Em Nguyện Làm Một Người Bình Thường Bên Cạnh Anh
Bầu Bạn Là Lời Tỏ Tình Lâu Dài Nhất Anh Dành Cho Em
Đại Tân Hôn
Một tuần trôi qua trong sự tất bật, mỗi người mỗi việc không ai giống ai, mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu toàn
Theo thông lệ truyền thống nên diễn ra lễ rước dâu nhưng hiện giờ Tiểu Diệp vốn đang sống hẳn hoi trong Vương Gia Đại Trạch nên không có cách nào chiều ý cô cả.
Ban đầu cô đề xướng quay trở về nhà cũ Diệp gia nhưng Vương Minh Hàn lo lắng vô cùng, ở đó là biệt uyển hiu quạnh, huống hồ nơi đó từng xảy ra quá khứ ám ảnh đầy đau buồn của cô, anh không muốn để cô về đó, kẻo ở một mình lại suy nghĩ lung tung, anh không ở bên cạnh sẽ càng thấy bất an hơn
Đến cuối cùng là vẫn Tiểu Tình suy nghĩ chu toàn, cô ấy đề nghị đưa Tiểu Diệp sang ở Tống trạch để tiện đường cho Vương Minh Hàn làm lễ rước cô dâu.
Tiểu Diệp e ngại việc này sợ làm phiền đến Tống lão gia nhưng ông ấy xem Tiểu Diệp không khác gì con gái mình nên không hề có ý khước từ nào cả, ngược lại là tuyệt đối ủng hộ, vô cùng hào hứng khi cho mượn phòng
"Tiểu Diệp cháu yên tâm, từ lúc Tiểu Tình gả đi thì Tống trạch luôn bỏ trống, phòng của con bé cũng được dọn dẹp hằng ngày, nếu cháu không thích có thể tùy tiện chọn một căn phòng khác. Cháu là con gái của Nhất Giang thì cũng như con gái chú, không việc gì phải ngại"
Tiểu Tình cực lực ủng hộ "Tiểu Diệp, chị thấy bây giờ cuộc sống hôn nhân của em không phải rất viên mãn sao? Nếu chị xuất giá từ Tống trạch thì sẽ được thừa hưởng vận may phúc trạch như em vậy. Còn nữa nha, em có thể cho chị mượn hai tiểu bảo bối nhà này làm thiên sứ đi trước rải hoa cho chị"
Không biết từ đâu chui ra hai cái đầu nhỏ xíu tròn trịa, một nam, một nữ lại vô cùng thanh tú. Chúng đáng yêu hết phần thiên hạ, nhất là cô bé gái lần trước mời trà đã để lại trong lòng Diệp Diệp một nỗi vấn vương khó tả
Đậu Đỏ mỉm cười híp mắt, cô bé chạy đến nắm tay áo Diệp Diệp mà lay lay tay cô "Cô Tiểu Diệp có muốn để Đậu Đỏ làm thiên sứ dẫn đường không?"
Tiểu Diệp bật cười xoa nhẹ lên đầu bé con "Đương nhiên là cô muốn rồi, con đáng yêu như thế sao cô lại không muốn được"
Đứa bé trai nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, nụ cười vô cùng có khí chất nam tử hán "Cô ơi, cô xinh đẹp như vậy, sau này con gái cô sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp giống cô"
Vương Minh Hàn kéo Phó Kiến Văn sang một góc rồi vỗ nhẹ lên đầu thằng bé "Xem ra con lại chuẩn bị nói điều gì đó rồi?"
Phó Kiến Văn cười cười như muốn lấy lòng anh "Ba nuôi thật tài giỏi. Ý của con là con đã chấm được con gái của ba rồi. Sau này ba nuôi phải gả em ấy cho con"
Vương Minh Hàn vừa chỉnh trang quần áo cho thằng bé vừa trêu "Cái thói ép người này của con xuất phát từ đầu vậy?"
Ở một góc nào đó, người đàn ông đen mặt trông vô cùng khó coi
Tiểu Tình cười khúc khích nhìn Phó Quân Hạo đang ho sặc sụa
Phó Quân Hạo "....." Nằm không cũng trúng đạn
Sau khi mọi quyết định đã đâu vào đấy. Tiểu Tình bỏ một chuyến trở về Tống trạch để cùng Liễu Trang Như trang trí lại phòng ốc, vừa hay có thể chuẩn bị một vài trò chơi quấy rối nhỏ để thử thách đàn trai, ngay cả Phó Quân Hạo và Ứng Khiêm vì muốn giúp Vương Minh Hàn đoạt cô dâu nên cũng đã không ít lần thử dò la nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Họ vốn dĩ là miệng kín như bưng
Cuối cùng thì thứ gì đến cũng đến, giấc mộng được đưa Tiểu Diệp về nhà cuối cùng cũng diễn ra, cả đêm qua Vương Minh Hàn nôn nóng đến mức cố gắng ngủ thế nào cũng không chợp mắt được, anh cứ xoay tới xoay lui, đầu óc rối tung rối mù.
Ít phút nữa thôi, cô ấy sẽ chính thức trở thành vợ của mình, sẽ là người mà đời này kiếp này Vương Minh Hàn không bao giờ thay đổi. Cô là chính thất duy nhất của anh, là niềm an ủi lớn nhất đời này của anh
Chuông báo thức vừa reo lên, Vương Minh Hàn đã tung chăn bật người ngồi dậy, anh tắm rửa sạch sẽ, tự tay mình mặc bộ lễ phục sang trọng lên người, còn tỉ mỉ xịt lên cơ thể một ít nước hoa nam giới. Tóc chải vút lên cao vô cùng phong độ, vẻ mặt tươi tắn đến lạ thường, sự hiên ngang ngạo mạn vẫn chưa hề dứt trong cái khí thế hừng hừng đó của anh, nhưng hôm nay bên trong từng bước đi hiên ngang đó chính là một sự ngọt ngào lấp ló bao quanh. Vương Minh Hàn cứ mỉm cười suốt không thôi
Vương Minh Hàn đẩy cửa bước ra, bên ngoài là hơn năm mươi chiếc siêu xe đổ dài cặp theo hai bên đường nối liền từ cổng lớn Vương Gia Đại Trạch
Ở giữa sảnh lớn đã có sự xuất hiện của Tứ đại hộ pháp đứng đợi sẵn, Phó Quân Hạo và Ứng Khiêm cũng đã đến, hai người họ thấy Vương Minh Hàn bước ra liền quay đầu nhìn lại
Phó Quân Hạo mặc vest tao nhã bước đến cài hoa cưới lên ngực giúp cho Vương Minh Hàn, anh còn cẩn thận chỉnh đi chỉnh lại vài lần cho đến khi đạt đến mức độ tuyệt đối hoàn mỹ thì mới chịu hài lòng
Vương Minh Hàn hiên ngang đứng trước mặt mọi người, vẻ mặt ai ai cũng háo hức mong đợi sự xuất hiện của nhân vật chính ngày hôm nay
Phó Quân Hạo nhếch nhẹ khóe môi cười vỗ vỗ vào ngực của anh "Vương lão đại, hôm nay soái lắm"
Vương Minh Hàn mang theo cử chỉ kiêu ngạo vênh mặt lên "Còn phải nói sao?"
Nói rồi anh đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống những người bên dưới rồi ra lệnh "Đã đến lúc đưa Tiểu Diệp trở về rồi"
Nói xong Vương Minh Hàn còn thản nhiên cong miệng cười đắc ý.
Anh bước đi giữa hai dòng người xếp ngay ngắn, mạnh mẽ bước ra khỏi cửa lớn. Ngay sau đó, hàng chục chiếc xe lần lượt lăn bánh vụt khỏi cổng lớn Vương Gia Đại Trạch, cảnh tượng này thật sự không khác trăm binh vạn mã đang hành quân ra chiến trường để quyết tâm đấu một trận đánh lớn vậy.
Nhưng để chống mắt lên xem thử sự đắc ý này sẽ kéo dài được bao lâu bởi vì Vương lão đại của chúng ta làm sao biết được những điều gì đang đợi phía trước
Chiếc xe dừng bánh tại sân lớn Tống trạch, Vương Minh Hàn cùng dàn rể phụ đầy khí thế tiến thẳng vào trong nhưng ngay sau đó, từ trên cao ngay chỗ cửa ra vào Tống trạch bỗng rơi xuống hai thùng nước to đùng.
"Lão đại cẩn thận" Thanh Long lập tức bật ra một chiếc ô lớn không biết lấy từ đâu che chắn lại cho Hội đồng cướp dâu, cũng nhờ vậy mà mọi người đều không ai trở thành chuột lột
Vương Minh Hàn bậc cười sang sảng đắc ý vỗ vai Thanh Long "Làm tốt lắm....Hahahaha"
Vương Minh Hàn nhấc chân đầy khí thế bước thẳng vào sảnh lớn nhưng vừa bước được vài bước thì bỗng từ đâu lại xuất hiện thêm hai cái thùng khác bay từ trong ra ngoài. Chiếc thùng này không phải là nước như lúc nãy mà là một thứ khác đặc biệt hơn
"Ràooooooo" một tiếng. Từ đầu đến chân của Vương Minh Hàn phủ đầy bột trắng, tóc của anh cũng là một màu trắng của tinh bột.
Mọi người há hốc miệng nhìn Vương Minh Hàn
Trời ơi, đúng là lo tới lo lui, tính tới tính lui vẫn không thể đoán được mưu sâu quỷ kế của bụng dạ phụ nữ.
Vừa lúc này, Ứng Kỳ Vũ và Phó Kiến Văn không biết từ đâu xuất hiện chạy đến đứng trước mặt mọi người, hai cậu bé mặc hai bộ vest trẻ con rất ra dáng bảnh bao, gương mặt khắc họa nụ cười toe toét, hớn hở, hai gương mặt nhỏ xíu xinh xắn ngước lên đồng loạt chúc phúc cho anh
"Sống bên cạnh nhau đến đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp, mãi không xa rời"
Thì ra tinh bột rải lên người lại mang ý nghĩa chúc phúc này.
Vương Minh Hàn không biết nên phản ứng thế nào cho đúng, nhưng dù sao thì cũng là lời hay ý đẹp, anh bật cười sang sảng cúi người xuống trước hai cậu bé đáng yêu, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng
"Ai dạy các con trò này hả?"
Phó Kiến Văn nhanh miệng đáp lời anh "Còn ai trồng khoai đất này, không là mẹ Tiểu Tình thì còn ai nữa"
Vương Minh Hàn cong miệng cười, bộ dạng vô cùng nhúng nhường
"Vậy nói cho ba nghe còn bao nhiêu cạm bẫy đang bày ra phía sau chờ ba vậy hả?"
Phó Kiến Văn lưỡng lự một chút mới nhanh nhảu đáp lại "Ba nuôi nè, chúng ta ra đây bàn một vụ làm ăn lớn được không?"
Nói rồi Phó Kiến Văn nắm tay Vương Minh Hàn kéo anh sang một góc thì thầm. Không biết cả hai nói gì nhưng một lúc sau liền thấy hai người họ quay lại, đã vậy Phó Kiến Văn còn lén lút đưa một phong bì màu đỏ cho anh nữa, trên mặt hai người một lớn một nhỏ lại cười hí ha hí hửng vô cùng quỷ quyệt
Vương Minh Hàn ra hiệu cho đám rể phụ theo sau mình, anh nhẹ nhàng vượt qua thêm vài cửa nữa. Hầu hết những thử thách bày ra đều là những chiêu trò khủng khiếp nhất có thể khiến cho Hội đồng cướp dâu thua thê thảm, nhưng xem ra Vương Minh Hàn đã thương lượng được với Phó Kiến Văn
"Tiểu Tình, cậu xem bọn họ đã đến chưa?"
Tiểu Tình nghênh mặt đắc ý đáp "Chưa đâu? Ít nhất là tầm nửa giờ nữa"
Sở dĩ Tiểu Tình chắc ăn như vậy là vì cô đã sắp xếp bác Kỳ, là ông lão bán cá ngoài chợ mà Diệp Diệp quen biết, ít ai biết rằng ông ấy lại là một tay đại kiện tướng, bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch không có đối thủ để làm cửa ải khó cho Vương Minh Hàn nên Tiểu Tình đinh ninh rằng sẽ phải mất thêm rất nhiều thời gian nữa mới có thể nhìn thấy được đám cướp dâu. Nhưng cô làm sao biết được "thằng quỷ con" nhà cô đã đi lấy lòng ông Kỳ từ lâu, thậm chí còn kéo được ông ấy về phe của Vương Minh Hàn nên anh chỉ còn dùng vài nước cờ liền có thể giành chiến thắng
Tiểu Tình và Liễu Trang Như ngồi bên trong phòng trang điểm với Diệp Diệp, ngay cả Chu Tước cũng bị Tiểu Tình kéo sang đây để phụ việc, Chu Tước đáng thương cũng không có cách nào từ chối. Thỉnh thoảng, họ lại mở hé cửa phòng ra nhìn ra bên ngoài. Thoáng cái đã thấy đám rước dâu ập vào gần đến nơi. Tiểu Tình hốt hoảng đóng sầm cửa lại, cô quay vào trong với vẻ mặt hoang mang cực độ
"Trang Như, chúng ta bày thiên la địa võng rất nhiều mà, mới đó mà họ đã vào đến nơi rồi là sao?"
Liễu Trang Như cũng đần mặt ra không kém
Vừa nghe cái gì vậy?
"Để mình xem" Liễu Trang Như không tin, cô vừa dự tính chạy đến hé cửa ra xem thì lập tức bị Tiểu Tình ngăn lại
"Đừng, e là họ đã đứng ở trước cửa rồi"
Tiểu Tình vừa dứt lời đã nghe thấy bên ngoài cửa phòng của cô cực kỳ ồn ào, khỏi phải đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra
Chu Tước ngồi bên cạnh Diệp Diệp đắc ý cười "Lão đại không phải người dễ bị bắt nạt đâu, nếu ngài ấy không có bản lĩnh thì làm sao quy phục được "đại tẩu" đây"
Tiểu Tình và Liễu Trang Như đồng loạt đen mặt ">.