Vũ Luyện Điên Phong

Tiền Thông đầy tự trách, bản thân sơ sẩy, rơi vào tay địch còn chưa nói, không ngờ còn liên lụy tới Dương Khai.

- Ha ha! Tiền trưởng lão nói khách khí rồi, mười mấy năm trước tiểu tử mới tới U Ám Tinh, nhờ ngài quan tâm nhiều, hiện giờ trưởng lão gặp nạn, tự nhiên tiểu tử sẽ không đứng nhìn. Huống chi, chuyện này bởi vì ta mà gây ra, ta làm sao mặc kệ? Dương Khai mỉm cười sáng lạn.

- Hay hay hay! Phương Bằng vỗ tay cười lớn.

- Dương tông chủ quả nhiên là người trọng tình, nhớ ơn báo đáp, lão phu mặc cảm!

- Bớt nói nhảm, các ngươi tính kế đã lâu, lại xuất động trận thế lớn như vậy, đơn giản là vì bổn tông chủ. Thả người, bổn tông chủ đi theo các ngươi là được! Dương Khai sầm mặt nhìn sang Phương Bằng.

- Ha ha! Dương tông chủ hợp tác như thế, lão phu vô cùng cảm kích. Người thì tự nhiên phải thả, nhưng vì đảm bảo an toàn, xin Dương tông chủ cho phép lão phu đặt chút cấm chế trên người ngài, miễn cho xảy ra chuyện bất ngờ gì, đều tốt cho đôi ta, ý Dương tông chủ thế nào?

Phương Bằng cười hì hì nhìn Dương Khai, sâu trong mắt xẹt qua một tia cảnh giác.

Dương Khai đồng ý quá thoải mái.

Điều này làm hắn mơ hồ có chút cảm giác không ổn.

Hắn sai người đánh lén trọng thương Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, bắt giữ hai người, chỉ là phòng ngừa, làm cho Dương Khai sợ ném chuột vỡ đồ, không ngờ hắn lại thật vì Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ mà bó tay chịu trói. Tiểu tử này thật là đạo đức cao thượng, đại nhân đại nghĩa như thế? Phương Bằng có chút hoài nghi.

Nếu đổi thành hắn, tuyệt đối sẽ không làm vậy, bảo toàn bản thân mới quan trọng nhất, tính mạng của người khác thì có là gì?

Cho nên chỉ cần Dương Khai không bị đặt cấm chế, hắn sẽ không thả lỏng.

- Không thành vấn đề! Dương Khai vẫn sảng khoái. - Phương tông chủ cứ việc đến đây.

Phương Bằng nhướng mày, đánh mắt, liền có hai cường giả Phản Hư tam tầng cảnh một trái một phải áp sát Dương Khai, hai người này rõ ràng cũng rất cảnh giác, miễn cho Dương Khai đổi ý lâm thời. Nhưng đến gần bên cạnh Dương Khai, hắn vẫn không có động tĩnh gì, mà châm chọc nhìn họ.

Làm cho hai người đỏ mặt, thầm trách mình quá mức cẩn thận.


Đối mặt với một kẻ như thịt cá trên thớt mà mình còn biểu hiện kiêng dè như thế, thật là đủ xấu mặt.

Không cần Phương Bằng nói gì, hai người kết ấn, sau một hồi, lần lượt vỗ lên người Dương Khai.

Một cỗ dao động giam cầm lực lượng truyền ra, khí tức trên người Dương Khai bỗng nhiêu suy yếu.

Mọi người đều không khỏi thở ra, mặc kệ Dương Khai nghịch thiên cỡ nào, một khi bị giam cầm thánh nguyên, vậy hắn cũng không gây ra sóng gió gì nữa.

Phương Bằng mừng rỡ không thôi.

Lần hành động này dù tổn thất không ít người, nhưng cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.

Nhưng đúng lúc này, dị biến xuất hiện.

Lực lượng nóng rát trào ra ở chỗ Dương Khai đứng, sau đó Ma diệm bao phủ toàn thân Dương Khai, nhìn hắn như quả cầu lửa màu đen thiêu đốt.

Khí tức vốn đã mất trên người Dương Khai, đột nhiên vọt trở lại đỉnh cao.

- Không thể nào! Hai cường giả đặt cấm chế cho Dương Khai hét lên, mắt trợn trừng ra.

Lúc bọn họ ra tay rõ ràng không nương tay, võ giả ngang cấp cũng đừng mơ đột phá cấm chế ngay được, thánh nguyên của Dương Khai hùng hậu cỡ nào, hai người mình đặt cấm chế lại không có một chút tác dụng.

Hai người hoảng hốt, vội lùi ra sau, sợ Dương Khai hạ sát thủ.

Nhưng Dương Khai không có ý xuống tay với họ, mà di cuyển, muốn rời khỏi đây.

- Không phải chỉ mỗi mình ngươi là tinh thông lực lượng không gian, lão phu sớm đoán được ngươi sẽ làm thế, đứng lại cho lão phu!

Tiếng gầm truyền ra, Chiến Thiên Minh đại trưởng lão Mạc Tiếu Sinh quỷ dị xuất hiện bên cạnh Dương Khai, trên người truyền ra dao động lực lượng cổ quái, chụp xuống Dương Khai


Lực lượng không gian!

Trong khi mọi người thả lỏng, Mạc Tiếu Sinh vẫn chú ý chặt chẽ động tĩnh của Dương Khai, cho nên mới phản ứng nhanh như vậy.

Hắn tràn đầy tin tưởng ngăn cản được Dương Khai! Tuy rằng hắn cũng biết Dương Khai tu luyện lực lượng không gian, nhưng trình độ lĩnh vực này, hắn đã chìm đắm vô số năm, tự tin sẽ không thua tên nhãi ranh này, đây là kiêu ngạo của hắn, không cho phép kẻ khác xâm phạm.

Hắn muốn chứng minh cho tất cả mọi người, ai mới là người đứng đầu trên lĩnh vực này.

Lực lượng không gian tràn ra, cuốn lấy hư không xung quanh Dương Khai, xiềng xích vô hình trói buộc, thân hình sắp biến mất của Dương Khai lại hiện ra.

Mạc Tiếu Sinh cười ngạo nghễ.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười liền cứng lại, chuyển sang trợn mắt cứng lưỡi.

- Múa búa trước cửa Lỗ Ban! Dương Khai hừ lạnh, lời vừa dứt, thân mình đã biến mất.

- Sao lại như vậy? Mạc Tiếu Sinh ngẩn ngơ đứng đó, hắn không phát hiện ra Dương Khai làm sao đột phá phong tỏa không gian, cũng không biết đã đi đâu, một ý tưởng kinh người xuất hiện trong đầu, làm hắn đánh mất khả năng suy nghĩ.

Tiểu tử này lĩnh ngộ lực lượng không gian, chẳng lẽ còn lợi hại hơn mình?

Dao động lực lượng làm người ta sợ hãi lan tỏa, một mũi tên màu đen đột ngột xuất hiện, rung lên, bắn như sấm sét về phía Khúc Tranh.

Trên mũi tên nhỏ chứa đựng sát thương khủng bố, không ai dám coi thường.

Huống chi, phụ nhân trung niên Phản Hư bên Chiến Thiên Minh chết thảm dưới công kích này, không có chút chống cự, chỉ nháy mắt đã bị miễu sát, Khúc Tranh hiểu rõ uy lực mũi tên nhỏ này.

Trong bất ngờ, hắn căn bản không dám đón đỡ, vội thi triển thân pháp tránh né.


Vù...

Mũi tên đen bắn sát qua người hắn, một người Phản Hư Cảnh gần đó lại gặp họa, bị mũi tên xuyên thủng ngực, mất mạng lập tức.

- Người đâu? Phương Bằng giận dữ gầm lên, thần niệm tuôn trào, nhanh chóng phát hiện dấu vết của Dương Khai. Không biết từ lúc nào hắn đã lao tới gần Tiền Thông Phí Chi Đồ, đồng thời còn đang áp sát cực nhanh.

Mũi tên vừa rồi chỉ là ép Khúc Tranh rời chỗ, mục đích cuối cùng của hắn chỉ là cứu Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ.

- Hỏng rồi! Sắc mặt Phương Bằng trầm xuống, quát lớn: - Cản hắn lại cho ta!

- Kẻ cản ta chết! Dương Khai quát lớn, hai tay giơ lên, từng lưỡi dao đen bay ra chém về phía những người áp giải Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ.

Hai người nhìn thấy Dương Khai như hổ xuống núi, khí thế bão táp, trong lòng kinh hãi không thôi, muốn né tránh ra, nhưng Phương Bằng ra lệnh, bọn họ đành cố mà tế ra bí bảo.

Hào quang bùng lên, hai người còn chưa có động tác, lại phát hiện con mắt trái của Dương Khai bao phủ hào quang màu vàng, con ngươi hẹp khiếp người, cực kỳ uy nghiêm.

Trong ánh sáng, mơ hồ có hào quang năm màu.

Ánh sáng vàng là hào quang năm màu như có lực lượng kỳ diệu, hai người cảm thấy thần hồn như bị kéo vào vực sâu vô tận, run sợ không thôi, thân không động dậy, miệng không nói được.

Diệt Thế Ma Nhãn là thần thông thiên phú của Đại Ma Thần, bị Dương Khai luyện hóa dung hợp Lưu Ly Châu mà Đại Diên đưa cho, hiện tại phối hợp Lưu Ly Thần Quang, uy năng càng vượt trội.

Diệt Thế Ma Nhãn có hiệu quả uy hiếp thần hồn, Lưu Ly Thần Quang thì có uy năng trói buộc, hai thứ phối hợp, tự nhiên càng thêm mạnh mẽ.

Dù đối với hai người, uy hiếp cùng trói buộc chỉ cần một chút là giãy ra được, nhưng đã đủ rồi.

Không Gian Nhận đen thui chính xác xuyên qua hai người, không một tiếng động, trên người bọn họ xuất hiện lỗ thủng hình trăng khuyết.

Máu thịt xương cốt, ngũ tạng lục phủ, đều bị trục xuất vào hư không!

Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, từ khi Dương Khai dùng Vũ Linh Tiễn trong phong ấn một chiêu đẩy lùi Khúc Tranh, sau đó dùng Không Gian Nhận chém giết hai người áp giải Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, chỉ là trong nháy mắt.

Sau đó, hắn đã đến cạnh Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, một tay nắm một người, lực lượng không gian lại xuất hiện, muốn rời khỏi đây.


Ngay lúc này, lại tiếng quát vang lên.

- Si tâm vọng tưởng! Trong đám người, một lão già tóc hoa râm, áo bào nâu nhảy lên, thánh nguyên tuôn trào, trên tay xuất hiện một hạt châu to cỡ trái nhãn.

Hạt châu vừa xuất hiện, liền khiến mọi người biến sắc.

Bởi vì trên hạt châu tỏa ra khí tức làm mọi người run sợ, không nói mạnh yếu, nó làm mọi người đều cảm thấy quen thuộc.

- Đế uy!

Ánh mắt Phương Bằng co rụt, hét lên.

Đúng là đế uy, giống y lực lượng phát ra từ Đế Uyển, có điều không mạnh bằng, uy áp này tự nhiên khiến người ta sinh ra cảm giác nhỏ bé hèn mọn, như chỉ bằng uy áp là có thể nghiền người ta thành phấn bụi.

Lão già tóc hoa râm bắt đầu vận chuyển thánh nguyên, trong thời gian cực ngắn trút hết vào hạt châu, miệng quát lớn, hạt châu hoá thành ánh sáng bắn vụt về phía Dương Khai.

Giữa không trung, hạt châu này một biến thành hai, hai biến làm bốn, bốn biến thành tám...

Hạt châu đầy trời như bao phủ không gian xung quanh Dương Khai, nhưng còn chưa hết, mỗi một hạt châu đều vô cùng chân thật, không giống hư ảo, ánh sáng lóe lên, như có lôi điện xòe ra.

Tiếng nổ xèo xèo vang lên, những lôi điện bắn ra, những tia rất nhỏ bắn về phía Dương Khai.

Ánh mắt Dương Khai co rụt, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có.

Hắn cảm nhận được tiếng gọi tử vong trên những tia lôi điện này, chỉ cần không xử lý tốt, sẽ lập tức mất mạng.

Tim đập cuồng loạn, Dương Khai không dám sơ sẩy, tế ra chiếc khiên tím, hóa thành bão cát bao vệ xung quanh, khí linh chim lửa bay ra, hóa thành quầng sáng đỏ bao phủ mình và Tiền Thông Phí Chi Đồ.

Tất cả Kim Huyết Ti cũng bay ra, có chừng trăm sợi, đan xen vào nhau thành tấm lưới lớn kín kẽ, che ở phía trước.

Bố trí ba tầng phòng hộ mạnh mẽ, Dương Khai vẫn cứ không yên lòng.

Nhưng lúc này đã không cho hắn còn thời gian phản ứng, vô số tia lôi điện đã ập tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận