Ứng Minh Sầm nói xong, cẩn thận nhìn Tống Khinh Trầm, tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình:"Rất nhiều người nói bài hát này viết cho Tưởng Kiều.
”"Tôi cảm thấy bọn họ nói đều không đúng.
”"Bài hát này được viết cho cậu ấy.
”Tống Khinh Trầm buông sách xuống, rầu rĩ bò lên giường mình.
"Tống Khinh Trầm?”Từ một góc giường phát ra lẩm bẩm:"Tôi không sao.
”"Tất cả đã qua rồi.
”Nếu như Tống Khinh Trầm nói chuyện, nhìn lướt qua giường bên cạnh, xác định giường bên cạnh không có ai, cô mới nói:"Anh ấy cũng nhìn về phía trước là tốt rồi.
”Không có gì để nhớ lại trong quá khứ.
Những người trả nhiều nhất đã quên hết rồi nhưng những người không trả tiền vẫn còn nhớ, thực sự kỳ lạ.
Ứng Minh Sầm cười ha ha hai tiếng.
"Dọa chết tớ, tớ còn tưởng rằng cậu muốn quay đầu ăn cỏ, do dự nửa ngày có muốn nói cho cậu biết hay không.
”Tống Khinh Trầm nằm trên giường nhỏ của mình, nhìn lên trên, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Cô ấy có một giấc mơ.
Trong giấc mơ của mình, cô đã trở lại năm mẹ cô rời đi.
Người bố im lặng cả ngày, hút thuốc trong nhà khiến tường trắng dính đầy vết vàng khói, thỉnh thoảng cô thức dậy vào ban đêm để đi vệ sinh, đi ngang qua phòng của bố mình liền nghe được mùi khói thuốc phát ra từ khe cửa.
Chú hàng xóm không thể nhìn nổi nữa nên đưa ra lời khuyên cho bố.
"Chú trầm cảm như vậy, đối với Khinh Trầm cũng không tốt, thật sự không được, hay đưa nó đến nhà người khác ở một thời gian đi.
”Cô được gửi đến Chu gia có nghiệp lớn để ở lại một tuần.
Ngày đi, trong đình viện nở rộ toàn bộ hoa đào màu hồng nhạt, có chút đỏ ửng, không thấy màu xanh của cành cây, gió thổi tung bay những cánh hoa mềm mại đung đưa trong gió trong trang viên Chu gia.
Cô bị chú Kiều dẫn đi đứng ở dưới đầu tường Chu gia nhìn đến nhập thần.
Chú Kiều đi lấy đồ, để cho cô đứng tại chỗ chờ một lát, cô lại ma xui quỷ khiến giẫm lên ghế ngồi bên cạnh vỉa hè, nhảy lên cành cây, lại mượn cành cây khác nhảy lên vách tường Chu gia.
Bên trong bức tường là toàn bộ rừng đào.
Cách đó không xa giữa hồ trong đình, Chu Trì Vọng đang ngồi.
Gần một năm, Chu Trì Vọng không nói gì với cô, đi học anh trầm mặc ít nói, sau giờ học có người đưa đón, cho dù cô ở nhà họ Chu, ngồi cùng một bàn, Chu Trì Vọng cũng không thèm để ý đến cô.
Anh trầm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, thừa dịp bảo mẫu không chú ý, tiện tay lấy một thứ đang đeo trên cổ mình ném ra ngoài.
Nâng khuôn mặt nhỏ bé vô tội lên để bà vú nhặt nó lên.
Thừa dịp bảo mẫu nhặt đồ, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên mặt bàn.
Tống Khinh Trầm gọi tên anh.
Hai đôi mắt nhìn nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ý thức được ánh mắt Chu Trì Vọng cũng rất đẹp.
Tiếng chuông rời giường vang lên, cô tỉnh táo, ngồi trên giường, sờ sờ trán đổ đầy mồ hôi.
Cô đứng dậy và rửa mặt.
Cảnh tượng này, khi còn bé nằm ngủ thường mơ thấy, chẳng qua chỉ là rời rạc, cô lúc ấy ngồi ở đầu tường hoặc là đứng trên cây hoa đào mà Chu Trì Vọng có đôi khi cầm dao gọt hoa quả, có đôi khi lại nắm lấy thứ đeo trên cổ.
Duy nhất không thay đổi chỉ có ánh mắt của anh, hỗn tạp âm trầm cùng tối tăm, hoang vu không thể nhìn thấy bên trong đó chất chứa những gì.
Đối diện với cô, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Sau năm thứ ba, cô không bao giờ mơ thấy nó nữa.
Dần dà, cũng không nhớ cho lắm.
Cô thu dọn đồ đạc, chờ Ứng Minh Sầm cùng nhau ra ngoài, hai người dọc theo ký túc xá đi ra ngoài, đi tới cửa ký túc xá nam, học sinh đang nối đuôi nhau.
Tống Khinh Trầm liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam sinh cùng ký túc xá với Chu Trì Vọng, cô do dự một chút, tiến lên hỏi.
"Chu Trì Vọng buổi trưa đã trở về chưa?”"Không có trở về" Nam sinh liếc mắt nhìn cô một cái, cười hắc hắc:"Tìm cậu ấy có việc à?”"Tôi có số điện thoại của cậu ta, có thể cho cậu! ”Tống Khinh Trầm liên tục lắc đầu:"Quấy rầy rồi.
”Cảm giác trên đường có rất nhiều người đang nhìn cô, ý tứ không rõ.
Cô buồn bực kéo Ứng Minh Sầm đi về phía trước.
Chưa được đi được vài bước, tiếng phát thanh buổi trưa trong trường vang lên.
Trong chương trình phát sóng, có một giọng nói nhẹ nhàng.
Dưới đây mang đến cho mọi người bài hát mới "Hoa hồng sa mạc" của học trưởng Khương Triệt lớp 127.
"Chúc mừng cậu ấy thi đứng hạng nhất trường Bắc truyền, cũng chúc cậu ấy tiền đồ vô lượng.
”Sau đó, tiếng trống nhẹ nhàng bổ sung khúc dạo đầu vang lên, mười mấy giây sau, tiếng khàn giọng quen thuộc vang vọng khắp trường.
Tống Khinh Trầm kinh ngạc, bước chân cũng dừng lại.
Tiếng trống của khúc dạo đầu là một đoạn nhạc mẫu.
Cô nhớ lại, trong phòng tập trước lễ kỷ niệm, đoạn trống này là tác phẩm tùy hứng của cô mà Khương Triệt lười biếng hỏi:"Tôi muốn thêm đoạn trống này vào bài hát mới, được không?”Làm thế nào cô đã trả lời vào thời điểm đó.
Nắm lấy ngón tay, cúi đầu một chút.
Còn nói cho anh ấy:"Nếu muốn lấy đi là được rồi, nếu như cậu thích.
”Bọn họ không coi ai ra gì nói chuyện phiếm, Nhị Hoàng bên cạnh cười hì hì đáp lại:"Đủ rồi đó anh Triệt, nhìn nhỏ lắp bắp này, mặt đều đỏ lên hết rồi.
”Chu Trì Vọng ngồi trước cây đàn điện tử, vén mí mắt lên, trầm tĩnh nhìn bọn họ.
Ngón tay thon dài đặt lên phím đàn, tiện tay lấy ra mấy âm.
Nếu thật sự là lúc đó động tâm tư, vậy anh nghĩ thế nào về cô và Khương Triệt là hai người đây?Tống Khinh Trầm đột nhiên cảm giác có chút buồn bực.
Rõ ràng bầu trời là một màu xanh lá.
Cô lại giống như bị túm lấy ngực, cảm giác cuồn cuộn lên một lúc lâu, trong khoang miệng cũng nếm được một chút mùi tanh.
Ứng Minh Sầm còn ở bên cạnh hô nhẹ:"Mấy đứa nhóc mê muội lớp dưới điên rồi, nhiều bài hát như vậy không việc gì lại muốn bài hát của Khương Triệt?”"Tôi thấy chính là tôi không có ở đây, mới tùy ý để các cô ấy mang theo tâm tư.
”Nhộn nhịp, giống như tâm tư của Tống Khinh Trầm.
Cô đi một lát, chợt cắt ngang lời Ứng Minh Sầm.
"Cậu, cậu đi học trước đi.
”Ứng Minh Sầm quay đầu lại nhìn cô.
Mái tóc đen thuận dài hơn một chút, dùng kẹp tóc trong suốt vén lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, thần sắc lóe lên.
"Tôi, tôi còn có chút việc.
”Cô chờ ở cổng trường mà Chu Trì Vọng phải đi qua.
Người đến người đi, rất nhiều sinh viên đi học cầm thẻ vào, đều sẽ liếc mắt nhìn cô một cái.
Xe đen nhà họ Chu dừng ở cổng trường, ngồi ở ghế sau, Chu Trì Vọng một tay cầm túi xách, đi tới cửa, khi xác minh thân phận, tầm mắt đảo qua, nhìn thẳng vào cô.
Tống Khinh Trầm trong lòng căng thẳng.
"Cái kia! ”Chu Trì ung dung nhận lấy thẻ học sinh của mình từ người gác cổng, liếc cô một cái:"Em muốn ra ngoài à?”Bình thường đùa giỡn tùy tiện, hiện tại lại chật chội một chút, cô lắc đầu:"Em đang ở! ”Chờ hai chữ chờ anh thế nào cũng không nói nên lời.
m thầm tức giận.
Mắt thấy Chu Trì Vọng ôm thất vọng đi trước, Tống Khinh Trầm vội vàng đuổi theo hai bước, tiến lên kéo góc áo anh.
Chu Trì Vọng quay đầu lại, không chút để ý cười nhạt, chờ cô:"Có chuyện gì để nói không?”Trước cổng trường, dòng người ùn ùn kéo đến.
Khương Triệt cũng ở đó.
Sau kỳ thi nghệ thuật, anh ta trực tiếp đến trường, buổi trưa cũng không về nhà, mà mua một bó hoa hồng từ cửa hàng hoa bên cạnh.
Bộ dáng kiều diễm ướt át, nhìn thập phần mừng rỡ.
Nhị Hoàng nhìn thấy anh ta, ngẩn người một giây, sau đó lớn tiếng huyên náo:“Ôi, anh Triệt hoa này lấy từ đâu ra vậy?”"Không phải là mang đến cho chúng ta mấy cái đẹp mắt chứ?”Khương Triệt từ ký túc xá đi lên một vòng, cuối cùng dứt khoát cắt một chai nhựa, rót nước, cắm cành hoa tươi, đi vào, đồng thời cười mắng:"Cút đi, còn không học tập thật tốt.
” Trong khoảng thời gian hơn nửa năm, mỗi ngày anh ta đều ở trong lớp khép kín mình, học nhạc lý, chỉ là tính tình vẫn như cũ, cũng không có bị hun đúc thành nghệ sĩ nào.
Đối phó với kỳ thi là quá đủ.
Tam Lục cũng là ở cùng một ký túc xá, buổi trưa cũng không trở về, anh ta nói một câu:"Anh Triệt đây là cho nữ sinh.
”Nhị Hoàng nói theo:"Tưởng Kiều?”Chặn một hộp thuốc lá: “Là Tống Khinh Trầm.
”Khương Triệt cười cười, cũng không giải thích, học theo lời chủ tiệm bán hoa nói, rắc mấy giọt nước lên hoa hồng, lười biếng tựa vào trên giường mình, ánh mắt nhìn chằm chằm bó hoa kia.
Hoa hồng càng đỏ rực.
Hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt.
Xuân phong đắc ý vó ngựa, trong tay cầm cành hoa hồng, tản mạn đi về phía cửa phòng học.
**Xuân phong đắc ý vó ngựa:Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an.
Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông** Ngay giữa trưa, Khương Triệt nhận được điện thoại từ mẹ mình.
Trong điện thoại, bà Khương trầm mặc nói cho anh biết, Chu Trì Vọng đã nhận được toàn bộ giải thưởng từ các trường danh tiếng nước ngoài, sau khi thi đại học xong liền đi.
"Nếu như sớm biết con muốn học cái này, lúc trước nên cho con đi nước ngoài thi.
”Khương Triệt cười nhạo:"ABC cũng không học được người, đi nước ngoài học dự bị bốn năm?”Mẹ Khương dừng một chút, thanh âm bình thản:"Bắc Truyền cũng coi như là trường danh tiếng, nếu con thi đậu, liền nhập học.
Khương Triệt, là con đường con tự lựa chọn, đừng hối hận.
”"Yên tâm đi mẹ.
”Khương Triệt nói cho có lệ, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, châm lên.
Lời nói của mẹ Khương anh không nghe vào bao nhiêu nhưng ít nhất một câu nghe rõ ràng.
Tiểu tử Chu Trì Vọng kia muốn đi.
Anh ta bật một điếu thuốc, nheo mắt lại trong khói và cười nhạo.
Tình cảm sâu đậm hơn nữa liền không chịu nổi thời gian, cũng không chịu nổi khoảng cách vượt qua bên kia đại dương.
Bài hát mới của anh ta vang lên trong trường.
Khương Triệt ôm ý nghĩ như vậy, nắm cành hoa hồng đi trên đường, để Nhị Hoàng đi trước.
"Anh Triệt?”Khương Triệt lười biếng cười:"Có việc.
”Hai phút sau, anh ta dừng lại.
Từ xa nhìn lại, Tống Khinh Trầm đứng ở cổng trường, đi tới đi lui, giống như đang chờ người.
Khương Triệt nheo mắt lại, cất bước về phía cô, sắp đi tới bên cạnh cô.
Chu Trì Vọng đi tới.
Khương Triệt chợt dừng bước.
Nhìn hai người nhìn nhau, trêu chọc lẫn nhau, nhìn Tống Khinh Trầm đi phía sau Chu Trì Vọng, đuổi theo vài bước, kéo góc áo anh.
Khóe môi nhúc nhích một lát.
Nửa ngày sau, thanh âm nhẹ nhàng nhưng kiên định vang lên:"Tan học chờ em.
”Ánh mắt sáng ngời.
Trong chương trình phát thanh trong khuôn viên trường, bài hát của anh vẫn còn.
Anh đã mất cô ấy.
Cánh tay Khương Triệt chậm rãi rũ xuống, tầm mắt thu lại, hoa hồng bị giấu ở phía sau, ngón tay vừa vặn nắm trên gai.
Đâm thủng, một chút máu chảy ra ngoài miệng vết thương, nhuộm đỏ ngón tay lại thản nhiên không phát hiện.
Tống Khinh Trầm và Chu Trì Vọng càng đi càng xa, sắp biến mất trong tầm mắt, Khương Triệt cảm thấy không sao cả, cười cười đi tới trước một thùng rác, ném hoa hồng đỏ tươi vào.
Không thể thế được.
Cái nhận thức mãnh liệt xuất hiện ở trong đầu khiến anh ta điên cuồng chấn động, xoá bỏ tất cả nhận thức của anh ấy, cũng là vào lúc này, trong đầu bỗng nảy sinh một ý nghĩ.
Tống Khinh Trầm sau khi đến phòng học, nhận được một mớ tin tức về Khương Triệt.
[Nhà họ Chu đã kiện vợ cũ của Phương Chí Thành là Tôn Văn Tĩnh, cô ấy cũng từng là bảo mẫu nhà họ Chu][Với tội danh lạm dụng trẻ em][Nhưng trên thực tế, tội danh này là Chu gia vì giấu diếm chân tướng sự việc mà tạo ra, mục đích là vì đuổi Tôn Văn Tĩnh ra khỏi Nhà họ Chu][Người tạo chứng cứ làm không chu đáo, để lại dấu vết)[Có muốn biết sự thật là gì?]Hô hấp của cô chậm lại, giây tiếp theo, lại nhận được một tin tức mới nhất, cũng đến từ Khương Triệt.
[Buổi chiều sau giờ học, tôi đợi cậu ở cổng trường].