiểu Lục Độc Cô Tuyết phải không, đại ca muội thường
nhắc tới, quả nhiên bộ dạng thật đáng yêu, Tuyết Nhi, muội có thể gọi tỷ đại
tẩu.”

Đại... đại tẩu?

Oa, mẹ nó, lão đại huynh thật có năng lực nha, thế nhưng tìm đại mỹ nữ yêu
nghiệt như vậy làm thê tử, rất có tiền đồ. Ta thích, ha ha ha ha...

Nữ tử áo xanh vừa nói, lại khiến mọi người có mặt ở đây lần nữa lên tiếng thán
phục.

Độc Cô Sương nghe từng đợt thanh âm kinh diễm không thôi, lại nghe đến nữ tử áo
xanh này nói như thế, lòng hiếu kỳ hành hạ chết nàng rồi, sợ không thể lập tức
kéo xuống khăn đỏ này để nhìn hết thảy.

Nhưng Thượng Quan Dạ để ý chuyên này như vậy, nàng cũng không muốn làm hắn thất
vọng.

Vì thế, đang lúc mọi người bị kinh diễm, thái độ nàng thập phần không kiên nhẫn
khàn giọng hô: “Con mẹ nó, mọi người nói đủ chưa, mau để cho chúng ta bái đường
đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.”

Nàng kỳ thật không phải lo lắng cái gì mà giờ lành, chẳng qua là muốn nhanh
chút bái đường cho xong, để bỏ xuống hỉ khăn trên đầu, đi xem mỹ nữ lão đại
mang về thôi.

Nhưng thanh âm Độc cô Sương trong tai mọi người lại trở thành nàng đang vội vã
muốn bái đường động phòng, biến thành tất cả mọi người che miệng cười trộm.

“Tứ tỷ, nguyên lai tỷ vội vã như vậy.”

“Cái gì vội vã? Ta mới không có.”

“Được rồi được rồi, nếu Sương nhi đã thúc giục, A Ly cùng vị cô nương này một
chút nữa tới giới thiệu sau nha, trước hết để cho Sương nhi cùng Tiểu Anh Đào
bọn họ bái đường đã.” Hướng Tiểu Vãn ra tiếng quyết định.

Độc Cô Ly kéo vị nữ tử áo xanh đẹp đến yêu dị kia qua đến bên cạnh, đối với hai
người cùng với Hắc Diệu, Nguyệt Noãn khẽ gật đầu thăm hỏi.

“Giờ lành đã đến, tân lang, tân nương chuẩn bị bái đường ——” Thanh âm người chủ
trì lại vang lên.

“Chậm đã ——” một đạo giọng nam thanh nhuận vừa đúng lúc này vang lên.

Mẹ nó, là ai, chẳng lẽ không thể làm cho nàng bái đường trước đi rồi kêu sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui