Sáng hôm sau, một ngày tươi đẹp mới lại bắt đầu dù cho từ hôm qua tới nay chỉ có trái cây dại lót bụng nhưng chỉ cần họ có nhau, ăn gì cũng thấy vui
Tối qua sau một đêm kích tình mãnh liệt, Tiểu Diệp cuộn người rút trong lòng ngực của Vương Minh Hàn ngủ rất say. Vương Minh Hàn mặc cho cô cứ như con mèo quấn chặt lấy mình, anh đã tỉnh dậy từ sớm nhưng lại không nỡ để cô nằm đó một mình, cảm giác được cô quấn lấy thật khiến anh đê mê đấy chứ
Theo dự kiến có thể hôm nay Huyền Vũ sẽ lần tín hiệu mà mò đến đây, hy vọng cậu ta không ngốc đến mức tìm không ra nơi này.
Vương Minh Hàn càng nghĩ càng thấy vui mà bật cười từ trong bụng. Mọi thứ bây giờ đối với anh là tuyệt đối mãn nguyện, sở dĩ tối qua anh áp chế cô cuồng bạo như vậy là vì anh lại nhớ đến vẻ mặt lúc cô gỡ tay anh ra, mặc kệ mạng sống của mình, cô không muốn làm gánh nặng cho anh, bởi lẽ cô cho rằng bản thân mình là sự vướng bận của anh nên mới nghĩ ra hạ sách đó. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã khiến trái tim anh như sắp tan chảy nhũng nhịu thành nước vậy. Hành động đó của cô không khiến anh tức giận mà lại càng làm anh muốn phanh phui hết lòng dạ mình ra mà yêu cô.
Vương Minh Hàn cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nụ hôn đầy trân trọng như hôn một bảo vật vô giá vậy.
Không biết có phải Tiểu Diệp bị anh hôn nên có vẻ khó chịu hay không mà động thân một lúc rồi quay mặt sang hướng khác, lưng hướng về phía anh
Vương Minh Hàn nhíu mày, đáy mắt tối sầm, vẻ mặt vô cùng khó coi. Ngay sau đó, anh vòng cánh tay to lớn của mình sang lật cả người cô quay trở lại, buộc cô phải ngoan ngoãn nằm trong lòng mình. Thấy cô chịu nằm yên trong tư thế đó, anh mới thấy hài lòng
Khi nãy thấy cô động đậy, cho rằng cô đã thức rồi, anh khẽ lên tiếng gọi "Tiểu Diệp"
Không nghe cô hồi đáp lại mình, Vương Minh Hàn chỉ còn nước nghiêng người ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, rõ ràng là rất mê người, ngay cả khi ngủ cũng đẹp như vậy sao...
Gương mặt này của em đúng là phải chỉnh lại thôi
Vương Minh Hàn cứ vậy mà vừa nhìn ngắm cô vừa mỉm cười. Được một lúc, anh thấy bụng mình bắt đầu cồn cào vì đói. Rất nhiều ngày nay anh không được ăn uống tử tế, đã vậy còn sống dở chết dở, lúc gặp nguy hiểm rõ ràng là chẳng bao giờ thấy muốn ăn cả nhưng bây giờ sóng yên biển lặng rồi thì cái bụng của anh lại bắt đầu giở chứng thiếu gia...
Vương Minh Hàn áp bàn tay của mình lên mặt cô rồi vỗ nhẹ "Tiểu Diệp, dậy đi, anh đưa em đi bắt tôm"
Tiểu Diệp dùng dằng đẩy tay anh ra "Tôm gì chứ? Đừng có phá"
Vương Minh Hàn bật cười lắc đầu "Hôm qua anh nhìn ra ngoài bờ biển thì phát hiện ở đây có tôm, bây giờ anh đói lắm, chúng ta cùng đi bắt tôm rồi nướng lên ăn được không"
Cảm giác bị quấy rầy khi ngủ thật khó chịu, cô bực nhọc cào nhào khi đang mớ ngủ "Ăn tôm phiền phức, ăn em đỡ đi"
Vương Minh Hàn sững người, anh không nghĩ gì liền lắc đầu "Nhưng bây giờ anh đói lắm, không còn sức nữa"
Tiểu Diệp nhíu mày và dường như cô đã tỉnh táo hoàn toàn, cô ngước mặt lên nhìn bộ dạng vòi vĩnh đó của anh, bàn tay của cô lại bắt đầu không yên phận mà di chuyển xuống bên dưới, một khắc liền nắm lấy anh bạn bên dưới cố định trong lòng bàn tay
"Ăn em khiến anh tốn nhiều sức lực lắm sao? Hửm...."
Tiểu Diệp trong tay cầm bảo vật nhà anh, ngữ khí đầy mùi vị uy hiếp khiến cho Vương Minh Hàn muốn toát mồ hôi hột
"Tiểu Diệp, đừng chơi những trò nguy hiểm như vậy được không?"
Diệp Diệp nhoẻn miệng cười, cô vẫn giữ thứ đó trong lòng bàn tay như chẳng hề có ý tha cho anh, toàn thân cô chuyển động rồi ngồi hẳn lên bụng anh, cô đặt anh nằm giữa hai chân mình, bộ dạng đầy tính áp chế nam nhân dưới hạ thân
Tiểu Diệp thẳng thắn trừng mắt hỏi anh "Bây giờ cho anh lựa chọn lại lần nữa. Ăn em với ăn tôm, anh chọn ăn thứ nào?"
Vương Minh Hàn tim đập chân run, anh bạn phía dưới cũng run lẩy bẩy mà xụi lơ, không một tý sức sống nào cả, yết hầu của Vương Minh Hàn chuyển động kịch liệt, từng tầng mồ hôi trong suốt vã ra ở trên trán phản chiếu gương mặt đầy quỷ kế mưu sâu của cô
Vương Minh Hàn hết cách, chỉ thiếu điều chấp tay van xin cô "Vợ à, em cũng bóc lột sức lao động quá mức rồi, anh động thân cả đêm qua nên bây giờ rất đói, anh rất muốn ăn tôm, xin hứa ăn tôm xong nhất định sẽ bù đắp cho em, có được không?"
Tiểu Diệp xoa nhẹ thái dương mình một cái, biểu tình dường như thiếu kiên nhẫn, cô nhếch miệng cười rồi lại bày quỷ kế tiếp tục. Tiểu Diệp dịch hạ thân xuống thấp một chút, vừa hay lại áp hoa nguyệt mềm mại của cô lên cự vật của anh, bộ dạng phong tình vạn chủng ngồi trên cơ thể chắc nịch của người đàn ông nào đó đang hoang mang cực độ. Cô lại mang theo âm giọng kiều mị quyến rũ anh
"Vương lão đại....Chẳng lẽ anh nhìn em lại không hấp dẫn bằng mấy con tôm hùm trong nhà hàng năm sao hay sao?"
Vương Minh Hàn "..." Đừng hành hạ anh nữa. Huyền Vũ đâu rồi, ngươi bắt được tín hiệu chưa vậy?
...
Huyền Vũ ngồi trên trực thăng hắc hơi liên tục mấy chục cái khiến cho đầu mũi anh đỏ lên, Bạch Hổ vỗ vỗ vai anh ta như để trấn an "Đừng lo, chúng ta bắt được tín hiệu cầu cứu của lão đại rồi, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi, tình trạng này chỉ là cảm mạo thông thường thôi"
Huyền Vũ gật gật đầu, anh bò ra sau đuôi trực thăng cuộn một tấm chăn lại ngủ ngon lành, Thanh Long ngồi trước thiết bị thông tin không ngừng kiểm tra đi kiểm tra lại, cuối cùng trên màn hình hiển thị một hòn đảo bé xíu
"Đây không hẳn là đảo, chỉ là một chởm đất nhô lên khỏi mặt nước thôi, nơi này có thể bị tách ra từ đất liền"
"Sẽ chìm không?" Bạch Hổ tò mò hỏi, Thanh Long lập tức lắc đầu "Chìm thì không nhưng không biết lão đại với Diệp tiểu thư ở trên đó làm gì, chúng ta xuất hiện như vậy có đường đột quá không?"
Bạch Hổ liền nảy ra ý nghĩ "Có cách này, hay là chúng ta trước khi hạ cánh đáp xuống nên bắn pháo hoa tín hiệu trước để cho lão đại kịp chuẩn bị"
Nói đến đây, trong đầu Thanh Long xuất hiện một bầu trời đen tối, Bạch Hổ đẩy vai Thanh Long một cái, trên mặt nở ra nụ cười nham hiểm vô cùng "Tôi biết anh hiểu ý tôi mà"
Thanh Long gãy gãy đầu điên cuồng suy diễn ra cảnh tượng hạnh phúc ân ân ái ái của lão đại và Diệp Diệp nhưng anh làm sao có thể lường trước được việc Vương Minh Hàn đang bị tiểu mỹ nhân trong mắt bọn họ rút cạn sinh lực kia kìa
Vương lão đại của chúng ta đúng là không thoát khỏi bàn tay của Tiểu Diệp, anh bất lực nằm bên dưới, Tiểu Diệp lại ngồi trên người anh mà không ngừng động thân. Đến cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng thở hắt ra của Vương Minh Hàn, Tiểu Diệp nhoẻn miệng cười hài lòng vỗ vỗ lên mặt anh rồi nằm hẳn lên người anh không ngừng thở ra, hơi thở họ như hòa vào nhau, cứ quấn lấy nhau khiến họ thật sự sống không bằng chết
Vương Minh Hàn nâng tay vuốt cái đầu nhỏ nằm tựa trên lòng ngực mình, bộ dạng ủy khúc hỏi cô "Hôm qua em đã ăn loại trái dại nào vậy?"
Tiểu Diệp vừa thở để cố sức lấy lại hơi, vừa thì thào đáp "Táo, chuối và một ít nho"
Vương Minh Hàn khịt mũi cười kêu trời
Những thứ đó đều mang dưỡng chất rất tốt và đặc biệt chứa nhiều chất giúp tăng sinh lý cho phụ nữ, hôm qua có lẽ vì quá đói nên cô đã ăn rất nhiều, chả trách sao cô lại như vậy.
Vương Minh Hàn không biết làm sao nữa, anh đưa tay lên vò vò tóc cô, cử chỉ dù là trêu chọc nhưng rõ ràng là vô cùng sủng nịch.
"Tiểu Diệp, chúng ta trở về liền cử hành hôn lễ có được không?"
Diệp Diệp tuy là toàn thân mỏi nhừ nhưng cô vẫn nhận thức được những lời anh nói, cô ngẩng mặt lên nhìn anh "Phải rồi, còn một tuần nữa là đến ngày cưới rồi, em suýt thì quên mất"
Khóe môi của anh cong lên mãnh liệt, đáy mắt đắm chìm cúi xuống nhìn cô "Mọi thứ đều đã được chuẩn bị, việc của em chỉ là cần mặc áo cưới rồi cùng anh bước lên lễ đường mà thôi"
Tiểu Diệp hài lòng gật đầu một cái, sau đó lại áp mặt vào lòng ngực anh, bất giác cô lại hỏi anh "Em đẹp không?"
Vương Minh Hàn không suy nghĩ gì liền gật đầu "Đẹp"
"Vậy anh yêu em không?"
"Yêu"
"Anh sẽ không thuộc tầng lớp tra nam bẩn thiểu phải không?"
"Đương nhiên rồi"
"Vậy anh thích tôm hùm hơn thích em phải không?" Tiểu Diệp bất ngờ lái sang chuyện lúc sáng, nhưng Vương Minh Hàn rất nhanh trí phản xạ lại ngay "Đương nhiên là thích em hơn"
Diệp Diệp nhà ta siêu tổ lái rồi, vừa nói chuyện này liền bắt chuyện khác vào
Tiểu Diệp bật cười khanh khách... May mắn cho anh đó.
Vương Minh Hàn đắc ý cũng cười sang sảng...Phù!..Làm hú hồn
Mãi đến tận chiều vẫn không thấy người của mình đến, Vương Minh Hàn tranh thủ ít thời gian này nắm tay Tiểu Diệp đi dạo bãi biển
Trên là bầu trời đầy sao, dưới là làn nước sóng sánh ấp ủ cả một dãy ngân hà, gió thổi tạt vào bờ khẽ rũ ngủ vạn vật. Trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa tấm vải đen huyền dịu, cát như cánh tay dài ôm lấy biển, còn biển thì không ngừng ca hát du dương. Mặt trăng thẹn thùng soi mình xuống vùng nước lạnh, ánh sáng trơ trội khiêm tốn hắt xuống mặt biển lại không khác gì một chiếc cầu ô thước bắt ngang qua lòng đại dương.
Bãi cát trắng xô mình nằm bên dưới như đang tận hưởng cảnh đẹp nơi này. Sự e thẹn của trăng làm sao xinh đẹp bằng nụ cười ngọt ngào của cô gái, sự hùng vĩ của biển cả bao la sao mạnh mẽ bằng khí chất của người đàn ông.
Một người đầy khí chất hoang dã, một người lại quyến rũ phong tình, họ sánh bước bên nhau dưới sắc trăng lạnh lẽo, đôi chân trần đùa nghịch làn nước trong veo, hai bàn tay đan chặt vào nhau, họ từng bước dạo quanh bãi biển, tiếng cười đùa của cô gái lại bị che lấp bởi âm thanh du dương của biển, ánh mắt tràn đầy sự sủng nịch của người đàn ông lại bị lập liếm bởi cảnh đêm huyền ảo.
Hai đôi chân chầm chậm bước dài trên làn cát trắng, nơi họ đi qua để lại phía sau những đầy rẫy dấu ấn kỷ niệm.
Chặn đường này quả thật rất dài, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại thì lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu
Họ đã gặp nhau và cùng nhau đi với nhau một đoạn đường khá xa rồi. Và bây giờ họ cũng hiểu được đối phương là quan trọng như thế nào trong lòng họ. Họ không quan tâm gì cả, họ chỉ cần biết hiện bây giờ trong mắt họ vốn có nhau là đủ.
Tiểu Diệp khoác tay Vương Minh Hàn, anh xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nụ hôn từ từ di chuyển xuống chóp mũi rồi xuống đôi môi của cô, một cảnh tượng lãng mạng có thể khiến cho tâm hồn người khác phải lay động mà kêu gào trong lòng ngực
Pháo hoa bất chợt nổ ra từ bầu trời đen tĩnh mịch khiến cho Vương Minh Hàn và Tiểu Diệp phải đưa mắt nhìn lên, cả hai hơi ngẩn ra một chút. Bầu không khí lãng mạn nhất thời bị vén sang một bên
Từ trong những ánh sáng đa màu đa sắc, một chiếc trực thăng "tạch tạch" bay là đà đến. Sau đó chỉ còn thấy Bạch Hổ và Thanh Long nép sát cửa trực thăng vẫy vẫy tay gào thét
Vương Minh Hàn nắm lấy tay Tiểu Diệp mỉm cười đầy hạnh phúc, anh không nói gì liền lập tức cúi người xuống cõng cô lên lưng mình sau đó từ từ bước về chỗ trực thăng
Trước khi leo lên trực thăng, cả Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn đều đồng loạt nhìn lại nơi này, nhìn lại quang cảnh đêm ở đây và nhìn lại quãng đường họ đi trải qua
Chiếc trực thăng khép chặt cánh cửa lại rồi cũng từ từ bay lên cao, thông qua chiếc cửa kính, cô chỉ còn nhìn thấy bên dưới là một tiểu đảo nhỏ bé với làn cát trắng bao bọc xung quanh...
Vương Minh Hàn kéo cô ngã vào lòng mình như muốn vuốt ve "Sao vậy? Không nỡ?"
Tiểu Diệp chỉ gật gật đầu, cô đương nhiên là không nỡ...
Vương Minh Hàn nhoẻn miệng cười xoa đầu cô "Ngoan, về nhà lo chuyện lễ cưới trước, những thứ khác chúng ta có thể cùng nhau làm"
Đây là lời của anh
...
Trực thăng vừa đáp xuống, Vương Minh Hàn đã bế Tiểu Diệp lên đưa thẳng cô vào sảnh lớn của Vương Gia Đại Trạch, vẻ lạnh lùng vốn có lập tức trở lại ngay
"Bạch Hổ, tới xem vết thương cho Tiểu Diệp"
Bạch Hổ vội vàng chạy đến "Dạ"
Vương Minh Hàn còn căn dặn hạ nhân chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho anh và cô, còn cẩn thận nhắc nhở giữ ấm nước tắm để Tiểu Diệp được vệ sinh sau khi kiểm tra vết thương, anh lo lắng nhất vẫn là vết thương ấy, nếu để ảnh hưởng đến gân cốt sẽ không rất nguy hiểm
Bạch Hổ cẩn thận xem qua vết thương một lượt, anh lập tức cho Tiểu Diệp uống nhanh một viên thuốc kháng viêm cấp tốc, không những vậy còn cầm kim tiêm lên chuẩn bị chích cho cô một mũi
Tiểu Diệp hốt hoảng nhảy khỏi ghế bay thẳng lên người Vương Minh Hàn cầu an ủi "Minh Hàn, đừng chích"
Bạch Hổ "...." mặt nổi đầy hắc tuyến. Trên tay vẫn còn đang giữ kim tiêm đầy dịch thuốc
Cái quỷ gì vậy?
Vương Minh Hàn cũng bị cô dọa cho giật mình, anh vòng tay ra sau vuốt ve cô "Đừng sợ"
Bạch Hổ gào thét trong cổ họng. Trời đất ơi là trời, bà cô của tôi ơi, cô giết bao nhiêu người như vậy rồi sao lại sợ một cây kim nhỏ xíu thế này?
Tiểu Diệp lắc đầu không chịu "Đừng mà, em sợ lắm, em không chích thuốc đâu"
Toàn bộ người ăn kẻ ở hầu hạ trên dưới Vương gia đều đờ hết cả người "...."
Vương Minh Hàn cau mày nhìn Bạch Hổ "Chích ở đâu?"
Bạch Hổ mang theo một vẻ mặt vô cùng bình thường đáp lời lão đại "Dạ, là ở mông"
"Không được" Tức thì nghe thấy âm thanh này của Vương Minh Hàn, Bạch Hổ càng bị dọa cho chết đứng hơn, anh ngẩng người ra như bị ngu vậy
Lão đại bảo không được, là đang cố ý ngăn cản anh sao?
Vương Minh Hàn thấy phản ứng quá mạnh của bản thân có lẽ đã dọa đến nhiều người có mặt ở đây, anh khẽ ho vài cái sau đó mới nhỏ nhẹ thương lượng
"Chích chỗ khác được không?"
Bạch Hổ lắc đầu, Vương Minh Hàn lại càng kiên quyết hơn "Vậy thì không chích nữa"
"Không được đâu lão đại, sẽ rất nguy hiểm, rất dễ bị ảnh hưởng đến gân cốt" Bạch Hổ nhất mực can dán, nếu lỡ sau này bà cô của anh có chuyện gì chẳng phải lúc đó lão đại sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu anh sao. Anh có trăm cái mạng cũng không gánh nổi đâu
Vương Minh Hàn vẫn giữ lấy cô gái trong lòng, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ thương lượng với Bạch Hổ "Hướng dẫn của tôi"
Bạch Hổ há hốc mồm, hai mắt trợn trắng không tin nổi tai mình vừa nghe cái gì nữa. Anh ngơ ngác "Hả?" lại lần nữa.
Sau đó lập tức nhìn thấy đáy mắt lạnh lùng của Vương Minh Hàn thì anh ta cũng biết lỗ tai nhỏ không hề nghe nhầm. Lão đại muốn tự tay làm
Nói dứt lời, Vương Minh Hàn đưa Tiểu Diệp đi thẳng về cầu thang, Bạch Hổ bần thần lủi thủi chạy theo sau
Ở bên trong phòng, Bạch Hổ đứng trước mặt Vương Minh Hàn, Tiểu Diệp thì ngồi thừ trên giường nhìn họ đóng cửa dạy bảo nhau
"Lão đại giữ kim tiêm như thế này, rồi ấn vào đây, đâm kim một góc chín mươi độ, lượng thuốc thì thuộc hạ sẽ giúp lão đại điều chỉnh vừa đủ"
Vương Minh Hàn cầm kim tiêm trong tay, anh nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ "Thử nghiệm trước được không?"
Bạch Hổ run rẩy khi biết sinh mạng bé nhỏ của mình sắp bị đe dọa nhưng biết làm sao được, Bạch Hổ từ từ xoay mông qua hướng về phía Vương Minh Hàn rồi tuột quần xuống, Tiểu Diệp hốt hoảng quay mặt về phía khác tránh tầm nhìn
Vương Minh Hàn cầm kim tiêm trên tay cẩn thận đâm vào da thịt của Bạch Hổ "Cảm thấy thế nào? Dễ chịu chứ?"
Bạch Hổ rên hừ hừ, vẻ mặt vô cùng thống khổ "Dùng lực nhẹ một chút, khi rút ra phải nhanh và dứt khoát là ổn"
Tiểu Diệp quay mặt về hướng khác nhưng nghe những âm thanh thế này thật sự là quá ám muội đi, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi ở đó nghe hai gã nam nhân cứ một lúc là mạnh một chút, thỉnh thoảng lại nhẹ một chút.
Thật quá đáng mà
Đến khi Bạch Hổ thấy ổn thì mông của anh cũng sắp bấy nhầy rồi, tư thế của anh ta vô cùng khó coi mà lê lếch ra khỏi phòng, bước ra ngoài liền bắt gặp vô số những ánh mắt tò mò đầy dèm pha khiến anh tức nghẹn họng
Vương Minh Hàn cẩn thận đeo bao tay vào, anh dùng một ống kiêm tiêm chứa dịch kháng viêm tiến về phía cô
Tiểu Diệp rút vào một góc giường, Vương Minh Hàn mỉm cười tiến đến dỗ dành cô
"Đừng lo, kỹ thuật của anh khá lên nhiều rồi"
Tiểu Diệp kiên quyết không đồng ý, Vương Minh Hàn kéo cô lại đặt cô ngồi lên đùi mình "Ôm lấy anh"
Tiểu Diệp ban đầu chống cự rất kịch liệt nhưng sau cùng vẫn phải ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, hai tay của anh vòng ra sau lưng cô, từ từ tháo bỏ nắp đậy đầu kim, anh vuốt nhẹ vào lưng cô cử chỉ rõ ràng là rất yêu chiều.
"Hôm nay em muốn ăn gì? Anh bảo người làm chuẩn bị cho em?"
"Mọi thứ em đều có thể nuốt vào bụng, kể cả anh" Tiểu Diệp có chút lo sợ nên mới vừa nói vừa giữ chặt lấy anh như vậy.
Vương Minh Hàn mỉm cười vỗ vỗ vào lưng cô "Được, được. Sẽ cho em tất" Nói đến đây, Vương Minh Hàn nhẹ tay vén váy cô lên rồi dứt khoát tiêm thuốc vào mông cô, Tiểu Diệp mím môi kêu "ứ" lên một tiếng như mèo con vậy. Vương Minh Hàn rút vội kim tiêm ra rồi ném bay vào sọt rác, anh xê dịch hạ người cô nằm xuống giường, anh hôn nhẹ lên môi cô rồi mỉm cười "Tiểu Diệp ngoan, chẳng phải đã xong rồi sao?"
Cô vòng tay lên cổ anh kéo anh xuống, buộc môi anh quay về vị trí cũ khi nãy.
Thật không ngờ hàng chục năm làm sát thủ hóa ra điểm yếu của cô lại nằm ở cây kim tiêm