Ngụy Hồng thấp thỏm đứng đó, ông ta làm sao có thể chấp nhận được việc này, một kẻ như ông ta đúng là đến chết cũng không hối cãi.
Diệp Vô Tâm nhìn Ngụy Hồng đứng ở đó, cô lại nghiêng đầu một chút như thể đang tận hưởng bộ dạng ngẩn ra của ông ta "Vẫn chưa hết mà. Lão đại, thuộc hạ còn một món quà khác dành tặng cho ông đây"
Diệp Vô Tâm vỗ tay ra ám hiệu, bên ngoài, Đàm Tôn Khải ngồi trên xe lăn được Đàm Tùng Vận đẩy vào bên trong Lễ đường.
Chiếc xe lăn dừng lại bên dưới, Đàm Tùng Vận nhìn Diệp Vô Tâm chậm rãi gật đầu một cái.
Diệp Vô Tâm chỉ tay về hướng hai cha con nhà họ Đàm
"Những lời tôi nói khi nãy rất có thể nhiều người sẽ không tin. Vì thế tiếp sau đây, tôi sẽ để cho những nạn nhân đã từng thoát khỏi tay của Ngụy Hồng nói hết mọi việc mà ông ta đã làm...Đàm lão tiên sinh và Đàm thiếu gia đều đang ở bên dưới khán đài"
Đàm Tùng Vận đứng giữa nhiều người, ngữ khí kiên quyết đầy dõng dạc "Ngụy Hồng, thật không ngờ ông lại nhẫn tâm đến mức muốn giết chúng tôi để diệt khẩu"
Dứt lời, Đàm Tùng Vận đảo mắt nhìn quanh những người có mặt ở đây, ông giơ tay lên để muốn gây chú ý, ông chầm chậm kể lại những việc đã cất giấu trong quá khứ từ lâu
"Chuyện năm xưa Diệp gia bị thảm sát ít nhiều gì cũng liên quan đến tôi. Chính Ngụy Hồng đã nói với tôi là Diệp Nhất Giang không đồng ý giúp ông ta buôn lậu ma túy nên ông ta đã tìm đến tôi và hứa với tôi rằng nếu như tôi giúp ông ta làm xong vụ làm ăn này, ông ta nhất định sẽ giúp Đàm gia đứng vào vị trí mà Diệp gia đang có. Tôi khi đó vừa mới lập nghiệp, bản tính háo thắng, còn nhẹ dạ khả tin nên đã giúp Ngụy Hồng làm chuyện xấu. Chính tôi là người đã lén lút bỏ số ma túy vào chuyến hàng sắp được chuyển đi của Tống gia. Lúc ấy tôi không hề biết âm mưu của Ngụy Hồng là muốn khiến cho Tống Chính Ngạn phải thân bại danh liệt. Nhưng may mắn vì đến cuối cùng, Diệp Nhất Giang đã báo với Tống Chính Ngạn nên họ đã kịp sớm phát hiện số hàng ma túy đó"
Ngụy Hồng mắt đỏ ngầu ngầu đáy mắt chùn xuống như đang quát Đàm Tùng Vận
"Ngươi nói dối"
Đàm Tùng Vận bình thản đáp "Tôi còn chưa nói hết....Ông ta biết kế hoạch của mình bị hỏng nên vì muốn bịt đầu mối mà đã ra tay thảm sát Diệp gia, sợ hai nhà Diệp - Tống sẽ liên thủ tố cáo ông ta. Ông ta còn nói với tôi rằng chỉ khi làm như vậy thì mới có thể giúp tôi hoàn toàn xóa bỏ những kẻ ngán chân mình, mới có thể giúp tôi dễ dàng thay thế địa vị của Diệp gia lúc bấy giờ. Sau đó, ông ta lại bày kế ý đồ giết tôi chỉ vì một lần nữa muốn che dấu tội lỗi của mình. Khi đó, những hành tung của Ngụy Hồng tôi đều biết rất rõ, tôi đã sớm nhận thấy lòng dạ của ông ta nên mới "tiên hạ thủ vi cường", tôi bảo rằng bản thân đang nắm giữ bằng chứng lưu lại tội ác của ông ta, nếu như tôi gặp chuyện bất trắc thì cùng lắm ngọc đá cùng tan"
Đàm Tùng Vận dừng lại một lúc sau đó mới nói tiếp
"Vì thế, Ngụy Hồng đã nhúng nhường mà để tôi sống yên ổn. Nhưng điều kiện ông ta đưa ra là tôi phải rời khỏi Đế Thành và mãi mãi không được quay trở về đây một lần nào nữa. Tôi vì muốn giữa mạng sống của mình nên đã đồng ý với ông ta. Nhưng đến sau này, tôi mới phát hiện ông ta không hề có ý định sẽ tha cho tôi. Ông ta vẫn âm thầm cho sát thủ đến truy sát tôi và con trai tôi"
Nhắc đến chuyện này, Diệp Vô Tâm nhớ rất rõ lần đó là cô nhận lệnh đi giết Đàm Tôn Khải, nhưng đến cuối lại Đàm Tùng Vận phát hiện nên nhiệm vụ tức khắc liền bị hủy.
Đàm Tôn Khải bị thương ngồi trên xe lăn vẫn không khỏi tức giận mà quát lên "Ông ta đúng là quỷ dữ, không phải là con người...Ngụy Hồng đã bắt nhốt tôi nhầm dẫn dụ cha tôi đến, trong thời gian bị Ngụy Hồng giam cầm, ông ta không ngừng tra tấn hành hạ đến khi chỉ còn nửa cái mạng, sau đó ông ta lại nhốt tôi xuống hầm rắn để rắn cắn chết tôi. Nhưng mạng tôi lại lớn nên mới không bị ông ta hại chết. Ông ta muốn một mẻ lưới bắt trọn cá, không hề có ý muốn tha cho tôi. Nhưng may mắn là tôi có thể thoát khỏi tù giam của ông ta để ngày hôm nay tôi mới có thể giữ được mạng sống của mình mà ngồi ở đây"
Diệp Vô Tâm khi ấy đề phòng Đàm Tôn Khải bị đưa vào hầm rắn nên cô đã bảo Huyết Phong cho anh ta ngậm một viên thuốc, tác dụng của viên thuốc này là khiến cho lũ rắn không tấn công anh ta. Vì thế, Đàm Tôn Khải mới giữ được mạng để chờ thời cơ Huyết Phong giải cứu anh ta ra khỏi đó.
Đàm Tùng Vận hận đến mức đứng giữa nhiều người mà quát mắng Ngụy Hồng "Tên khốn này, hôm nay tôi đã dám đứng đây để nói ra những lời này thì chứng tỏ tôi đã không sợ mình mất đi tất cả. Ngay bây giờ, tôi muốn ông phải lập tức chết đi. Mối ân hận với Diệp gia năm đó ông đã ban cho tôi thì bây giờ tôi sẽ trả nó lại cho ông"
Tống Chính Ngạn bước lên một bước, sắc mặt lạnh lùng bao trùm lấy nơi này "Ngụy Hồng, ông còn gì để nói nữa không?"
Ngụy Hồng đứng đó lặng thinh, sắc mặt không có chút nào là ăn năn hối cải.
Mãi đến lúc này, Vương Minh Hàn mới đột ngột lên tiếng "Nếu ông ta không nói thì để tôi nói"
Vừa nói, anh vừa từ từ rời khỏi ghế ngồi của mình "Ngụy Hồng còn một món nợ với Vương gia chúng tôi nữa mà...Ngụy Hồng, ông quên rồi sao?"
"Ngụy Hồng, ông đã từng giả vờ gây ra hiện trường tai nạn để đưa tôi vào tình huống nguy hiểm, năm đó, tôi chỉ vừa mới bảy tuổi, nhưng nhờ có Diệp lão tiên sinh ra tay cứu giúp nên tôi mới có thể sống sót. Ba năm sau đó, ông biết cha tôi có sở thích là leo núi, vì mưu đồ thôn tính Vương gia nên ông đã cho người làm hỏng đai an toàn khiến cha tôi mất mạng. Để một đứa trẻ mười tuổi lên làm chủ Vương gia chắc chắn sẽ dễ dàng đối phó hơn là đối phó với cha của tôi. Nhưng ông lại không ngờ tôi có thể giữ vững được Vương gia đến tận bây giờ phải không"
Nói đến đây, Vương Minh Hàn cũng đã đứng ở vị trí cao nhất trong lễ đường. Anh bước lại bên cạnh Diệp Vô Tâm, đáy mắt đanh thép hướng về ông ta
"Ngụy Hồng ông hại người nhiều như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao? Hay là lương tâm của ông bị chó tha mất từ lâu rồi"
Diệp Vô Tâm cong môi cười rồi lại tiếp tục nói ra những gì mà cô chôn giấu nhiều năm nay "Ông có biết rằng những ngày tháng tôi ở bên cạnh ông làm việc cho ông, tôi đã phát tởm như thế nào mỗi khi nhìn vào gương mặt đó của ông không? Nó làm tôi phải nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, ông đã dẫn đám thuộc hạ của mình đến Diệp trạch. Tôi đã phải tận mắt chứng kiến ông giết từng người, từng người một, ngay cả một người già đến mức phải ngồi xe lăn như bà của tôi mà ông cũng không tha. Ông là quỷ dữ, ông không có nhân tính, ông không phải con người"
Làm sao mà một con người lại có thể nhẫn tâm như vậy.
Diệp Vô Tâm đứng trước hàng trăm con người, cô hít lấy một hơi sâu "Ngụy Hồng, ông có biết là vì sao bao nhiêu năm nay tôi lại nhất mực muốn bảo vệ cái mạng chó của ông không? Ông có biết là vì sao tôi luôn tìm cách ngăn cản Vương Minh Hàn giết ông không?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Mọi người đều đặt ra nghi vấn trong lòng
Ngụy Hồng đã thảm sát Diệp gia thì tại sao cô gái này còn muốn bảo vệ ông ta.
Mãi khi bầu không khí hoàn toàn chìm vào tỉnh lặng, mọi người đều tập trung hết vào cô. Diệp Vô Tâm mới lạnh giọng nói "Tôi nhất mực bảo vệ ông, tôi không cho phép bất kỳ ai làm hại ông là bởi vì tôi muốn tự tay mình giết chết ông để tế vong linh của cha mẹ đã mất của tôi"
Diệp Vô Tâm nói đến đây, cô từ từ lấy trong người ra một cái kíp nổ. Khóe môi cong lên nhè nhẹ
"Ngụy Hồng, ông chắc chắn là phải biết thứ này. Đó là món đồ chơi của ông sáng chế ra mà... "
Ngụy Hồng đanh mặt nhìn cái kíp trên tay của Diệp Vô Tâm, chờ đợi hành động tiếp theo của cô
"Sáng nay trước khi đến đây, tôi và Huyết Phong tiên sinh có mời ông dùng một tách trà. Mùi vị thấy thế nào?"
"Ngươi đã bỏ gì vào bên trong đó"
Diệp Vô Tâm lại mang theo ngữ điệu bình thản nhất mà đáp lại "Thuốc nổ chứ còn gì nữa. Có phải ông rất bất ngờ khi mà tôi mang thuốc nổ đến gần nhưng cái đồng hồ chết tiệt kia của ông lại không báo động lên đúng không"
Cô khẽ đưa tay lên che miệng như một ca chỉ thì thầm vào tai người khác "Là vì tôi đã tạo được một thứ có thể vô hiệu hóa chiếc đồng đó của ông rồi. Bây giờ nó không khác gì một chiếc đồng hồ bình thường....Ưmmmm.....Nhưng mà nó vẫn còn một công dụng hữu ích đó, ông nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, để còn biết giờ giấc mình chết nữa chứ"
Diệp Vô Tâm đanh mặt, đầu lông mày cau lại gắt gao "Ngụy Hồng, tôi sẽ khiến ông phải tan xương nát thịt, ông có chết cũng không được toàn thay"
Diệp Vô Tâm dứt khoát ấn vào cái nút nhỏ duy nhất nằm trong cái kíp...
Mọi người kinh hãi vì sắp phải chứng kiến một cảnh máu thịt nổ tung...
Cô gái này đúng là ra tay quá mạnh rồi. Khiến ông ta chết cũng không còn thi thể...
Tiếng tạch vang lên...
Bíp....
Bíp...
Bíp...
Mọi thứ vẫn yên ắng như không hề có chuyện gì vừa xảy ra....
Không gian im lặng đến đáng sợ.
Ngụy Hồng lấy lại bình tĩnh mà nghiêm mặt trước mọi người. Liền sau đó, từng người đều nhận ra lúc này trên môi Ngụy Hồng đang nở ra một nụ cười quái dị đầy sát khí.
"Diệp Diệp, đứa trẻ này....ngươi đùa đủ rồi. Thật là một đứa trẻ hư, lại không ngoan rồi"
Mọi người còn chưa hiểu rõ ý tứ của Ngụy Hồng thì bỗng từ đằng sau cửa phụ, hai người nữa lại tiến vào rồi đứng nghiêm chỉnh lặng thinh sau lưng Ngụy Hồng
Đáy mắt của họ lạnh như băng mà nhìn trực diện về một điểm hư không phía trước. Thái độ này, cử chỉ này không khác gì những cổ máy vô tri vô giác.
Mọi người không ai dám hé răng mà lên tiếng, Diệp Vô Tâm hơi ngẩn ra, cô đứng ở đó như một pho tượng thạch cao bất di bất dịch
Hai người vừa tiến vào lại không phải ai xa lạ, hai người đó một là người chị em, người cộng sự tốt của cô từ bé
Chân Ly
Người còn lại chính là anh trai của cô
Diệp Viễn
Sao lại là hai người họ chứ...Là ai cô đều có thể chấp nhận nhưng sao lại là hai người họ được chứ.
Diệp Vô Tâm khẽ thốt lên "Chân Ly, anh Tiểu Viễn....hai người... Sao lại... "
Diệp Vô Tâm còn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì cô đã nghe thấy tiếng cười chói tai của Ngụy Hồng khiến cô khó chịu mà chau mày lại
"Hahaha.... Diệp Diệp, ngươi còn ngây thơ lắm, đừng chơi trò này với ta....Ngươi tận mắt thấy ta uống trà nhưng ngươi đừng quên người mang tách trà đến đặt vào tay ngươi lại là Chân Ly. Viên thuốc nổ ngươi bỏ vào tách trà sớm đã bị Chân Ly thay đổi rồi...hahaha"
Diệp Vô Tâm mang theo một sự oán giận đưa mắt nhìn về phía Chân Ly "Chị sao lại làm vậy? Chị phản bội tôi"
Chân Ly mặt lạnh như băng, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào một phía nhưng ánh mắt đó ngay cả người sống bên cạnh Chân Ly lâu như Diệp Vô Tâm cô vẫn chưa một lần nhìn thấy.
Chân Ly không nói gì, cô ta chỉ đứng ở đó, trên mặt không một chút biểu cảm.
Ngụy Hồng nhếch miệng cười man rợ, cái nụ cười đó thật khiến người ta phải câm phẫn tột cùng "Cảm giác bị phản bội thế nào....Cảm giác lòng tin bị chà đạp thế nào?.... Nhưng ta cũng phải đề cao ngươi một việc, Chân Ly và ngươi cùng lớn lên bên nhau, khoảng thời gian dài dằng dẳng như vậy mà ngươi vẫn chưa một lần tiết lộ kế hoạch của mình cho cô ta nghe. Thật đáng nể phục... "
Diệp Vô Tâm mặc kệ lão cáo già kia muốn nói gì, cô mang theo tức khí đảo mắt nhìn sang Diệp Viễn.
Anh ta không còn cái bộ dạng như một đứa trẻ con ngây thơ nữa. Mà thay vào đó là một người mang một gương mặt không cảm xúc.
Diệp Vô Tâm khẽ gọi anh ta trong vô thức "Diệp Viễn.... Sao anh lại đi theo ông ta.... Ông ta chính là hung thủ đã giết hại cả nhà chúng ta. Anh sao lại còn đi đầu quân cho ông ta chứ? "
Mãi đến lúc này, mọi người mới vỡ lẽ.... Hóa ra người đàn ông kia lại là đứa con trai duy nhất của Diệp gia.
Tống Chính Ngạn mang theo vẻ mặt thất kinh hồn vía mà giữ lấy Diệp Vô Tâm
"Tiểu Diệp, cháu nói gì vậy? Diệp Viễn nào hả?"
Diệp Vô Tâm chỉ tay về phía người đàn ông đó, đáy mắt đau lòng tột độ. Lập tức Tống Chính Ngạn nghiêm mặt nhìn Diệp Vô Tâm quả quyết ngay
"Không phải. Tuyệt đối không phải. Anh của cháu...Diệp Viễn đã chết rồi. Năm đó, Tiểu Viễn đã cùng chết với cha mẹ cháu rồi. Chính chú là người mang thi thể ba người họ về chôn cất, anh cháu chắc chắn đã chết vào lúc đó rồi"
Diệp Vô Tâm quay đầu nhìn lại "Nhưng mà cháu đã đi xét nghiệm... " cô chưa nói hết câu liền nhận ra bản thân mình quá ngây thơ rồi. Cô quay phắt lại nhìn Ngụy Hồng "Là ông đã giở trò với bảng kết quả"
Ngụy Hồng bật cười thỏa mãn "Không sai. Là ta đã mua chuộc gã bác sĩ Cố đó....Sao hả? Thất vọng lắm phải không? Sẵn đây ta giới thiệu luôn....Người anh trai này của cô là Tiểu Hắc, thuộc hạ của ta...Huyết Phong là cánh tay phải thì Tiểu Hắc lại là cánh tay trái"
Diệp Vô Tâm quay người hướng mắt nhìn Huyết Phong. Dường như cảm nhận được ánh mắt nghi vực của cô, Huyết Phong lập tức lên tiếng đính chính "Em đừng hiểu lầm, tôi không biết gì về chuyện này"
Hô hấp của Diệp Vô Tâm đột ngột tăng mạnh, cô cho rằng Diệp Viễn là người thân duy nhất còn sống sót lại của mình, nhưng sự thật lại tàn nhẫn với cô như vậy. Diệp Vô Tâm thất thần nhìn người đàn ông đứng ở đó.
Hóa ra tất cả đều là diễn trò. Hắn lại ngang nhiên chiếm đoạt vị trí người anh trai ruột thịt trong lòng cô. Bao nhiêu niềm hoan hỉ đều đột ngột sụp đổ dưới chân của cô khiến lòng dạ cô đau như bị ai cứa đứt.
Thà rằng cô chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị của gia đình, thà rằng đừng để cô có lại cái cảm giác sống cùng người thân. Một khi cô đã có được rồi thì lại nhẫn tâm cướp mất nó. Chẳng khác nào ép cô phải chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt một lần nữa.
Diệp Vô Tâm vừa lùi về sau vừa đau lòng mà liên tục lắc đầu.
Thì ra người chị em tốt sống cùng cô từ bé cũng là một diễn viên giỏi. Diễn giỏi đến mức cô tin chị ta là thật lòng với cô.
Diệp Vô Tâm gào lên trong sự thống khổ "Chân Ly, khoảng thời gian chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử hóa ra đều là cô đang diễn cho tôi xem...Phải giả vờ làm như rất gắn bó với tôi đúng là làm khó cho cô rồi....Cô làm tôi thất vọng quá....."
Đừng trách Diệp Vô Tâm yếu đuối, thử hỏi một người cùng mình lớn lên, cùng mình trải qua trăm ngàn khó khăn, sóng gió. Rồi một ngày chợt nhận ra mọi thứ mà bản thân mình nhận được, cảm giác được hóa ra chỉ là một thứ gì đó mà bọn họ cố tình tạo ra để lừa gạt mình. Cảm giác đó làm sao mà ai có thể thấu hiểu cho được.
Tìm một người thật lòng, thật dạ đối xử với mình đúng là quá khó.
Chân Ly đột nhiên cười bằng giọng bụng khiến ai ai cũng phải chú ý cô ta "Ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau, nhiệm vụ của tôi chỉ có duy nhất một việc, đó là báo cáo hết mọi hành tung của cô cho lão đại biết. Những việc khác như tình cảm chị em gì đó....thì....thật xin lỗi...tôi không có"
Diệp Vô Tâm nghe thấy những lời này, không hiểu sao trái tim lại như bị ai đó đục khoét. Đau nhói đến không thể thở được.
Không biết tại sao vô duyên vô cớ, nước mắt của Diệp Vô Tâm lại tự nhiên chảy xuống. Cô rõ ràng là không phải đau lòng đến khóc nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ròng ròng xuống hai bên má, cô cũng không có cách nào kiềm chế được.
Diệp Vô Tâm cắn chặt răng mà cười trong nước mắt "Tôi quên mất ở cái nơi quỷ quái đó. Những kẻ như chúng ta vốn là không có tình người. Tình cảm giữa hai con người với nhau lại chính là một thứ xa xỉ mà không phải dùng tiền là có thể mua được"
Diệp Diệp...mày thật ngu xuẩn
Chân Ly lạnh mặt nhìn Diệp Vô Tâm, đáy mắt không hề chứa đựng một chút tình cảm nào khác.
Ngụy Hồng vỗ tay bốp bốp như vừa thưởng thức một tuồng kịch hay, ông ta cười giễu cợt "Thật là tình cảm khắng khít. Diệp Vô Tâm...à không phải....Diệp Diệp mới đúng, ngươi còn nhớ hay đã quên lời ta từng dạy ngươi...Những kẻ muốn thành công nhất định phải bỏ qua cái gọi là tình người, chỉ khi không vướng bận tình cảm thì ngươi mới có thể dứt khoát một dao lấy mạng họ"
Diệp Vô Tâm mang theo oán khí mà to tiếng một chút "Nhưng tôi là con người. Còn ông thì không phải"
Ngụy Hồng nhếch miệng cười, ông ta vừa ngoắc tay ra hiệu thì bên ngoài lập tức ập vào không ít những người mặc vest đen, trên tay đều trang bị một khẩu súng trường .
Những người không liên quan vừa thấy tình hình có chút biến động liền tháo chạy. Bây giờ quanh lễ đường chỉ còn lại hai phe.
Một bên là Ngụy Hồng, Chân Ly, Tiểu Hắc cũng chính là người đã giả danh Diệp Viễn, cùng những tên mặc vest đen lúc nãy vừa ập vào
Bên còn lại là Tống Chính Ngạn, cha con Đàm gia, Diệp Vô Tâm, Vương Minh Hàn, Tống Tiểu Tình, Phó Quân Hạo và Huyết Phong
Diệp Vô Tâm đưa tay lên sờ vào chiếc hoa tai cô đang đeo nhằm ý định động thủ thì cô phải điếng người khi phát hiện ra đôi hoa tai cô mang dường như cũng trở nên vô dụng, Huyết Phong chẳng phải đã lấy nó về từ tổ chức Ngụy gia sao? Còn chưa kịp định hình, cô lại nghe thấy âm giọng đáng ghét của Ngụy Hồng nói bên tai mình
"Không dùng được hả...Hỏng rồi sao?....Hahaha"
Giờ phút này, Diệp Vô Tâm lại bắt đầu thấy lo lắng, hóa ra mọi thứ mà cô làm đều bị người khác nhúng tay vào phá rối.
Ngụy Hồng đắt ý cười hả hê "Ván cờ này có kết quả rồi...Thắng thua đã định rồi...Các người chuẩn bị chết đi là vừa"
"VẬY SAO"
Vương Minh Hàn lạnh lùng đứng đó, anh đột nhiên nói ra hai từ khiến nụ cười trên khóe môi Ngụy Hồng đột nhiên đông cứng lại.
Mọi người chỉ vừa kịp đưa mắt nhìn Vương Minh Hàn, anh ta khẽ cười khẩy một cái, sau đó lại không nói gì nữa.
Vừa lúc này, bốn cửa kính lớn đột nhiên vỡ tung, bên ngoài là bốn chiếc trực thăng đang bay trên trời cao, bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ phi thân bay vào từ tứ phía, mỗi người trên tay đều cầm hai khẩu súng ngắn liên tục bắn ngã những tên mặc vest đen.
Bọn chúng chỉ dường như vừa nghe thấy kính vỡ thì trên người lại cảm thấy một cảm giác đau điếng mà ngã quỵ xuống.
Chỉ trong thoáng chốc, những tên vừa nãy đều bị bắn hạ, còn lại một ít tên đang lẩn trốn dưới gầm bàn, liên tục xả súng để ngăn cản tứ đại hộ pháp đến tiếp ứng Vương Minh Hàn...
Diệp Vô Tâm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột nhiên cảm kích cực độ. Hóa ra những việc cô đang làm đều được Vương Minh Hàn giúp cô dự phòng tình huống bất ngờ nhất. Hóa ra mọi việc anh đều đã sắp xếp hết thay cho cô.
Diệp Vô Tâm chỉ có thể thầm cảm tạ mà đưa mắt nhìn Vương Minh Hàn. Anh nhận thấy ánh mắt đó của cô thì trong lòng lại đột nhiên cảm giác thấy một chút ngọt ngào. Anh đưa tay lên lau nhẹ hai dòng nước mắt khi nãy của cô.
Ngụy Hồng cau mày nhìn bốn người kia chỉ trong tít tắc đã hạ gục hết số thuộc hạ của ông ta. Vẻ mặt mang theo một chút khó chịu liền lùi ra sau, anh ta vung tay ra hiệu thì Chân Ly và Tiểu Hắc lập tức xông đến mà động thủ.
Diệp Vô Tâm liền giữ lấy Chân Ly giải quyết ân oán một trận. Còn Tiểu Hắc kia lại nhắm đến những người còn lại, võ công của anh ta không tệ chút nào, phải cần Vương Minh Hàn và Huyết Phong liên thủ thì may ra mới có thể ngang cơ với anh ta.
Tà váy của Diệp Vô Tâm có phần khá dài lại càng khiến cô vướng víu khó chịu. Tống Tiểu Tình vừa thấy có đánh nhau liền ngứa ngáy tay chân. Không chần chừ một khắc nào liền nhảy đến hỗ trợ Diệp Vô Tâm
"Tiểu Diệp, cô mặc đầm cưới làm sao đánh nhau" Tống Tiểu Tình vừa cách ly được Chân Ly ra xa Diệp Vô Tâm liền lên tiếng cảnh báo về tình hình lúc này.
Biết Tiểu Tình đang cố giúp mình, Diệp Vô Tâm được cơ hội cô liền thu tay lại, không cần suy nghĩ nhiều liền dứt khoát cúi người xuống, sau đó là một âm thanh dày đặc soẹt ngang tai
Roẹt...
Tà váy cưới của Diệp Vô Tâm bị cô thẳng tay xé bỏ phần vướng víu. Cô rút chiếc kẹp trên đầu ra, phực một cái thì một lưỡi dao bật ra từ trong thân chiếc kẹp tóc, cô nhanh nhẹn cắt bỏ lớp vải trên chiếc đầm cưới, thủ tác nhanh nhẹn đến không thể nhìn theo kịp. Chỉ một thoáng sau, chiếc đầm cưới bị ai đó tỉa gọn gàng ngắn ngang vừa tới đầu gối, vô cùng tiện cho việc đi lại.
Không bị gò bó thì dĩ nhiên Diệp Vô Tâm có thể dễ dàng di chuyển, dễ dàng động thủ.
Thấy tình hình bất lợi đang hoàn toàn nghiêng về phía mình, Ngụy Hồng vội vàng nhân lúc đang hỗn loạn mà lén lút tháo chạy
Tiểu Tình lại tinh ý nhận thấy ông ta đang lén lút rời đi, cô vội kêu lên "Tiểu Diệp, Ngụy Hồng bỏ trốn kìa"
Diệp Vô Tâm cố đẩy được Chân Ly ra, cô vừa muốn đuổi theo thì một lần nữa lại bị Chân Ly cản trở, thì ra cô ta muốn kéo dài thời gian để Ngụy Hồng bỏ trốn thoát thân.
Diệp Vô Tâm cứ bị Chân Ly níu giữ khiến Tống Tiểu Tình muốn điên tiết, Tiểu Tình lập tức nhảy vào giữa dùng hư chiêu để đẩy Chân Ly ra, cố tình giữ Chân Ly tránh xa phạm vi của Diệp Vô Tâm
"Cô đuổi theo đi, ở đây tôi có thể lo liệu được"
Hiểu ra ý đồ, Diệp Vô Tâm nhìn Tống Tiểu Tình gật đầu một cái, cô liền tức tốc chạy ra bên ngoài bán mạng đuổi theo Ngụy Hồng
Còn về phía bên kia, Vương Minh Hàn và Huyết Phong đều lần lượt bị Tiểu Hắc cản trở, họ cũng không thể rời khỏi phạm vi này dù là nửa bước.
Tứ đại hộ pháp sau khi giải quyết xong đám tép riu kia, họ nhanh chóng chạy đến để trợ giúp. Nhân cơ hội này, Vương Minh Hàn và Huyết Phong liền rời khỏi phạm vi khống chế của Tiểu Hắc mà đuổi theo Ngụy Hồng.
Thanh Long và Bạch Hổ giữ chân Tiểu Hắc. Còn Chu Tước và Huyền Vũ cố giữ chân Chân Ly lại. Nới lỏng thời gian cho Tiểu Tình đuổi kịp Diệp Vô Tâm
Chu Tước nóng nảy lên tiếng đẩy Tiểu Tình ra một bên "Mau đi giúp lão đại và mọi người"
"Ờ, được rồi, bắt Chân Ly lại trước, đừng hạ sát cô ta"
Ngay sau khi giao phó xong, Tống Tiểu Tình và Phó Quân Hạo cũng nối tiếp theo sau Vương Minh Hàn và Huyết Phong rời khỏi đó
Hướng đến duy nhất của họ chính là bãi đỗ tập trung
...
Diệp Vô Tâm đuổi theo Ngụy Hồng ra bên ngoài, ông ta rút ra một con dao dự phòng mang dưới bắp chân ra, nhân lúc rẽ sang một góc khuất tầm mắt liền phục kích Diệp Vô Tâm
Thủ pháp nhanh nhẹn của ông ta làm Diệp Vô Tâm không kịp tránh nên bên bắp tay của cô ăn liền một vết cắt, tuy nhiên đối với cô đó chỉ là việc cỏn con, việc quan trọng nhất của cô bây giờ chính là bắt lấy Ngụy Hồng.
Đây là cơ hội duy nhất cô có thể trả thù cho cha mẹ mình. Tuyệt đối không được để vụt mất, chính vì vậy lại càng khiến Diệp Vô Tâm quyết tâm hơn bao giờ hết.
Ngụy Hồng cầm dao ngắn nên chỉ có thể ra tay lén với Diệp Vô Tâm, nếu tấn công trực diện chắc chắn sẽ bị Diệp Vô Tâm nằm trên cơ.
Ngụy Hồng chạy ra bên ngoài, ông ta vừa chạy ra bãi đỗ vừa đẩy nhiều người đi đường ngã vào Diệp Vô Tâm nhằm cản chân cô. Nhưng đáy mắt của cô bây giờ dường như đang cháy lên rừng rực. Trong đầu cô lúc nào cũng hiện lên một ý nghĩ
Giết ông ta
Giết chết ông ta
Ngụy Hồng cũng không phải kẻ vô dụng, quyền cước của ông ta đều không phải hạng tầm thường nhưng nếu lấy ít địch nhiều thì quả thật bất lợi sẽ nghiêng về phía ông ta. Vì thế, Ngụy Hồng mới không đi con đường khó khăn đó, ông ta chọn cách thoát thân đầu tiên.
Chạy đến xe của mình, ông ta vừa muốn mở cửa nhảy vào xe thì cánh cửa xe đã bị Diệp Vô Tâm một chân đạp lại chặn không cho ông ta mở ra. Ngụy Hồng lách người vòng ra sau xe, ông ta tức khắc mở hầm xe ra, sau đó nhanh như cắt liền rút lấy một thanh kiếm Nhật.
Có bảo kiếm trong tay, Ngụy Hồng như hổ mọc thêm cánh, ông ta bất chợt khụy chân xuống, tư thế như ngồi trên chân trái. Khởi chiêu bằng kiếm còn nằm trong bao, đây chính là cái tinh hoa của thuật rút kiếm trong bộ võ của người Nhật.
Ngụy Hồng hai tay cầm chuôi kiếm Nhật, tư thế không khác gì một võ sĩ đạo, ngay khi kiếm được rút ra khỏi vỏ, ông tay lại không khác gì bị nhập, múa ra những đường kiếm vô cùng hiểm hóc lại nhanh đến cực độ.
Diệp Vô Tâm chỉ có thể thủ chứ khó mà tấn công được nữa, thanh kiếm sắc lẹm không ngừng cắt nhẹ lên người cô.
Sau một đường kiếm vút qua, Diệp Vô Tâm không hề có cảm giác bản thân bị thương nhưng khi nhìn xuống, cơ thể cô đầy những vết máu do bị lưỡi kiếm cắt phải. Nó càng biểu hiện rõ hơn khi mà bộ đầm cưới màu trắng đang thấm dần màu đỏ tươi.
Ngụy Hồng híp mi mắt, nhếch nhẹ khóe môi. Sau đó, ông ta lại không ngừng được lợi thế mà tấn công tới tấp, đường kiếm bổ thẳng xuống, Diệp Vô Tâm liền xoay người như một con quay mà tránh né, đường kiếm của ông ta cắt lìa qua cả những bụi cây trồng gần đó.
Lưỡi kiếm liếc nhẹ qua người cô, Diệp Vô Tâm trừng mắt lui bật người để tránh, Ngụy Hồng giữ tư thế ngồi trên chân bất động nhìn cô gái đứng trước mặt
Diệp Vô Tâm bắt đầu có cảm giác ươn ướt ở bụng, cô đảo mắt nhìn xuống bên dưới bụng thì quả thật, đường kiếm khi nãy đã liếc nhẹ qua bụng cô, lớp áo ngay vị trí đó bị cắt nên bung ra, để lộ phần da thịt với một vết cắt dài đang không ngừng chảy máu.
Diệp Vô Tâm cảm thấy lạnh sống lưng, khi nãy chỉ cần cô phản ứng chậm một chút, chắc chắn cơ thể sẽ bị cắt ra làm đôi.
Diệp Vô Tâm đưa tay lên đầu, cô tháo hết những chiếc kẹp màu đen trong tóc ra, tháo bỏ chiếc khăn voan cưới xuống, sau đó liền dùng khăn cưới để cuộc nhanh phần vết thương đang chảy máu ở bụng.
Diệp Vô Tâm cũng là con người bằng xương thịt, cô cũng biết đau, cô cảnh giác lùi lại vài bước để cảnh giác, không ngờ nằm ở khóe mắt Diệp Vô Tâm lại phát hiện ra con dao khi nãy của Ngụy Hồng bị ông ta vứt ngay sau khi tìm thấy thanh kiếm Nhật.
Khóe môi của cô khẽ cong lên một cái trong vô thức.
Ngụy Hồng cau mày nâng kiếm lên đầu, sau đó liền vẽ một đường kiếm đâm thẳng tới. Diệp Vô Tâm lộn bật người trên không trung, lộn ngược ra sau lưng Ngụy Hồng, cô nhanh tay nhặt lấy con dao ngắn đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô đảo con dao nằm ngược với hướng tay của mình, mũi dao lại hơi nghiêng hướng về phía cùi chỏ.
Diệp Vô Tâm liên tục tạo ra những hư chiêu để lượn quanh người của Ngụy Hồng, cổ tay lại vô cùng điêu luyện, cứ một khắt cô vụt qua liền gây liên người ông ta một vết cắt. Những vết cắt này tuy không có sát thương mạnh như kiếm Nhật gây ra nhưng nó lại cắt đúng những vị trí chống chịu lực trong cơ thể con người.
Diệp Vô Tâm đảo cổ tay như thần, lưỡi dao cũng lướt nhẹ như bay.
Ngụy Hồng hai tay giữ kiếm Nhật liền đảo bước chiếm ngang một đường ra phía sau lưng, Diệp Vô Tâm tức khắc soạt hai chân ra để trọng tâm dồn xuống đất mà né tránh đòn chém của Ngụy Hồng.
Diệp Vô Tâm cắt vào một bên nhượng chân của Ngụy Hồng làm ông ta sụm một đầu gối xuống. Lúc cô đảo người vừa có ý định cắt gân cổ tay của Ngụy Hồng thì ông ta đã kịp phản ứng bằng cách đảo thanh kiếm dài lên cao, con dao nhỏ bé cùng lưỡi kiếm sáng chói chạm vào nhau một tiếng "kétttttttt" nhót cả ruột gan.
Vừa lúc này, Ngụy Hồng phát hiện bọn người của Vương Minh Hàn cũng đã đuổi đến. Liếc nhìn lại phát hiện ra một chiếc trực thăng đỗ sẵn. Ông ta làm liều liền vòng lưỡi kiếm ngược vào cổ của Diệp Vô Tâm mặc cho cổ tay đang bị thương
Vương Minh Hàn cùng Huyết Phong đuổi đến liền bị dọa cho một phen khiếp đảm. Trên người Diệp Vô Tâm là chi chít những vết cắt lớn nhỏ do lưỡi kiếm gây ra
Vương Minh Hàn lo lắng đến mức nói gần như hét
"Ngụy Hồng không được làm bậy"
Ngụy Hồng kề sát lưỡi kiếm Nhật vào cổ của Diệp Vô Tâm, không ngờ chỉ một cái chạm nhẹ liền khiến cần cổ của cô chảy ra một đường máu. Ngụy Hồng cảnh giác lùi lại khi nhìn thấy Vương Minh Hàn hướng họng súng về phía ông ta
"Mau bỏ súng xuống nếu không muốn cô ta chết"
Vương Minh Hàn không kịp suy nghĩ liền đặt khẩu súng đang cầm trên tay xuống đất ngay, đối với anh không gì quan trọng bằng mạng sống của cô. Ngụy Hồng kéo Diệp Vô Tâm từ từ lùi ra phía sau, lưng của ông ta hướng về phía chiếc trực thăng ở gần đó.
Vương Minh Hàn và Huyết Phong chầm chậm bước lên. Đến lúc này, Tống Tiểu Tình và Phó Quân Hạo cũng đã chạy đến nơi và họ phải chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng hơn bao giờ hết.
Ngụy Hồng lập tức kéo Diệp Vô Tâm lên chiếc trực thăng đó.
Bên trong chiếc trực thăng vốn có một người phi công đang ngồi ở đó, ông ta một tay cầm kiếm chỉ thẳng mặt Diệp Vô Tâm như thể muốn uy hiếp, tay còn lại siết chặt cổ của người phi công đó
"Mau cho trực thăng bay lên, nhanh lên"
Người phi công kia bị dọa đến hai tay run lẩy bẩy, trán đổ đầy mồ hôi hột.
Diệp Vô Tâm nhìn vào mã số trên chiếc trực thăng này thì đồng tử đột nhiên nở rộng, cô nuốt nhanh nước bọt một cái để lấy lại bình tĩnh.
Bên dưới, hô hấp của Huyết Phong cũng không ngừng dao động kịch liệt, anh ta hốt hoảng hét lên "Chiếc trực thăng đó có bom, không thể để nó bay lên được"
Vương Minh Hàn túm lấy cổ áo Huyết Phong gằn giọng hỏi "Tại sao lại có bom ở đó?"
"Là Tiểu Diệp, cô ấy dự phòng tình huống Ngụy Hồng sẽ bỏ trốn, phanh xe của ông ta cô ấy cũng đã tháo ra, còn chiếc trực thăng này là đề phòng tình huống bất đắc dĩ Ngụy Hồng sẽ bỏ trốn bằng cách này nên cô ấy đã lén lút cài bom vào, chỉ cần vừa đạt độ cao nhất định, chiếc trực thăng sẽ tự khắc nổ tung"
Vương Minh Hàn ngước mắt nhìn theo chiếc trực thăng đang dần dần lên cao, nỗi sợ dâng lên tận cổ, bây giờ dù có làm gì, dù có nói gì cũng không thể trở tay kịp nữa
Tiểu Diệp lần này em chơi lớn quá, em cược cả mạng mình luôn sao?
Tống Tiểu Tình lo lắng đến muốn ngất tại chỗ. Bởi vì cô đã nhiều lần nếm được mùi vị khi bom nổ, nó đáng sợ hơn bất cứ điều gì.
Chiếc trực thăng lên được năm mét, mười mét, hai mươi mét,.....
Diệp Vô Tâm gấp quá đành làm liều, cô đá thẳng vào chuôi cầm của thanh kiếm Nhật mà Ngụy Hồng đang cầm trên tay, nhưng lúc này lưỡi kiếm lại đang hướng về phía cô, cú đá mạnh vào làm cho thanh kiếm trượt khỏi tay Ngụy Hồng mà bay thẳng vào mặt Diệp Vô Tâm, cô liền ngã người nép sát xuống đất, lưỡi kiếm sáng bóng liếc qua mắt cô rồi cắm thẳng vào thân trực thăng.
Cô nhân lúc Ngụy Hồng vừa muốn giành lấy thanh kiếm liền nhào đến dùng một sợi kẽm vứt bừa trên trực thăng nhưng nó lại chỉ vừa đủ dài để trói tay một người lại. Diệp Vô Tâm kẹp chặt tay Ngụy Hồng vào, sau đó quấn sợi kẽm quanh hai cổ tay ông ta rồi lại siết vào một thanh trụ sắt khiến Ngụy Hồng không thể động đậy nữa.
Ngay sau đó, Diệp Vô Tâm nâng cổ chân mình lên thực hiện một cước vào yết hầu của Ngụy Hồng, bên dưới chiếc giày mà cô đang mang vụt ra một thanh kim loại nhọn hoắc cắm sâu vào cổ của Ngụy Hồng.
Tròng mắt ông ta cứng lại đột ngột, hai mắt mở trừng trừng.
Diệp Vô Tâm thu chân lại, từ bên trong cổ họng ông ta bắn ra một dòng chất lỏng màu đỏ, cú cắt quá bén vào động mạch chủ ở cổ đã tiễn Ngụy Hồng về chầu ông bà.
Ngay khi mà Diệp Vô Tâm thu chân ra khỏi cổ của ông ta, máu từ bên trong bắn ra như vỡ ống nước. Diệp Vô Tâm đảo mắt nhìn vào màn hình hiển thị độ cao hiện tại
Là 38 mét sao?
Cô không dám chắc nhảy từ độ cao này xuống mà có thể sống sót nhưng dù cô không nhảy vì kết cuộc vẫn là phải chết.
Vì cô biết chỉ cần đạt đến ngưỡng độ cao 40 mét thì chiếc trực thăng này chắc chắn sẽ phát nổ.
Không thể lựa chọn khác hơn, Diệp Vô Tâm cắn môi làm liều.
Cô thu người phóng ra khỏi trực thăng.
Cơ thể bị trọng lực hút khiến cô rơi tự do trong không trung...
Rồi bất ngờ, bên tai vang lên một tiếng nổ ầm vô cùng lớn, màn nhĩ của Diệp Vô Tâm như bị xé toạt. Thân thể cô lại mang theo đau đớn mà rơi xuống...
Thời khắc này, dù có ai đó đâm xuyên qua người cô thì cô cũng không còn biết đau nữa. Toàn thân cô bây giờ chính là đang dần dần bị tê liệt cảm giác rồi.
Diệp Vô Tâm cảm giác thấy mặt mình man mát, đôi mắt mờ mờ khẽ hé mở, trước mặt cô lại bị bao trùm bởi một màu đỏ...
Vẫn là màu đỏ ấy, màu đỏ của máu...
Ở bên dưới, tiếng nổ phát ra làm Vương Minh Hàn dường như muốn sụp đổ, nhưng anh lại phát hiện Tiểu Diệp đã sớm nhảy khỏi chiếc trực thăng đó. Vương Minh Hàn như một kẻ điên mà bán mạng chạy đến nhưng mà....
Anh chạy đến nơi đó, hai chân của anh như hoàn toàn mất đi sức lực mà bất giác khụy sụp xuống. Toàn thân buông lỏng ngã quỵ trên mặt đất
Tiểu Diệp của anh toàn thân bất động, cô nằm dài trên vũng máu đỏ tươi, chiếc đầm cưới màu trắng cũng biến thành một màu đỏ...
Vương Minh Hàn thất thần bò đến....bò đến bên cạnh cô....
Anh đỡ lấy cả người Tiểu Diệp rồi cẩn thận kéo cô ôm vào lòng, anh sờ vào gương mặt đầy máu của cô, tay anh chạm vào người cô thì nơi nào cũng đều là máu, càng nhìn lại càng khiến tâm can của anh như bị thiêu đốt
"Gọi cấp cứu đi....làm ơn...ai đó gọi cứu thương giúp tôi..."
Một Tiểu Diệp thân thể đầy máu, toàn thân bất lực nằm trong vòng tay của Vương Minh Hàn. Anh quỳ bên vũng máu đỏ tươi, trên người cả hai người đều phủ đầy máu
Tiểu Diệp mở mắt ra đi...Tiểu Diệp em mở mắt ra nhìn anh một lần thôi...Anh van xin em đó...
Vương Minh Hàn ngẩng mặt lên trời mà thét lên một tiếng "AAAAAAAAAAA"
Đừng bỏ anh...
Tiểu Diệp, đừng bỏ anh...
Em hứa gả cho anh rồi, nhất định em phải sống....
Anh không cho phép...
Đừng bỏ anh...
Vương Minh Hàn siết chặt lấy Diệp Vô Tâm trong lòng ngực của mình, anh liên tục lắc đầu trong vô thức.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Tống Tiểu Tình như bị hóa đá, cô đứng ở đó như một bức tượng, một dòng lệ chảy dài từ khóe mắt trượt xuống cằm.