Vũ Lăng Xuân

A Khí… A Khí… ngươi không sao chứ? Đừng sợ… ta đến đây.”

Khi A Hỗn nhìn thấy A Khí, gần như là bị dọa ngây người. Mới chỉ một đêm, A Khí vốn hoạt bát bỗng trở thành như vậy rồi, sắc mặt tái nhợt như người chết, hai tay bị bao như bánh chưng, thần sắc càng kinh hoảng như con thỏ bị dọa, cả người đều chui vào gầm giường run rẩy.

“Đừng tới đây… Ta sẽ cắn ngươi… Không được tiến tới… Ta chúc cẩu, sẽ cắn ngươi…”

Nhận thấy có người tới gần, A Khí lại hét lên, nhắm mắt lại hướng vào góc gầm giường mà lui, một bên còn không quên phát ra uy hiếp, giống như là uy hiếp như thế sẽ được bình an vậy.

“A Khí, là ta, ta là A Hỗn, ngươi mở mắt ra, nhìn ta, ta là A Hỗn, là A Hỗn a…”

Vành mắt A Hỗn thoáng cái hồng lên, xông lên, cầm lấy vai A Khí cố sức lay.

“Ngươi đừng sợ, ta là A Hỗn, là A Hỗn, ngươi có nhớ hay không a, ta mang ngươi đi ăn thịt cẩu, là con cẩu hay cắn ngươi đó, ta lừa nó đi ra, dùng dây trói lại, ngươi còn giúp ta mang đá đánh nó, còn có a, ngươi đã nói, chờ tìm được A Ngốc, sẽ dẫn ta về nhà, cho ta uống rượu ngươi ủ… A Khí, ngươi tỉnh lại đi, còn nhớ ta không…  ta là A Hỗn…”

“A, A Hỗn…”

A Khí mở mắt ra, nước mắt vòng vo hai vòng ở viền mắt, sau đó oa một tiếng khóc lớn.

“A Hỗn… A Hỗn… Ngươi sao bây giờ mới đến…”

“Là ta sai, ta nên sớm đến, đều là tại Quản gia phá hư kia, đêm qua ngăn không cho ta đến, còn đánh ngất ta…” A Hỗn oán hận mắng, “Hỗn đản, coi như ta nhìn lầm y, sau này không bao giờ… để ý y nữa… A Khí, ngươi đừng khóc nữa, nhìn ngươi khóc ta cũng muốn khóc theo a, ngươi ngày hôm qua vì sao muốn nhảy sông tự vẫn a, tay làm sao thế? Có đau không? Là kẻ nào làm, ta đi báo thù cho ngươi…”

“Không cần!” A Khí một tiếng thét chói tai, “Không nên đi, người đó là ma quỷ… Thật đáng sợ… Ma quỷ…”

Nhớ lại tình cảnh đêm qua, A Khí lại sợ đến phát run, nước mặt không ngừng được bắt đầu rơi xuống.

“Hảo hảo hảo, ta không đi, ngươi đừng khóc, đừng khóc nữa a, ta sợ nhất là ngươi khóc đó…” A Hỗn bị hắn thét chói tai nhảy dựng lên, nhịn không được xoa xoa cái lỗ tai, xuất ra tuyệt chiêu, “Ngươi đừng khóc nữa a, khóc nữa ta sẽ không giúp ngươi đi tìm A Ngốc…”

Không ngờ tới chiêu này trong dĩ vãng thì hiệu quả, lần này cư nhiên mất linh.

A Khí chỉ ngừng lại một chút, sau đó càng khóc thương tâm, không ngừng hấp khí, hầu như khóc đến ngất xỉu.

“Ngươi thế nào vẫn khóc vậy?”

A Hỗn cũng không chịu nổi nữa, nước mắt cũng nối đuôi nhau tí tách rơi xuống.

“A Khí, ngươi có thể ngừng khóc hay không, ngươi khóc làm lòng ta đau a, ta đem ngươi đi tìm A Ngốc, lập tức đi có được hay không, ngươi không được khóc nữa a…”

Hắn không đề cập đến A Ngốc thì còn đỡ, nhắc tới A Ngốc, A Khí trái  lại càng khóc thảm hơn, không thở được, dĩ nhiên thực sự ngất xỉu, làm A Hỗn sợ đến chân tay cuống cuồng, cố sức cấu véo người hắn, mới đem hắn cứu tỉnh.

“A Ngốc… A Ngốc đã không có… đã không có…”

A Khí tỉnh lại rồi lại nói hồ đồ.

“Cái gì?” A Hỗn nghe thấy sửng sốt, “Cái gì mà không có?”

“A Ngốc đã không có, không gặp nữa, cũng không tìm được nữa rồi… Tìm không được rồi…” A Khí hai mắt vô thần nhìn về phía trước, trong miệng thì thào nói: “Không tìm được rồi… không thấy nữa rồi…”

A Hỗn sợ hãi, cố sức vỗ vỗ mặt A Khí, kêu lên: “A Khí ngươi tỉnh tỉnh, không nên ối loạn, chúng ta sẽ tìm được A Ngốc, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm được A Ngốc, ta là ai a, trời đất bao la, A Hỗn ta lớn nhất, ta nói tìm được thì nhất định sẽ tìm được, ngươi phải tin tưởng ta, ta chưa từng lừa gạt ngươi phải không? Chúng ta nhất đinh tìm được, ngươi phải kiên trì trụ a, a không, ngươi nhắm mắt lại, ngủ một giấc, ta xin thề, chờ tới khi ngươi tỉnh ngủ rồi, có thể thấy A Ngốc rồi.”

Hắn thật sự là bị tình trạng khác thường của A Khí làm cho sợ hãi rồi, cũng không biết mình có làm được hay không, trước tiên cứ lừa đã.

A Khí yên lặng nhìn chằm chằm A Hỗn một hồi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền thực sự ngủ rồi.

Hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, thân mỏi, tâm cũng mỏi, không bao giờ… có thể tìm được A Ngốc nữa, hắn biết. Có lẽ cho đến giờ A Ngốc chưa từng tồn tại, chỉ là một giấc mơ đẹp của hắn mà thôi.

Sau đó, sẽ phải tỉnh lại.

“A Khí, ngươi ngủ ngon đi, ta nhất định… Đi báo thù cho ngươi…”

A Hỗn cẩn thận giúp A Khí đắp chăn, buông màn, sau đó nắm chặt tay, nổi giận đùng đùng đi tìm Quản gia.

“Ngài có sao không?”

Theo Các chủ trở lại khoang chủ, nhãn thần Quản gia có chút lo lắng, y cùng Các chủ lớn lên, cùng bái lão Các chủ làm sư phụ, bất kể là tình cảm hay trên danh nghĩa, bọn họ đều là huynh đệ.

“Không sao.” Các chủ nhu nhu cái trán, “Vừa nãy suýt nữa đã nghĩ ra một việc, nhưng lại thất bại rồi.”

Quản gia nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nhịn không được muốn cười, nói: “Là cẩu cắn người kích thích ngài rồi?”

Các chủ tức giận trừng mắt liếc y.

Quản gia liền vội vã ngưng cười, nghiêm trang nói: “Ta hiểu rồi, nói như vậy A Khí khẳng định là đã gặp ngài, hơn nữa là trong lúc đoạn thời gian mà ngài mất đi ký ức.”

“Nói vô ích.” Các chủ mắng một câu, “Quay về tìm một đại phu lên thuyền, các loại dược liệu cũng phải chuẩn bị tốt một chút.”

“Vâng vâng, còn muốn mua thêm thuốc bổ phải không a? A Khí thật gầy, ôm nhất định là đau tay.” Quản gia nói thầm một tiếng.

“Cổn.”

Các chủ thẹn quá hóa giận, vung tay lên, một đạo chưởng phong sắc bén hướng về phía Quản gia.

Quản gia chạy trối chết, ra cửa, vừa gặp được A Hỗn đang nổi giận đùng đùng từ khoang nhỏ tầng hai đi ra, hô to không ổn.

“Tiểu tổ tông của ta, thỉnh ngươi bớt giận, đừng chọc giận Các chủ.”

“Ngô… ngô… ngô…”

A Hỗn đầy một bụng tức lại không nói được ra lời, tức đến đỉnh đầu bốc hơi, đợi lúc Quản gia không chú ý, liền cắn một ngụm lớn lên lòng bàn tay Quản gia.

“Ai da…” Quản gia kêu to lên, để Quản gia dựa lên lan can,  y dùng thân thể chặn hắn lại, sau đó mới lắc lắc tay bị thương, “Xú tiểu tử, ngươi cũng là chúc cẩu nha.”

“Bại hoại, phi phi, ngươi mới là một đám chúc cẩu phôi đản, lương tâm đều bị cẩu ăn, A Khí đáng thương như vậy, ta vô tâm vô phế không đành khi dễ hắn, ngươi, còn có cái đại đại phôi đản chủ nhân, còn khi dễ hắn. Ta phi, sớm biết những kẻ có tiền như các người… không có ai là người tốt…” A Hỗn chửi ầm lên, “Ngươi buông, ta muốn đi báo thù cho A Khí, buông, còn không buông ra cả ngươi ta cũng đánh.”

Quản gia không biết nên khóc hay nên cười, y thấy hắn giống như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, lại thật khả ái.

“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, ngươi nghe ta nói có được không?”

“Ta không nghe, bại hoại, ta không bao giờ… tin ngươi nữa.” A Hỗn nhe răng trợn mắt, “Ngươi còn nói A Khí tới hầu hạ chủ nhân sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng, gạt người, đều là gạt người, ngươi xem hình dạng A Khí hiện tại, vừa kinh lại vừa sợ, lại còn bị thương, thiếu chút nữa là không nhận ra ta rồi…”

“Đây là ngoài ý muốn… Lại nói tiếp, chính là A Khí vận cẩu thí a.”

Quản gia thở dài một hơi, đứng ở trên lập trường của Các chủ, y cũng không thể nói Các chủ làm sai, hạ nhân hầu hạ chủ nhân, vốn là đương nhiên, dám phản kháng chủ nhân, không đánh chết tại chỗ là còn may.

“Ta phi, hắn hiện tại đã ra cái dạng này rồi, ngươi còn nói hắn gặp may.” A Hỗn giận dữ, “Ta nói cho ngươi a, A Khí nếu mà có làm sao, ta không để yên cho ngươi đâu.”

Nói, hắn đột nhiên lại nhớ tới cái gì, nhịn không được nhỏ giọng, “Xong rồi, A Khí đầu óc vốn không tốt, nếu còn bị kinh sợ như thế, không biết có thể trở nên bổn hơn không nha.”

“Ngươi đừng nháo, vạn nhất làm Các chủ phiền tâm, ta cũng không bảo vệ được ngươi a… Uy uy, coi như ta sợ ngươi rồi, ta cam đoan với ngươi, sẽ không để cho A Khí bị khi dễ nữa được không? Ngươi xem, ta đang đi lên bờ thỉnh đại phu, còn muốn mua thảo dược, còn muốn mua thuốc bổ, đều là chuẩn bị cho A Khí, ngươi theo ta cùng đi, được không?”

“Ngươi có hảo tâm như vậy sao?” A Hỗn nghi ngờ mà nhìn y.

Quản gia dở khóc dở cười, “Ta lúc nào thì chưa hảo tâm? Không hảo tâm, ngươi cùng A Khí có thể lên thuyền này sao?”

“Phi, ta tình nguyện mang A Khí lên chiếc thuyền khác.”

A Hỗn mắng một câu, thế nhưng ngữ khí đã mềm đi rất nhiều rồi, trong ngực tính toán nhỏ nhặt đánh tới đánh lui, chủ nhân trên thuyền cho dù có ghê tởm hơn, quản ăn quản ở, A Khí hiện tại như vậy, hiểu nhiên là không xuống thuyền được, cho dù là xuống thuyền, mình cũng không có tiền cho hắn trị thương bồi bổ thân thể… hơn nữa, ngay cả một Quản gia hắn cũng tránh không ra, nói vậy cái chủ nhân kia càng lợi hại hơn, cứ không đầu không đuôi mà xông lên như thế, đừng nói là báo thù cho A Khí, nói không chừng bị đánh lại chính là mình, còn không bằng lưu lại, chậm rãi tìm cơ hội, giết chết cái người giống cẩu dữ kia…

Quản gia thấy hắn không từ chối, hai tiểu mắt chuyển tới chuyển lui trong viền mắt, vừa nhìn là biết tính toán cái gì, cuối cùng cũng thở dài một hơi, thả ra áp chế thân thể với A Hỗn, kéo hắn rời thuyền.

Với sự điều dưỡng của thuốc bổ và dược liệu, thân thể A Khí tốt lên rất nhanh, trong thời gian thuyền lớn về Đằng Vương Các, hai tay hắn cơ bản là đã khỏi rồi, thân thể trên cơ bản là hồi phục, thế nhưng tinh thần hắn thì tựa như là đã bị phá hủy ở đêm hôm đó rồi.

Theo cách nói của A Hỗn, chính là: lần này thực sự xong rồi, trước đây đầu A Khí chỉ có chút tú đậu, hiện nay tú đậu về đến nhà rồi.(hem hiểu >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui