Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Vương gia

"Á"

Diệp Vô Tâm bị người đàn ông mạnh bạo ném xuống chiếc giường lớn. Ruột gan như lộn nhào cả lên, còn chưa kịp hoàn hồn thì cô lại ngửi thấy một mùi hương nam tính nhẹ nhàng xông vào mũi. Hương thơm này cực kỳ đặc biệt, dường như cô đã từng được ngửi qua, những lần trước tiếp xúc gần với Vương Minh Hàn, cô không ngửi thấy mùi này.

Như đã rất lâu, rất lâu rồi, cô từng được một lần thoáng qua nhưng sau đó cô không còn được ngửi thấy nữa. Lần này đột ngột hương thơm ấy lại ùa về khiến tâm tư của Diệp Vô Tâm đột nhiên chấn động.

Đang chìm vào hồi ức, cằm của cô bị Vương Minh Hàn nâng mạnh lên, ngay sau đó là đôi môi của anh thô bạo trực tiếp ngậm lấy cánh môi anh đào của cô, nụ hôn này chất chứa bao nhiêu sự ghen tuông tột độ

Diệp Vô Tâm phát hiện rằng bản thân sao lại vô ý để người đàn ông này khống chế như vậy, cô vừa định vung tay thoát thế nhưng lại có phần hơi muộn so với anh. Như đã dự đoán trước phản ứng của cô, Vương Minh Hàn nhanh như chớp còng tay Diệp Vô Tâm lại rồi khóa cô vào đầu giường.

Thấy vẻ mặt khó chịu của Diệp Vô Tâm, Vương Minh Hàn nhếch miệng cười thỏa mãn

"Tôi cho em một cơ hội khai báo, người đàn ông đó là ai?"

Diệp Vô Tâm ngoảnh mặt sang hướng khác, cuộc đời cô ghét nhất là bị áp đặt hay uy hiếp. Vương Minh Hàn lại muốn chất vấn cô, dĩ nhiên cô không vui rồi

Vương Minh Hàn nghiêm mặt, cẩn thận quan sát từng biểu hiện của cô "Sao? Không nói?"

Diệp Vô Tâm vẫn giữ kín miệng, chả muốn hồi đáp lại người đàn ông này. Vương Minh Hàn thấy vậy thì lấy làm bực lắm, anh dùng một tay bóp hai bên má cô, ánh mắt sắt lại trong sâu thâm thẩm

"Đừng cứng đầu với tôi. Em sẽ phải hối hận"

Diệp Vô Tâm cau mày phản ứng lại "Vương lão đại, không phải ngay cả một người phụ nữ anh cũng muốn bắt nạt hay sao?"

Vương Minh Hàn khẽ nhếch miệng cười "Không sai. Tôi không những muốn bắt nạt em, mà còn muốn..."


Nói đến đây, anh đột ngột dừng lại, từ từ cúi gầm mặt xuống hôn vào cổ của cô. Diệp Vô Tâm giật giật tay như cố vùng vẫy nhưng vô ích thôi

Anh cười

Một vết cắn dần dần hiện lên.

Hạ lưu, đúng là hạ lưu

Vương Minh Hàn tuy rất giận nhưng tận sâu trong thâm tâm lại không nỡ làm tổn thương cô. Một lần cũng không nỡ.

Đúng lúc này, điện thoại của anh reo vang lên inh ỏi, thật khiến người khác mất hứng. Anh đứng dậy với tay ấn nút trả lời "Có chuyện gì?"

[Lão đại, thuộc hạ đã chuẩn bị mọi thứ, xin lệnh kết liễu Ngụy Hồng"

"Không phải kết liễu, chỉ là trêu đùa một chút thôi"

[Lão đại người cứ dặn dò]

"Tìm cách cắt đuôi con sói kia ra khỏi con cáo già trước đi. Xong rồi thì lập tức báo lại, sẽ tiếp tục có hành động khác"

[Thuộc hạ hiểu rồi]

"Lấy mạng của lão ta cũng khiến tay ta bẩn mất"

Diệp Vô Tâm nằm trên giường, không nghe được người bên kia nói gì nhưng những câu mà Vương Minh Hàn nói lại khiến cô phải ngờ vực

Ngay khi Vương Minh Hàn dừng cuộc gọi, Diệp Vô Tâm liền nhìn chằm chằm vào anh mà hỏi

"Các người đang có kế hoạch giết người sao?"

Vương Minh Hàn khẽ nhếch miệng cười "Phải đó, người này còn là người em quen biết nữa"

Diệp Vô Tâm nhíu mày trầm tư

Không lẽ là Ngụy Hồng, con sói với lão cáo già mà anh ta nhắc đến chắc không phải là Huyết Phong với Ngụy Hồng chứ...

Dường như nhìn ra được mối lo nghĩ của cô, khóe môi của Vương Minh Hàn nham hiểm một chút lại cong lên nhè nhẹ "Em đoán đúng rồi"

Diệp Vô Tâm nghiến răng nghiến lợi mà nói với anh "Anh tuyệt đối không được giết ông ta, tuyệt đối không được. Chẳng phải tôi đã từng cảnh cáo các người muốn làm gì cũng được, tuyệt đối không được lấy mạng của Ngụy Hồng"

Vương Minh Hàn đưa tay nâng cằm cô lên nhưng Diệp Vô Tâm lại phản ứng kịch liệt đến mức vội hất nhanh cằm của mình sang hướng khác, một hành động phủi bỏ chủ ý thân mật với anh. Tay của anh cứng đờ giữ trên không trung, nhưng một giây sau đó vẻ mặt lại dần chuyển sang khiêu khích

"Sao vậy? Em vì lý do gì lại một lòng trung thành với ông ta"

Diệp Vô Tâm cáu gắt "Vì tôi là thuộc hạ của ông ấy"


Vương Minh Hàn nhếch miệng, động thái vẫn là khiêu khích cô "Nhưng tôi lại thấy em đối với ông ta không bình thường một chút nào"

"Không có gì là không bình thường cả, Vương lão đại....anh nghĩ quá nhiều rồi"

Vương Minh Hàn khẽ khịt mũi cười giễu cợt "Tôi thật sự không mong muốn là em sẽ trở thành người đàn bà của Ngụy Hồng"

Diệp Vô Tâm hơi đứng người khi nghe anh nói vậy, từ bao giờ mà trong tâm tư của Vương Minh Hàn lại cho rằng cô bảo vệ Ngụy Hồng là vì yêu ông ta. Nghĩ đến đây cô lại tự giễu bản thân mình. Cô hận không thể sớm lấy đầu của ông ta tế vong linh của trên dưới mấy chục mạng người của Diệp gia thì sao lại bị người khác xem là cô vì danh phận cái chức phu nhân của Ngụy gia kia chứ.

Đúng là buồn cười...

"Vương lão đại, tôi không muốn phá vỡ nguyên tắc của mình. Tôi không giết Tống Tiểu Tình thì các người cũng không được động đến một sợi tóc của Ngụy Hồng" Diệp Vô Tâm đanh mặt lại, hàng chân mày cũng nhíu lại bất thường. Đây vốn là không giống đang đùa giỡn.

Vương Minh Hàn nhìn thái độ này lại cảm thấy chán ghét, anh không tin cô chỉ vì trung thành mà muốn bảo vệ ông ta.

Anh không tin cô lại không có suy nghĩ khác.

"Được thôi. Nhưng mà lần này, ông ta là chết hay là sống đều phải phụ thuộc vào Tiểu Diệp em đó" Anh mang ngữ điệu thách thức nhìn cô.

"Ý anh nghĩa là sao?"

Vương Minh Hàn đứng dậy, anh tiến về phía cửa sổ, châm một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng hít một hơi, làn khói từ từ tỏa ra trong khoang miệng của người đàn ông

"Bạch Hổ đã cài một quả bom trong phòng hội nghị của Ngụy Hồng" Nói đến đây, anh nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay "Nếu bây giờ em đến đó thì vẫn còn kịp"

Vừa nói, Vương Minh Hàn vừa tiến về phía giường, mở khóa còng tay cho Diệp Vô Tâm. "Cạch" tiếng khóa vừa mở, Diệp Vô Tâm đã nhanh như chớp chìa tay về phía anh "Cho tôi mượn điện thoại"

Vương Minh Hàn chợt nhớ là điện thoại của cô khi nãy đang ném cho người đàn ông đi cùng kia rồi. Anh lại rất dửng dưng đưa điện thoại cho cô.

Nếu đã giúp người thì phải giúp đến cùng.

Diệp Vô Tâm gọi cho Chân Ly. Ngay khi Chân Ly vừa nhấc máy đã nghe thấy câu hỏi dồn dập của cô


"Lão đại đang ở đâu?"

Chân Ly hơi thất thần vì giọng nói của Diệp Vô Tâm phát ra từ một số máy lạ nhưng vẫn nhanh trí đáp ngay "Trung tâm hội nghị Đa Nguyên"

"Chị mau đến đó hỗ trợ em. Lão đại gặp nguy hiểm"

Chân Ly ngớ người "Em nói sao?"

Diệp Vô Tâm dập máy liền ném điện thoại lại cho Vương Minh Hàn. Cô chạy ra bên ngoài sân thì phát hiện mấy chiếc xe đỗ ở đây bị lấy đi hết rồi. Chắc là đám thuộc hạ của anh đã trưng dụng hết. Thật đáng ghét, sao lại có việc vào lúc này chứ?

Cô lại bực nhọc quay vào

"Vương lão đại, giúp người không ngại giúp nhiều lần. Tôi mượn tạm chiếc xe mô tô đỗ bên ngoài của anh vậy"

Vương Minh Hàn gật đầu "Cứ tự nhiên"

Chìa khóa vốn để sẵn trên xe, Diệp Vô Tâm vội vàng phóng lên, cô với lấy nón bảo hiểm đội lên đầu.

Diệp Vô Tâm khẽ cười

Thật mừng vì hôm nay cô không mặc váy

Chiếc mô tô nổ máy phóng vụt khỏi Vương gia, để lại phía sau một làn khói dày đặc phía sau.

Người đàn ông lạnh mặt đi trông thấy. Anh xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, đôi lông mày cau lại khó thuận mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận