Vũ Luyện Điên Phong

Tim Khúc Tranh như bị dao cắt! Cơ nghiệp hơn vạn năm của Chiến Thiên Minh, giờ này chính là đang sắp bị hủy trên tay mình chỉ trong chốc lát.

Giờ khắc này, hắn mơ hồ có chút hối hận đã trêu trọc hung thần ác sát Dương Khai này, cho dù làm trái chỉ thị của Tinh Đế Sơn, có lẽ kết quả cũng không thảm hại thế này.

Đại thế đã mất!

Trong lòng Khúc Tranh rõ hơn ai hết, thời khắc Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận bị phá hủy kia, trận chiến này đã bị thua rồi.

Đó là điểm tựa mà trong lòng hắn kiêu ngạo nhất, nhưng lại bị đối phương chỉ cần vài lần đã phá giải được rồi, tốc độ cực nhanh, quả thực khó tin.

Giờ này dù giết Dương Khai, e rằng cũng không thể đổi lại được tổn thất to lớn của Chiến Thiên Minh.

Nhưng Dương Khai dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Khúc Tranh không nắm chắc có thể tiêu diệt được một võ giả tinh thông lực lượng không gian, thậm chí có thể xé rách không gian bỏ chạy!

- Minh chủ Mạc Tiếu Sinh ở bên cạnh khẽ gọi lên một tiếng, dung nhan vốn già nua của hắn giờ khắc này lại càng già nua thêm, thần tình nặng nề nói: - Phải đi rồi.

- Đi? Khúc Tranh quay đầu nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu: - Khúc mỗ thân là minh chủ Chiến Thiên Minh, minh còn người còn, minh chết người chết, Khúc mỗ không đi.

- Minh chủ, lưu lại núi xanh, không sợ không có củi đốt. Lần này chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của Lăng Tiêu Tông, tổn thất khó có thể lường được. Nhưng chỉ cần minh chủ ngài còn, liền có cơ hội báo thù cho những đệ tử đã chết. Nhưng nếu ngài cũng chết ở chỗ này, đến lúc đó người nào thay bọn họ báo thù rửa hận! Mạc Tiếu Sinh hết lòng khuyên giải an ủi.

Khúc Tranh nhìn hắn, lạnh lùng nói: - Lời tuy như thế, nhưng thiên hạ rộng lớn, Khúc mỗ có thể đi đâu? Khúc mỗ vẫn có thể chiến đấu, lão phu cho dù chết, cũng muốn kéo thằng nhóc con kia chết cùng.

- Minh chủ, ngài chẳng lẽ quên chuyện lần này rốt cuộc là ai trêu trọc mà gây ra sao? Chuyện chúng ta có thể đi đâu, có lẽ bên kia cũng sẽ ngồi xem mà không quản. Mạc Tiếu Sinh trầm giọng nói.

Khúc Tranh nhướng mày, trầm ngâm suy nghĩ thật kĩ.

Lương Vĩnh luôn đứng ở bên, cũng vội vàng lên tiếng nói: - Đúng vậy minh chủ, giờ này khí thể Lăng Tiêu Tông đang mạnh, chúng ta quả thật nên tạm tránh mũi nhọn, chiến hạm kia chúng ta không có biện pháp, nhưng Tinh Đế Sơn chưa chắc không có cách.

Trong đại điện, đại trưởng lão cùng tam trưởng lão Chiến Thiên Minh đều hết lòng khuyên nhủ, những người khác ở bên cũng phụ theo.

Dù sao nếu là có thể sống, ai nguyện ý chết? Chiến hạm đối phương thật là quá mức kinh khủng, đó căn bản không phải là sức người có thể chống lại.

Mọi người sợ Khúc Tranh hạ lệnh khiến bọn họ ra ngoài đón đánh, đương nhiên là nghĩ nhanh chóng rời khỏi chỗ này.


Trong lúc này, mọi người tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, vô cùng hỗn loạn.

Khúc Tranh dường như cũng bình tĩnh lại, ánh mắt quét trên người mọi người một lượt, khẽ gật đầu nói: - Được, lần này tạm thời lui đi, đi Tinh Đế Sơn!

- Minh chủ anh minh! Lo lắng dâng lên trong lòng mọi người lập tức được gỡ bỏ, đều không tự chủ được thở phào.

Trong thành, tiếng kêu thảm thiết từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa ngừng nghỉ, từng võ giả bị Thần Quang Lưu Ly ảnh hưởng, tiếp đó lập tức lại bị lực lượng thần diệu của Thận Lâu Thạch kéo vào ảo giác đều chết dưới tay người của Lăng Tiêu Tông.

Mấy ngàn võ giả, giờ này 10 phần không còn nổi 1 phần.

Theo thời gian trôi đi, ảnh hưởng của Thận Lâu Thạch cũng dần dần suy yếu.

Sau khi ảo giác trước mắt bị tiêu trừ, nhìn rõ thế cục, những võ giả Chiến Thiên Minh còn sống kia kinh hãi chết khiếp, làm gì có gan tiếp tục chiến đấu, rối rít thi triển thân pháp, tế ra bí bảo phòng ngự hướng ra ngoài phóng đi.

Binh bại như núi đổ!

Cả thành nội dường như bị nhuộm mày máu đỏ. Cả vùng đất kia đầy chân tay gãy cùng thịt nát, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong thành trì lớn, khiến người khác ngửi thấy chỉ muốn nôn.

Kim quang đầy trời, mấy chục đạo vũ khí sắc bén do Kim Huyết Ti tạo thành cắt kẻ địch cản đường phía trước thành mảnh nhỏ, thần sắc Dương Khai như giếng cổ không chút dao động.

Mặc dù loạn đả trong bầy địch, chém chết rất nhiều kẻ địch, nhưng áo của hắn vẫn sạch sẽ, chưa dính một giọt máu tươi.

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về một phía, khẽ chau mày.

Bên kia truyền đến một lực lượng dao động kì lạ, là dao động của lực lượng không gian!

Trong nháy mắt, hắn liền hiểu dao động lực lượng này rốt cuộc là chuyện gì, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, đưa tay ra hư không phía trước khẽ rạch một cái.

Một khe nứt không gian đen như mực xuất hiện quỷ dị, Dương Khai chui đầu vào, thân hình biến mất không thấy.

Trong thành nội Chiến Thiên Minh, tại một mật thất dưới đất, ở đây hội tụ hơn mười vị trưởng lão của Chiến Thiên Minh, cường giả cấp bậc hộ pháp.


Thời khắc này, trong lòng bọn họ đầy mong đợi, mà lại nơm nớp lo sợ nhìn trận pháp không gian to lớn phía trước.

Chiến Thiên Minh thân là một trong hai thế lực đứng đầu U Ám Tinh, sừng sững hơn mấy ngàn vạn năm không ngã, phồn vinh thịnh vượng, đương nhiên hiểu được lưu lại cho mình đường lui, trận pháp không gian trong mật thất dưới đất này, là một trong những đường lui.

Hơn mấy ngàn vạn năm chưa từng động tới trận pháp không gian này, bởi vì không có người nào có thể bức bách Chiến Thiên Minh đến mức phải sử dụng nó.

Nhưng hôm nay, cấm địa phủ bụi cuối cũng đã bị mở ra.

Khúc Tranh muốn lợi dụng nó rời khỏi Chiến Thiên Thành, đến một nơi hơn trăm vạn dặm phía trước.

Tuy rằng trước giờ chưa dùng qua, nhưng pháp trận không gian này lại hoàn hảo không hao tổn, cho nên chỉ là thử điều chỉnh một chút, thánh tinh khảm lên trên, pháp trận liền vận chuyển mở ra.

- Bổn tọa cùng đại trưởng lão đi trước một bước, tam trưởng lão, ngươi đi sau cùng. Khúc Tranh lên tiếng phân phó, cùng Mạc Tiếu Sinh dắt nhau hướng về trận pháp không gian mà đi.

Lương Vĩnh há miệng thở dốc, dường như là muốn nói điều gì, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. ôm quyền trả lời:

- Vâng!

Hắn thực sự sợ Dương Khai, lần trước tại Lạc Đế Sơn, hắn thoát chết từ tay Dương Khai. Tuy rằng Dương Khai nói rất có chữ tín, lại không đánh chết hắn, nhưng mấy ngày nay, Dương Khai đã thành ác mộng của hắn.

Hắn đương nhiên muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng lời minh chủ đã nói ra rồi, Lương Vĩnh cũng không thể không tuân theo, chỉ có thể đi sau cùng.

Pháp trận không gian này, số người truyền tống đi trong một lần nhiều nhất chỉ có 5 người, vì vậy mọi người phải phân thành nhóm rời đi.

Sau khi năm người Khúc Tranh đứng vào vị trí, trên pháp trận không gian lập tức phát ra chùm tia sáng, bao phủ năm người trong đó.

Thân ảnh của mấy người này trở nên mờ nhạt, sắp rời đi, nhưng đúng vào lúc này, dị biến nổi lên.


Trong hư không phía trước, lại truyền đến dao động năng lượng vô hình kì diệu khiến lòng người kinh sợ bất an. Ngay sau đó, một khe nứt dài đen như mực xuất hiện quỷ dị.

- Đây là Mọi người thần sắc ngẩn ngơ, có chút không hiểu đây rốt cuộc là thứ gì.

- Khe nứt không gian!

Khúc Tranh khẽ quát một tiếng, ngày đó tại Lạc Đế Sơn, hắn đã từng thấy qua, giờ này gặp lại, đương nhiên là quá quen thuộc.

Hắn vừa dứt lời, một bóng người liền từ trong khe nứt không gian bắn ra, không chút ngừng nghỉ, bàn tay lớn mở ra, hướng về trận pháp không gian đã vận chuyển mà hung hăng tóm lấy.

Có một lực lượng khó hiểu, quỷ dị và thần bí cuốn ra.

Tia sáng mà trận pháp không gian phóng ra kia không ngờ rung lên ầm một cái, tia sáng chói mắt kia cũng nhạt đi với tốc độ nhanh chóng.

- Không ổn! Mạc Tiếu Sinh kêu lên hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi nắm chặt lấy cánh tay Khúc Tranh, như con thỏ đế chạy ra ngoài.

Thân hình thoáng một cái, hai người liền xuất hiện bên ngoài mười mấy trượng.

- Dương Khai! Thân hình đứng vững, Khúc Tranh trợn mắt giận giữ, hung tợn nhìn chằm chằm bóng người xuất hiện từ trong khe nứt không gian, biểu hiện dữ tợn đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

- Khúc Minh chủ đây muốn đi đâu? Dương Khai liếc hắn một cái, thần tình châm chọc.

Khúc Tranh còn chưa kịp trả lời, lại chợt nghe bên cạnh có người cả kinh kêu lên:

- Chu trưởng lão, Tề hộ pháp

Thanh âm hoảng hốt, dường như bị kinh sợ cực lớn.

Khúc Tranh nhướng mày, sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn thoáng về phía bên kia, vừa nhìn thấy, một luồng khí lạnh chạy từ dọc từ đầu đến chân, không kiềm được rùng mình một cái.

Trên trận pháp không gian kia, lưu lại ba thi thể không toàn thây!

Ba thi thể kia chính là thuộc hạ trước đó đứng cùng trên trận pháp không gian với mình, chuẩn bị rời đi. Nhưng bây giờ, nửa người bọn họ biến mất một cách quỷ dị, chỉ để lại một nửa người vẫn đứng tại chỗ, chỗ cắt rất gọn, giống như bị một thứ vũ khí gì đó sắc bén một dao cắt làm đôi.

- Đại trưởng lão! Người vừa nói, lại kinh hô lên một tiếng, nhìn Mạc Tiếu Sinh, con ngươi run rẩy dữ dội.


Tiếng vang tí tách truyền ra, cực kì vang dội.

Khúc Tranh quay đầu nhìn lại, da dầu không khỏi tê dại.

Đại trưởng lão nâng đỡ mình rời khỏi pháp trận không gian, lại mất một cánh tay, vết thương trên cánh tay cũng giống như những người kia, gọn gàng bóng loáng.

- Ngươi thậm chí đến truyền tống của trận pháp không gian cũng có thể quấy nhiễu! Mạc Tiếu Sinh sắc mặt tái nhợt, dường như là cố nén đau nhức, không dám nhìn Dương Khai, cắn răng tê quát: - Ngươi đã tu luyện lực lượng không gian đến trình độ này rồi sao?

- Vẫn còn non kém! Dương Khai nhìn hắn lãnh đạm, cũng không có phủ nhận.

Biểu hiện của Khúc Tranh trở lên biến ảo, với sự sành sỏi và nhãn lực của hắn, vẫn không hiểu ba thuộc hạ của mình rốt cuộc là chết như thế nào, đại trưởng lão làm sao lại mất một cánh tay.

Không ngờ là vì nguyên nhân truyền tống bị quấy nhiễu!

Lực lượng không gian huyền diệu khó hiểu lại uy lực kinh khủng. Trong quá trình truyền tống bị quấy nhiễu, còn có thể kết quả gì tốt?

Chả trách đại trưởng lão vô cùng khẩn trương đưa mình rời khỏi trận pháp không gian, thì ra hắn đã nhận ra không ổn.

Nếu không như thế, chỉ sợ mình bây giờ cũng sẽ giống như ba người kia, chỉ có nửa thân thể lưu tại trận pháp không gian.

Hiểu rõ điều này, Khúc Tranh mồ hôi như mưa hạ.

Dương Khai lại có chút ảo não, trước hắn nhận ra dao động năng lượng không gian vận chuyển, cho nên mới phải cấp tốc chạy đến nơi này, thời cơ ra tay cũng không tệ, chỉ tiếc trong gang tấc lại khiến Khúc Tranh thoát khỏi cõi chết.

Mạc Tiếu Sinh này, vẫn còn có chút bản lãnh, nếu không phải là hắn có chút tài năng, Khúc Tranh hẳn là chết không nghi ngờ!

Nhưng không vấn đề gì, nếu mình đã chạy đến nơi này, như vậy mỗi một người ở đây cũng đừng nghĩ chạy thoát.

Đánh rắn không chết tiện cho kẻ xấu thừa cơ, đạo lý này Dương Khai rõ ràng hơn ai hết!

Thần sắc lãnh đạm nhìn mấy người trong mật thất, Dương Khai một thân một mình, lại vui mừng không chút sợ hãi.

Vung tay lên, Thạch Khổi Tiểu Tiểu bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, vác Hám Thiên Trụ to lớn trên vai, con ngươi quay mòng mòng, dáng vẻ không chút hảo ý chờ thời cơ ra tay.

Hám Thiên Trụ to lớn, tương phản với thân thể nhỏ bé kia của nó, thoạt nhìn rất tức cười.

Nhưng không ai dám khinh thường Tiểu Tiểu chút nào, ngay cả Khúc Tranh cũng chau mày. Từ trên cơ thể nhỏ bé cảm nhận được một cỗ áp lực khó có thể tưởng tượng nổi, loại áp lực này dù là khi đối mặt với Dương Khai cũng chưa từng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận