Vũ Lâm Linh

Long Nhuận chạy vào tận sâu rừng trúc không mục đích, cơn mưa hoàn toàn không có xu hướng nhỏ hạt, ngược lại càng không kiêng nể gì mà nặng rơi.

Hắn nhặt được một chiếc ô mỏng ở ven đường, nhưng mặt trên của ô đã mục nát hết cả, không thể vì hắn mà che đi bao nhiêu mưa gió.

Lúc này vẫn là tháng cuối xuân ấm áp, mưa làm ướt vạt áo dài, lạnh đến thấu xương, khiến cho cả người hắn run rẩy. Mà rừng trúc sâu thẳm, mưa bụi thật mạnh, mưa rơi trên lá trúc nghe sàn sạt, gió thổi cành trúc xạc xào, phiến mồ không rõ lai lịch sau lưng cũng dần biến mất. 

Thời tiết hàn thực, mưa gió hoang dã, sâu trong rừng trúc mang theo quỷ khí dày đặc khó hiểu.

Long Nhuận gắt gao cầm ô, nhanh chóng bước qua rừng trúc hỗn độn.

Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện có một gian nhà tranh, ẩn tại vùng thấp tối.

Mưa lớn khiến hắn không thể chần chờ, đành phải chạy nhanh tới, muốn mượn nóc nhà tranh kia để tránh màn mưa to xối xả.

Đến trước căn nhà tranh kia, Long Nhuận mới thu hồi ô trong tay, thở hổn hển đánh giá căn nhà tranh cửa gỗ đó.

Hắn lấy lại bình tĩnh, mới lấy tay gõ lên cánh cửa gỗ, hô “Xin hỏi có người không?” Nhưng xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi cùng tiếng gió, lại không có một âm thanh người.

Hắn có chút nôn nóng, lại gõ cửa. Lúc muốn hét lên, cánh cửa gỗ bỗng chốc bị kéo mở ra. 

Một nam tử mặt áo tơ trắng đứng trước mặt. Người này mặt mày như hoạ lại không nữ tính, nhìn thấy người ngoài cửa chỉ nhẹ nâng mày, đôi mắt phượng hơi hạ xuống, không biết vì sao đôi môi mím lại. 

Người ngoài cửa vội hỏi: “Tại hạ là Long Nhuận, mạo muội quấy nhiễu công tử là có nỗi khổ.”

Nam nhân bên trong chắp tay thở dài nói: “Long công tử nhất định là bị màn mưa xối xả này gây khó khăn, xin mời tiến vào tạm lánh một lát.” Dứt lời liền tránh người ra, để cho hắn tiến vào. 

“Đa tạ công tử.” Long Nhuận thoáng hạ thấp người, vội vàng đi vào trong cửa.


Nam tử áo trắng đóng cửa gỗ, trở lại phát hiện cả thân người kia ướt sũng, lại vẫn đứng phía sau mình, liền khó hiểu hỏi: “Long công tử sao không đi vào nhà trước?” 

Long Nhuận mỉm cười với y, nói. “Nước mưa trên vai công tử nước mưa mặc dù hiện không rõ, nhưng cũng không thấy công tử mang ô, chắc là nghe được tại hạ gõ cửa liền vội vàng lao tới? Ta sao có thể để cho ngươi gặp mưa? Nếu không chê ô rách, liền cùng vào nhà đi.”

Bạch y nam tử đầu tiên sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn trên vai mình, chợt cười nói: “Làm phiền công tử.”

Long Nhuận mở ô ra, để nam tử bước vào ô rồi đi về phía trước.

Đi tới trước cửa, Long Nhuận hơi bất cẩn bị vấp bậc cấp.

“Cẩn thận!” Bạch y nam tử cuống quýt thân thủ, ôm Long Nhuận sắp ngã trên mặt đất vào lòng mình.

Hàn ý cùng ẩm ướt ngay lập tức truyền vào trong cơ thể, khiến cho y rùng mình một cái.

Long Nhuận bị y ôm vào trong ngực, đứng thẳng lại mới nói: “Là chân tay ta vụng về, đa tạ công tử.”

“Long công tử khách khí, chính là lần sau đừng sơ suất.” Nói xong mới chậm rãi buông tay ra.

Long Nhuận đưa tay đặt chiếc ô đứng vững ở góc tường, lại xoay người cười nói, “Còn chưa hỏi danh hào công tử.”

Bạch y nam tử cả kinh trong lòng, mới vừa rồi chỉ lo nhìn bóng lưng Long công tử, thế nhưng lại nhìn đến thất thần, bị hắn nhất thời kêu mới hồi tỉnh lại, tránh không khỏi đỏ mặt tai hồng, lùi bước trả lời: “Tại hạ ẩn dật lâu ngày, sớm buông tha danh hào trần thế, Long công tử cứ gọi ta là Trường Canh.”

“Trường Canh?” Long Nhuân thử gọi một tiếng, tiếng gọi kia bỗng làm lòng nam nhân kia khẽ run rẩy.

“Long công tử…” Trường Canh lại đánh giá quần áo ướt đẫm trên người hắn, “Tại hạ có ít y phục đã lâu không dùng, nếu như công tử không chê cũ, không bằng đổi quần áo sạch sẽ đi? Ướt như thế dễ bị bệnh.”


Long Nhuận vươn tay vuốt mái tóc đen ướt của mình, khoé mắt lướt qua y vài lần, mới cong khoé môi nói: “Được, thật sự làm phiền Trường Canh huynh.”

Trường Canh xoay người thay hắn kiếm quần áo, lúc quay trở lại, Long Nhuận đã bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng. Giật mình, y liền xoay người sang chỗ khác kêu lên: “Long, Long công tử đây là…”

“Mời vừa rồi không phải Trường Canh huynh bảo ta thay quần áo sao? Có gì sai?” 

Lời nói vang lên bên tai. Thì ra Long Nhuận thoát áo mình xong đã tiến đến phía sau, lại đưa hai tay ôm từ phía sau, kéo mình vào trong ngực.

“Ngoài phòng mưa gió lạnh lẽo, ta mới bị cảm lạnh, quần áo mỏng manh này, sợ cũng không ấm áp được.”

Ngon tay trắng nõn, thon thả linh hoạt cởi bỏ dây lưng bên hông Trường Canh, ghé vào lỗ tai y mê hoặc nói: “Nói vậy Trường Canh huynh cũng không muốn ta bị cảm lạnh?”

Dây lưng bị mở ra, phiêu nhiên rơi trên mặt đất. 

Những ngón tay kia lại tiến vào vạt áo Trường Canh, một tấc một tấc sờ soạng xuống dưới.

Ngón tay thanh mảnh lạnh lẽo lướt qua ngực, xẹt qua rốn, xẹt qua lớp mao, sau đó chậm rãi sờ hạ thân vẫn chưa tỉnh thức.

Áo quần sạch Trường Canh cầm trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất, nam tử khoả thân đang làm chuyện xấu ở phía sau đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếp theo đã bị ném lên giường ngủ.

Trường Canh bị cởi mất áo dài, thở dồn dập, tới gần từng bước.

Long Nhuận cong khoé môi, ngồi thẳng dựa vào tưởng, không chút hoang mang mà dạng hai chân ở trước mặt y, một tay chậm rãi tìm kiếm hạ thân mình,ngón tay xoa nắn khiến hạ thân từ từ đứng lên. Hắn bừng bừng phấn chấn triệt động ngọc hành của mình, lười biếng khép hờ mắt, trong miệng liếm lộng hai ngón tay tiến tiến xuất xuất, phát ra một hai âm thanh thoải mái hừ kêu.

Trường Canh đứng ở bên giường rốt cuộc không thể thờ ơ. Chờ y có lại ý thức, phát hiện chính mình đã ở trên người Long Nhuận. Bộ dạng hắn tinh tế, lại không quá gầy, bừng bừng hưng phấn nắm giữ tính khi phía trước, ân cần triệt động.


Trường Canh nuốt xuống một hơi nướng bọt, khàn giọng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

“Trường Canh huynh nói vậy là sao? Tại hạ bất quá chỉ là một người qua đường tránh mưa. Chỉ là mưa này mãi không nhỏ, đêm còn rất dài, không muốn một mình một người trong lòng hư không, cô độc trong đêm lạnh mà thôi.”

Long Nhuận vừa dứt lời, chỉ thấy một vệt ánh sáng hiện lên ngoài cửa sổ.

Tiếng sấm ầm vang, mà Trường Canh dĩ nhiên xem tiếng sét kia là bình thường, một hơi cắn cắn cần cổ trần trụi.

Long Nhuận thở nhẹ một tiếng, chợt cười khẽ, nam tử kia ở trên người mình cắn cắn, mà hắn không muốn giải thích nhiều, cũng lưu luyến bồi hồi trên thân người nọ.

Trường Canh đè lại thân thể trần trụi mê người, không ngờ lại bị miệng lưỡi người nọ bắt lấy. Hai người quấn chặt lấy nhau, chỉ có âm thanh thở dốc liên tục. Người phía trên tâm ý viên mã, bàn tay to tìm kiếm ở phía sau hạ thân người kia, không cần nhiều công phu liền tìm được bông hoa cúc vẫn nhắm chặt, liên tục vuốt ve từ trên xuống dưới, nóng lòng muốn thử.

Long Nhuận thở dốc một tiếng, thầm oán nói: “Còn chần chừ, hảo ca ca, ngươi có muốn vào?” 

Tức khắc nói xong, bị một ngón tay tiến vào, hắn lập tức lắc lắc thân mình nghênh đón ngón tay trúc trắc kia.

Người phía trên nhanh chóng ép tới, cuồng nhiệt hôn môi không để cho hắn tràn ra một tiếng rên rỉ. Long Nhuận khó khăn nhẫn nại, tay chân bám lên người Trường Canh, dùng sức xoay người, đặt người kia dưới thân, lại vuốt ve đại điểu nói, “Hảo ca ca. tối nay không muốn vào?”

Trường Canh bị hắn đặt dưới thân, chỉ không thở được nói: “Để xem ngươi có ăn được hay không.”

Long Nhuận khẽ cười một tiếng, giúp đỡ tính khí cứng rắn như đá kia, lắc mông để nó tiến vào cúc huyệt.

Chưa vào được hết, hắn thở phì phò nói: “Như vậy, là ăn đi?”

“Chưa được.” Trường Canh hít sâu một hơi, liền giúp người đang khoá ngồi trên hông mình, toàn bộ hạ thân bừng bừng phấn chấn liền đi sâu vào bên trong cúc huyệt.

Người phía trên uyển chuyển kêu một tiếng, nhưng lại nóng vội di chuyển thắt lưng, khiến cho hậu huyệt vừa nuốt vừa phun. Trường Canh chỉ cảm thấy vật cứng tiến vào trong thân thể người nọ được chiếu cố thoả đáng, trong đó lanh lẹ, thập phần thoải mái.

Người nọ cao thấp lên xuống, nhà tranh ngày thường yên tĩnh, chỉ một thoáng liền tràn ngập *** ngữ mê muội.


Long Nhuận dừng lại nghỉ một chút, một bên lại ép mông bảo Trường Canh đỉnh lộng.

Chỉ nghe Trường Canh thô suyễn nói: “Mới như vậy đã chịu không nổi? Mặc dù cái miệng bên trên của ngươi ồn ào như vậy, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của Long công tử lại không biết nói gì mà.” Nóng xong, lại cảm thấy va chạm ở tư thế này không thoải mái lắm, chỉ cần một cái xoay người, đã đặt người nọ dưới thân.

Long Nhuận bị hắn đè nặng, mềm nhũn hừ nói: “Ngươi nhẹ một chút, bên trong ta rất đau đó!”

Người phía trên vùi đầu làm, một cây ngọc hành ở cúc huyệt ướt át ra ra vào vào, rất vui sướng. Long Nhuận bị y thao mà rên hừ hừ a a, một lát liền cảm thấy xấu hổ quá, vươn tay ôm lấy y đánh một cái, vừa ngưng một chút lại tiếp tục rên rỉ…

Trường Canh vốn ở ẩn lâu ngày, sớm quên mất trần thế dục vọng, cũng không biết vì sao bị một nam tử không rõ lai lịch câu dẫn đến thần hồn điên đảo, nhưng lại được một đêm hoang đường kiều diễm, chỉ nhận thấy cảm giác ngây ngất mất hồn từ tiểu huyệt sâu thẳm kia truyền tới tứ chi đầu óc, cũng không muốn phải dừng lại. 

Nam từ dưới thân quấn chân quanh eo mình, cọ cọ một khối tính khí khác lên bụng y, miệng  mấp máy kêu “Hảo ca ca thao mau một chút!” Ngôn ngữ dục tình trong miệng cũng hô ra. Trường Canh ở phía trên, liền ở trước huyệt khẩu, làm bừa đẩy đưa tính khí cứng rắn, cực lực ra vào, mà cúc huyệt kia lại giống như cái miệng oa oa phun nước miếng, đại điểu trong đó dễ dàng đưa đẩy.

Long Nhuận thấy thú vị, liền tiếp tục lắc lắc thân mình đón ý nói hùa. Giây lát, lại cảm thấy không đủ, vươn tay vuốt vuốt ngọc hành cứng rắn, ôn nhu mê hoặc nói: “Trường Canh huynh, người sờ sờ nó thử, xem nó trợn mắt trợn lên, rất đáng thương.”

Trường Canh không một khắc ngừng trừu động, điềm nhiên trả lời: “Nhìn ngươi là tiểu *** đãng, thật đáng thương đáng thương.” Dứt lời liền đưa tay nhu lộng ngọc hành thẳng đứng kia, y vừa sờ một cái, người nọ dưới thân lại phát ra âm thanh *** đãng:

“Hảo ca ca của ta, đại điểu thật dài, ngươi là hàng chợ gì chứ? Đỉnh đắc bên trong thật lanh lẹ.”

“Đây là hàng tự nhiên.” Trường Canh dùng lực đỉnh đầu, toàn căn nhập vào, không ngờ người phía dưới lớn tiếng kêu, ngọc hành trong tay bắn ra, khiến tay y ẩm ướt một mảnh.

Trường Canh bị hắn bao bọc như vậy sao còn phải nhịn? Đưa đẩy vào trong mấy chục hồi, liền ôm cổ hắn, bắn dương tinh vào trong.

Gian nhà tạm nghỉ mưa rào, cũng không nghe thấy mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, chỉ nghe uyên ương trên giường thở dốc… 

Trường Canh đặt Long Nhuận trên người, nhắm mắt dưỡng thần, hung vật bán nhuyễn vẫn chôn ở trong cúc huyệt. Long Nhuận bị y ôm chặt, thỉnh thoảng hừ một hai tiếng hài lòng, mà Trường Canh đưa tay sờ hắn, lại phát hiện da người này bóng loáng, nhưng sau một hồi kích tình vẫn lạnh lẽo như trước.

Trong lòng nghĩ đến tất cả, ước chừng đánh giá người trong lòng mình rốt cuộc là ai?

——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận