Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Một bóng dáng màu trắng
ưu nhã vạn phần chậm rãi từ cửa đại sảnh đi vào, theo bước chân của hắn cả
phòng đều thanh tĩnh.

Mọi người nhìn thấy gương mặt nho nhã này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người
đều lên tiếng kinh hô.

“Nhị thiếu gia, đó là Nhị thiếu gia.”

“Khuynh nhi...” Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm người tới, con ngươi cũng không kềm
chế được sự vui mừng. “Ha ha ha, tốt, không khiến cha thất vọng.” Mấy hài tử
này, cũng không khiến cho hắn thất vọng, không biết Hoa nhi như thế nào? Có thể
trở lại hay không?

“Tiểu Khuynh nhi...” Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm bóng dáng vô cùng ưu nhã
kia, cũng lầm bầm kêu ra tiếng.

Mười năm không gặp, từng người một biến hóa cũng không nhỏ, còn nhớ năm đó lúc
Độc Cô Khuynh rời đi chỉ đứng đến đầu vai của nàng, bây giờ không ngờ Độc Cô
Khuynh đã cao hơn nàng cả cái đầu, hơi thở nho nhã trên thân nồng đậm hơn đêm
đó, xem ra thời gian qua lão nhị nhất định có rất nhiều chuyện xảy ra.

“Lão nhị...” Độc Cô Phi vui mừng kêu Độc Cô Khuynh.

Độc Cô Khuynh cau mày. “Lão tam khốn kiếp, nói đệ bao nhiêu lần rồi, phải gọi
Nhị ca, nể tình hôm nay đệ thành thân, Nhị ca tha cho đệ một lần. Lần sau không
thể chiếu theo lệ này nữa.”

Độc Cô Phi ngượng ngùng vò đầu, mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách gọi sai rồi.
“Hắc hắc he he, Nhị ca yên tâm, sau này sẽ không gọi sai nữa.”

“Nhị đệ.” Độc Cô Ly bên cạnh đi về phía Độc Cô Khuynh đưa tay ra, vỗ vào đầu
vai hắn.

Cái vỗ này khiến Độc Cô Khuynh cảm thụ một cỗ nội lực truyền tới, mặt hắn không
đổi sắc, hời hợt hóa giải cỗ nội lực này. Mỉm cười nói với Độc Cô Ly: “Nội công
của đại ca quả nhiên lại tăng không ít, nhị đệ bội phục.”

Độc Cô Ly cũng kinh ngạc vì thực lực của Độc Cô Khuynh, không khỏi bật cười vì
một phen âm thầm đấu vừa rồi.

“Nhị đệ khách sáo, có cơ hội chúng ta nhất định tỷ thí một phen.”

“Tên khốn kiếp ngươi cũng biết tỷ thí với người ta.” Nữ tử áo xanh đứng cạnh
tức giận nói với Độc Cô Ly một câu.

Độc Cô Khuynh sững sờ, nhìn nữ tử áo xanh xinh đẹp không gì sánh được hỏi: “Đại
ca, đây là đại tẩu sao?”

Độc Cô Ly còn chưa kịp nói chuyện, nữ tử áo xanh đã cười duyên giành trả lời
Độc Cô Khuynh trước hắn. “Nhị đệ, dĩ nhiên là đại tẩu, đúng rồi, Doanh Doanh đâu?
Sao không thấy Doanh Doanh cùng tới với đệ?”

Nữ tử áo xanh hỏi xong Độc Cô Khuynh, liền nhìn trái nhìn phải, nhưng không tìm
được Doanh Doanh trong miệng nàng nói.

Độc Cô Khuynh giọng hơi run. “Đại tẩu, tỷ biết Doanh Doanh?”

Nữ tử áo xanh che miệng mỉm cười gật đầu. “Tất nhiên biết, chẳng những biết, ta
và Doanh Doanh là tỷ muội ruột đấy.”

“A...” Lần này không riêng gì Độc Cô Khuynh kinh ngạc, Độc Cô Ly cũng rất kinh
ngạc.

Sao hắn chưa từng nghe Tiêm Tiêm cũng có tỷ muội? Trời ạ, rốt cuộc Tiêm Tiêm còn
gạt hắn cái gì nữa? Đến bây giờ, hắn còn chưa biết thân phận bối cảnh thật sự
của Tiêm Tiêm?

Người bên trên, cũng đều rối rít đưa mắt nhìn ba người bọn họ, mới vừa rồi lời
nói của nữ tử áo xanh có rất nhiều người nghe được, lén lút bắt đầu nhỏ giọng nghị
luận.

Độc Cô Sương dưới khăn voan càng rất hiếu kỳ.

Mẹ nó, có lầm hay không, lão Nhị cũng mang nữ nhân trở lại, cố tình dẫn về vào
lúc nàng không thể nhìn, gấp chết nàng rồi.

Độc Cô Sương vừa định mở miệng cắt đứt mọi người, lại ở lúc này, một bóng đỏ đi
vào đại sảnh, theo nàng vừa đến, ánh mắt của mọi người cũng bị nàng câu dẫn, nữ
tử áo đỏ xõa tóc dài, thẳng mượt rủ xuống sau lưng, theo nhịp điệu nàng di
chuyển, từng sợi lay động đẹp đến câu hồn người.

Mặt của nàng, dùng một khăn lụa đỏ che kín, không thấy rõ hình dạng của nàng,
hai mắt như biển cũng câu hồn đoạt phách. Mắt phượng của Doanh Doanh thoáng
nhìn, làm như một rừng hoa đào, rất nhẹ nhàng, làm lòng người dao động.

“Tỷ tỷ, nam tử tỷ nói thì ra là huynh của Khuynh ca.” Môi anh đào khẽ nhúc
nhích, thanh âm quyến rũ tận xương khiến tất cả mọi người ở đây tê dại vài
phần.

Đôi mắt của Độc Cô Tuyết cho tới bây giờ cũng chưa sáng đến vậy. Mẹ kiếp, sao
lão Đại và lão Nhị lại có thể quyến rũ được hai chị dâu tuyệt phẩm này, quả
thực là yêu tinh chuyển thế.

Không được, nàng thật thích, phải tìm cách đến gần hai chị dâu, ha ha ha.

Độc Cô Tuyết đi tới, hết sức triển lộ khuôn mặt tươi cười đáng yêu mê người,
giòn giã nói với nữ tử áo đỏ mới vừa đi tới hỉ đường: “Nhị tẩu, tỷ thật xinh
đẹp nha.”

Ánh mắt của nữ tử áo đỏ lại rơi vào trên người Độc Cô Tuyết, thấy nàng đáng yêu
như thế, không khỏi bưng miệng cười, trong âm cười ngây thơ lộ ra diêm dúa lẳng
lơ, cực kỳ câu người.

“Muội là Tuyết Nhi à? Dáng dấp thật đáng yêu, cho chị dâu sờ một cái.” Nói xong,
tay nhỏ bé mảnh khảnh không xương liền sờ lên mặt Độc Cô Tuyết, một cỗ mùi thơm
từ ống tay áo từ từ truyền đến, Độc Cô Tuyết như muốn say.

“Chị dâu, tỷ cười thật rất đẹp, Tuyết Nhi yêu tỷ chết mất. “Độc Cô Tuyết nhảy
lên, muốn nhảy đến trên người của nữ tử áo đỏ, cũng đang lúc này, bị Độc Cô
Khuynh nghiêm mặt nói lên.

“Tuyết Nhi, chị dâu muội chống đỡ không nổi trọng lượng của muội đâu.” Độc Cô
Khuynh để Độc Cô Tuyết xuống, ánh mắt liền không rời đi nữ tử áo đỏ kia, giống
như là bị đóng đinh, mọi người bên cạnh nhìn rối rít che miệng cười trộm.

Nhị Thiếu Gia luôn luôn bình tĩnh, không nghĩ tới cũng sẽ có ngày bị một nữ tử
ăn gắt gao, bất quá, hai người bọn họ thật đúng là xứng đôi đấy.

“Lão Nhị huynh thật hẹp hòi, chị dâu cũng không lên tiếng, huynh làm gì xách
muội xuống.”

“Tuyết Nhi, không được hồ nháo.” lúc này Độc Cô Diễm lên tiếng, ánh mắt uy
nghiêm rơi vào trên người Độc Cô Tuyết, khiến nàng mặc dù rất bất mãn, nhưng
vẫn lui xuống.

Hừ, dù sao chờ một lát nữa nàng cũng sẽ có thời gian thân thiết với hai chị dâu
thôi, không vội.

Độc Cô Khuynh kéo nữ tử áo đỏ qua, đi tới trước mặt Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu
Vãn, chào bọn họ một cái, sau đó nhìn nữ tử áo đỏ nói: “Doanh Doanh, đây là gia
phụ Độc Cô Diễm, vị này là nhũ mẫu ta thường nhắc tới với nàng, cũng chính là
mẫu thân bây giờ của ta, Hướng Tiểu Vãn.”

Doanh Doanh nghe vậy, thật biết điều hành lễ với Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn.
“Con dâu Doanh Doanh hành lễ với phụ thân, mẫu thân, chúc phụ thân và mẫu thân
trăm năm ân ái, phu xướng phụ tùy.”

“Ha ha ha, tốt. Doanh Doanh.” Độc Cô Diễm cực kỳ hài lòng đối với lời chúc phúc
này.

Hướng Tiểu Vãn nhìn nữ tử che mặt, lại giở tay nhấc chân cao quý xinh đẹp,
trong lòng thật là vui vẻ thay lão Nhị. “Doanh Doanh không cần khách sáo, đều
là người một nhà, về sau có nghĩ đến biện pháp nào trị nó nhớ nói với ta, nếu
như tiểu Khuynh nhi khi dễ con, cứ nói cho ta biết, ta sẽ thay con chỉnh nó.”

“Nhũ mẫu, người nói cái gì đấy.” Độc Cô Khuynh bất mãn kháng nghị. Nào có người
nào lần đầu tiên nhìn thấy con dâu lại nói lời này không. Hơn nữa, hắn nào có
khi dễ Doanh Doanh, Doanh Doanh không khi dễ hắn là đã tốt lắm rồi.

Lúc này Độc Cô Ly dắt nữ tử áo xanh cũng đi tới trước mặt Độc Cô Diễm và Hướng
Tiểu Vãn, hai người cũng hành lễ nói: “Phụ thân, nhũ mẫu, vị này là Tiêm Tiêm,
họ Cung. Còn nữa nói cho phụ thân cùng nhũ mẫu một tin tức tốt, Tiêm Tiêm đang
mang thai hài tử Độc Cô gia chúng ta.” Sau khi nói xong, trên mặt Độc Cô Ly
thoáng qua vui sướng và kiêu ngạo của người làm cha.

Nghe vậy, Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn cực vui mừng, không chỉ có bọn họ, cả
người trong đại sảnh cũng cực kỳ vui mừng.

Tiêm Tiêm dịu dàng hành lễ. “Con dâu Tiêm Tiêm, hành lễ cha chồng mẹ chồng,
chúc công công, bà bà bạc đầu giai lão, ân ái vạn năm.”

Thanh âm mềm mại dễ nghe, không khác Doanh Doanh chút nào, hai thanh âm có
riêng xuân thu, cũng là thanh âm dễ nghe nhất mọi người ở đây từng nghe.

Độc Cô Diễm nhìn con dâu xinh đẹp, vô cùng yêu mị này, trong lòng cũng không có
bất kỳ bất mãn, đối với mái đầu đầy tóc trắng kia, hắn cũng không có bất kỳ
kinh ngạc, chỉ là từ ái cười nói với Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm mau dậy đi, bây giờ
con đã có hài tử Độc Cô gia chúng ta, cũng không thể tùy tiện mà lộn xộn.”

Độc Cô Ly ngay từ lúc Độc Cô Diễm nói xong, liền cẩn thận từng li từng tí đỡ ái
thê dậy, bộ dáng cưng chìu kia, cũng không kém Độc Cô Khuynh vừa rồi chút nào.

Một màn này, mọi người chung quanh nhìn thấy trong bụng đều vui mừng, hai vị
thiếu gia cũng có thể tìm được nữ tử yêu mến, thương yêu như thế, bọn họ thật
cao hứng.

Tuy nhiên có một người mất hứng. Người nọ chính là Độc Cô Sương, đừng nhìn bề
ngoài mà hiểu lầm nha, nàng không phải mất hứng vì hai chị dâu này, nhưng bởi
vì quá đáng tò mò, nàng lại không thể vén khắn, vì vậy trong lòng buồn bực cực
kỳ.

Tay nắm Thượng Quan Dạ không tự giác dùng lực nhéo một cái, Thượng Quan Dạ đau
đến cau mày, nhưng cũng biết vì sao kiều thê như thế, chẳng những không có một
tia tức giận, ngược lại khóe môi nâng lên nụ cười mê người.

Thấp giọng ghé vào bên tai Độc Cô Sương trêu ghẹo nhỏ giọng nói: “Sương nhi,
vội vã như vậy? Vội vã muốn gả cho vi phu như vậy sao? Có phải vội vã muốn động
phòng hay không đây?”

“Chàng mới gấp đó, ta nóng nảy khi nào.” Độc Cô Sương không hứng thú như Thượng
Quan Dạ, vừa giận hắn, vừa dùng sức nắm hắn.

“Ai ui, Sương nhi, nàng muốn mưu sát tướng công sao.” Dùng sức bóp như vậy, hại
hắn thiếu chút nữa lớn tiếng kêu thành tiếng, cũng may hắn nhịn xuống.

Độc Cô Sương cách khăn trừng mắt liếc hắn một cái, mặc dù nàng biết Thượng Quan
Dạ không thấy được, nhưng vẫn muốn trừng hắn.

Ai bảo hắn nói lung tung, nàng rõ ràng cũng chưa dùng sức bóp, nàng dùng lực
chỗ nào, người này cũng trêu ghẹo nàng.

Ghét...

Một đôi tân lang tân nương khác, cũng đợi đến không kiên nhẫn được nữa.

Tiểu Anh Đào vẫn còn tương đối có kiên nhẫn, lúc này còn có thể giữ vững bình
tĩnh không nói một tiếng, nhưng Độc Cô Phi tính nôn nóng cũng sốt ruột vô cùng.

Làm cái gì vậy, giờ lành có phải đã sớm qua rồi hay không? Muốn đoàn tụ cũng
phải chờ hắn tiến vào động phòng rồi nói tiếp chứ, chỉ cần hắn tiến vào động
phòng rồi, tùy cho các người tụ họp tám ngày hay mười ngày cũng không sao.

Tay nắm Tiểu Anh Đào bởi vì xao động mà rà qua rà lại, mồ hôi tràn đầy ướt cả
tay Tiểu Anh Đào.

Tiểu Anh Đào nhẹ nhàng cười một tiếng, nắm lại Độc Cô Phi, ghé vào tai của hắn
nhỏ giọng nói: “Độc Cô Phi, chàng gấp vậy à? Dù sao ta sớm đã là người của
chàng rồi, cũng không băng lúc này.”

Độc Cô Phi bị nhéo tâm thần rung động, hận không thể bỏ lại mọi người, ôm người
lập tức chạy vào động phòng.

Đè thấp thanh âm, khàn khàn nói: “Đào nhi, nàng không biết ta trông mong ngày
này bao lâu đâu, bây giờ đối với ta mà nói, quả thực là đau khổ tàn khốc nhất
thế gian.”

“Đáng ghét...” Tiểu Anh Đào nũng nịu hắn một cái.

Lần này, tâm Độc Cô Phi cũng bị câu dẫn rồi, mặc dù không thấy được bộ dáng
nũng nịu của Tiểu Anh Đào, nhưng chỉ vừa nghe được thanh âm kia, linh hồn nhỏ
bé của hắn cũng mềm rồi.

Đáng chết, rốt cuộc có cho người ta động phòng hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui