Vũ Luyện Điên Phong

- Lực lượng không gian khó hiểu, vô cùng khó tu luyện, bổn tọa tuy bất tài, nhưng thật ra những năm qua cũng lĩnh ngộ được một chút, song bất kể như thế nào cũng không thể làm được như Dương tông chủ, có thể ngưng tụ lực lượng không gian thành lưỡi đao, thậm chí dùng tay xé rách không gian! Thủ đoạn của Dương tông chủ thần kỳ, bổn tọa bái phục! Xin Dương tông chủ chỉ giáo, giải thích những nan đề giúp bổn tọa.

- Ngài cũng đã hiểu lực lượng không gian sao? Dương Khai nhíu mày.

- Có biết một chút bề ngoài. Tề Thiên Triệt khiêm tốn gật đầu, nói tiếp: - Bổn tọa bế quan mấy chục năm, chính là để nghiên cứu lực lượng không gian, thật ra cũng có chút thu hoạch, chỉ là...

Dương Khai ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ tới lão gia hỏa này bế quan mấy chục năm, lại là để nghiên cứu lực lượng không gian.

Dương Tu Trúc trước đó còn nhắc nhở Diệp Tích Quân cẩn thận, nói là Tề Thiên Triệt mấy chục năm qua luôn bế quan tu luyện bí thuật, chỉ sợ không tầm thường. Thì ra là tu luyện lực lượng không gian.

Nhưng lão gia hỏa này tại sao lại làm như vậy?

Dương Khai nhanh chóng chuyển suy nghĩ về thực tại, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe lên một cái, nhìn Tề Thiên Triệt như cười mà không cười, thản nhiên nói: - Tiền bối, nếu vãn bối đoán không lầm, ngài tu luyện lực lượng không gian là vì Tiểu Huyền Giới này và hạt châu kia phải không?

- Hử? Tại sao lại nói vậy? Tề Thiên Triệt híp mắt lại, ánh mắt sáng lên long lanh, tỏ ra hứng thú.

- Ha ha Dương Khai cười nói: - Trước đó ta còn chưa thấy hành lang hư không đã bị tiền bối đưa tới đây một cách khó hiểu, suy ra hạt châu kia chắc hẳn là chìa khóa đi thông đến Tiểu Huyền Giới này, mà muốn sử dụng hạt châu kia, chỉ sợ là cần phải am hiểu lực lượng không gian mới được, cho nên ngài mới phải tu luyện, không biết vãn bối có nói sai không?

- Không sai! Tề Thiên Triệt tán thưởng nhìn Dương Khai, gật gật đầu nói:

- Không biết Dương tông chủ còn nhận thấy điều gì nữa không?

- Ta còn nhận thấy Tiểu Huyền Giới này không hoàn chỉnh, cơ bản là do ngài lĩnh ngộ lực lượng không gian không đủ, muốn nó trở nên hoàn chỉnh, nhất định phải tinh thông hơn lực lượng không gian... Nói một hồi, Dương Khai liền nhíu mày, hắn bỗng nhiên mê man, không hiểu việc Tề Thiên Triệt tinh thông lực lượng không gian cùng Tiểu Huyền Giới này có quan hệ gì với nhau.

Tiểu Huyền Giới chính là Tiểu Huyền Giới, tự thành một thế giới, đáng lẽ ra không quan hệ với bất kỳ kẻ nào mới đúng chứ.

- Dương tông chủ mắt sáng như sao, lão phu bội phục! Tề Thiên Triệt khẽ gật đầu: - Tuy nhiên mặc dù Dương tông chủ nói đúng hơn phân nửa, nhưng có một chuyện lại nói sai rồi.


- Là chuyện gì? Dương Khai nghi ngờ nhìn lão.

- Hạt châu kia cũng không phải là chìa khóa mở ra Tiểu Huyền Giới! Tề Thiên Triệt mỉm cười: - Bản thân hạt châu kia chính là Tiểu Huyền Giới!

- Ý là sao? Dương Khai cau mày nhìn lão.

- Có nghĩa là, bên trong hạt châu kia phong ấn một cái Tiểu Huyền Giới! Tề Thiên Triệt bổ sung nói.

- Cái gì? Dương Khai tỏ ra sợ hãi, Phương Bằng ở bên cạnh nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm.

- Bên trong hạt châu kia phong ấn một cái Tiểu Huyền Giới sao? Sao có thể như vậy được chứ? Dương Khai lắc đầu liên tục, lộ ra vẻ khó tin. Tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt của hắn đã trở nên ngưng trọng, âm trầm nhìn Tề Thiên Triệt, chần chờ nói: - Chẳng lẽ nói hạt châu kia... chính là Đế Bảo sao?

Tề Thiên Triệt cười ha hả, khẽ vỗ tay, gật gật đầu nói: - Dương tông chủ quả nhiên thông minh có một không hai, nhanh như vậy đã hiểu chỗ mấu chốt, không sai, hạt châu kia đúng là Đế Bảo! Bí bảo bình thường dĩ nhiên không thể có loại chức năng thần kỳ này, nhưng Đế Bảo thì khác, sự thần kỳ của Đế Bảo chúng ta không thể đo lường được! Hạt châu kia chính là một trong hai hạt châu Đế Bảo, Huyền Giới Châu!

- Hai hạt châu Đế Bảo! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Như vậy một hạt khác chính là... Tịch Diệt Lôi Châu?

- Đúng vậy, hai thứ này do đại đế lưu lại, là hai món bảo vật trọng yếu nhất trên Tinh Đế Sơn ta! Tề Thiên Triệt gật đầu thừa nhận, bỗng nhiên lại cười cười nói: - Dương tông chủ ngươi cũng đừng trách Diệp sư tỷ không đề cập về nó với ngươi, sự thật là bởi vì Diệp sư tỷ cũng không biết lão phu có thể luyện hóa được Huyền Giới Châu. Thứ này đã được truyền thừa mấy vạn năm ở Tinh Đế Sơn chúng ta, nhưng các đời môn chủ không ai có thể luyện hóa được nó! Thậm chí theo thời gian trôi qua, ngay cả tác dụng cụ thể của Huyền Giới Châu mọi người cũng quên mất. Lão phu cũng là do may mắn mới có thể luyện hóa được nó, hiểu rõ được huyền bí trong đó.

Dương Khai sắc mặt tái xanh, hết sức khó coi.

Huyền Giới Châu, nếu không phải là hắn đang ở ngay trong phiến không gian Tiểu Huyền Giới không trọn vẹn này, chỉ sợ hắn vẫn không tin trên đời này lại có loại bí bảo thần kỳ như vậy, có thể phong ấn một góc thế giới vào trong đó.

Hiện tại hắn bị nhốt trong này, ngay cả Long Cốt Kiếm cũng không ở bên cạnh, phải làm sao để đối phó với lão già kia chứ? Lão già kia còn có cả bí bảo cấp Hư Vương, Nhật Nguyệt Kim Luân.

- Dương tông chủ cũng đừng nên có ý nghĩ xé rách không gian, Tiểu Huyền Giới tự thành một thế giới, có pháp tắc thế giới của riêng nó, ngươi xé rách không gian ở nơi này không có tác dụng đâu. Tề Thiên Triệt làm ra vẻ hảo tâm nhắc nhở một câu.

- Có tác dụng hay không thử một chút thì biết, tiền bối không ngại chứ? Dương Khai ngẩng đầu nhìn về phía Tề Thiên Triệt.


Mời Dương tông chủ, đúng lúc bổn tọa cũng muốn lĩnh giáo thật kỹ cách Dương tông chủ vận dụng đối với lực lượng không gian huyền diệu. Tề Thiên Triệt đưa tay ra hiệu, không có ý định ngăn cản chút nào.

Dương Khai cũng không dài dòng, đưa tay ra phía trước rạch một cái, một cái khe nứt không gian lập tức xuất hiện.

Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp đặt chân vào đó, bỗng nhiên Tề Thiên Triệt đã vung tay lên, khe nứt không gian kia cứ như vậy liền biến mất.

Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn hắn, vẻ mặt khó chịu.

Tề Thiên Triệt cười nói: - Hiện tại lão phu nắm trong tay pháp tắc của mảng Tiểu Huyền Giới này, Dương tông chủ tuyệt vọng đi.

- Lão già kia! Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

- Dương tông chủ tuổi trẻ dễ nóng nảy, lão phu không chấp nhất ngươi, lão phu đã thẳng thắn nói ra, hiện tại nên bàn đến việc Dương tông chủ lựa chọn như thế nào. Nếu ngươi có thể vì lão phu mà ra sức, sau này lão phu sẽ đối đãi với ngươi như bằng hữu, còn nếu Dương tông chủ vẫn ngoan cố không nghe... Lão phu đành phải dùng một chút thủ đoạn, cơ hội ta đã cho ngươi, có thể nắm chắc hay không, còn phải nhìn vào hành động của ngươi.

Dương Khai ngoác miệng cười lớn: - Lão tưởng nhốt ta vào đây là có thể muốn làm gì thì làm sao? Hợp tác với lão ư, tiền bối không nên si tâm vọng tưởng, muốn tu luyện lực lượng không gian sao, kiếp sau đi!

Cùng lúc đó, con chim lửa khí linh nãy giờ vẫn luôn bay quanh đỉnh đầu Dương Khai dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, liền hót lên một tiếng rồi biến thành một quầng lửa lao thẳng tới Tề Thiên Triệt.

- Hài! Tề Thiên Triệt thở dài một tiếng thật sâu, rồi nói: - Dương tông chủ đã cố tình như vậy, lão phu đành phải sử dụng biện pháp mạnh mà thôi, kế tiếp nếu có chỗ nào đắc tội, xin Dương tông chủ thứ lỗi!

Nói rồi, từ xa hắn liền đưa tay ra, điểm một ngón tay về phía con chim lửa khí linh.

Một màn kỳ lạ liền xuất hiện.

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy, lốc xoáy sinh ra lực hút vô cùng lớn, hút con chim lửa vào trong đó, mặc cho khí linh giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Chỉ sau thời gian ngắn ngủi ba hơi thở, con chim lửa khí linh bị hút vào trong lốc xoáy liền biến mất.


Cùng lúc đó, liên hệ tâm thần giữa Dương Khai và con chim lửa cũng bị cắt đứt, kết cục này khiến sắc mặt hắn trở nên xanh mét.

- Dương tông chủ không cần phải lo lắng, lão phu chỉ trục xuất nó ra bên ngoài mà thôi, tránh cho cho quấy nhiễu ta và ngươi tranh đấu. Tề Thiên Triệt mỉm cười, sau khi nói xong bỗng nhiên sắc mặt trở nên hết sức nghiêm túc, quát lên một tiếng rồi dậm mạnh một chân xuống đất.

Mặt đất khẽ rung, tiếng vải bị xé rách chợt vang lên, trong nháy mắt áo của Tề Thiên Triệt bị rách toạc rồi bắn nhanh ra xung quanh, lộ ra thân hình của hắn.

Dương Khai nhìn về phía lão, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lão gia hỏa này nhìn qua đã không còn nhỏ tuổi, thân hình gầy còm, nhưng lại cực kỳ săn chắc.

Cơ bắp nổi lên thành từng múi cuồn cuộn, tràn đầy cảm giác bùng nổ.

Thân thể như vậy xuất hiện trên người một thanh niên thì chẳng có gì lạ, nhưng xuất hiện ở trên người một lão giả tóc hoa râm, đã có ba chòm râu dài ngoằng thì thật không thể tưởng tượng nổi.

Thân thể của lão không ngờ lại cường tráng như vậy! Từng khối cơ bắp vồng lên như muốn nổ tung ra khiến người ta phải lác mắt mà nhìn.

Khí thế của Tề Thiên Triệt cao ngất, thánh nguyên chậm rãi vận chuyển hiện ra bên ngoài cơ thể, thấp thoáng còn có hào quang phát ra.

Dương Khai và Phương Bằng đều ngây người nhìn.

- Dương tông chủ, lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ quay đầu còn kịp, nếu không lão phu xuất thủ có thể nhẹ cũng có thể nặng, nếu chẳng may khiến Dương tông chủ bị thương, lão phu cũng thấy áy náy. Tề Thiên Triệt uy nghiêm nhìn Dương Khai, khẽ quát.

- Bớt nói lời thừa đi, lão đưa ta tới nơi chật hẹp này, mục đích là để phát huy ưu thế về thân thể của lão phải không? Vẻ mặt Dương Khai tỏ ra kỳ quái mỉm cười: - Có bản lĩnh thì lão cứ thử, để xem có được như ý hay không!

Thấy hắn nhiều lần cự tuyệt ý tốt của lão, vẻ mặt Tề Thiên Triệt liền trở nên nham hiểm tàn ác, gật gật đầu nói: - Tốt, nếu vậy thì đừng trách lão phu không khách khí.

Vừa nói xong, thân hình Tề Thiên Triệt thoắt một cái liền biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại thì đã ở ngay phía trên đỉnh đầu Dương Khai, không thi triển ra bí thuật hay lấy ra bí bảo gì.

Lão chỉ đơn thuần đấm ra một quyền mạnh mẽ về phía Dương Khai.

Giao đấu ở nơi vô cùng chật hẹp như thế này, bất kỳ bí bảo và bí thuật gì cũng bị hạn chế rất lớn, thân thể cường tráng không thể nghi ngờ là chiếm ưu thế tuyệt đối!


Vô thanh vô tức, quả đấm kia ẩn chứa lực lượng đủ để phá vỡ một ngọn núi.

Dương Khai không biết sống chết đứng tại chỗ, tựa như không hề nhận ra nguy hiểm đang phủ xuống đầu hắn vậy.

Tề Thiên Triệt nhướng mày, không biết hắn muốn giở trò gì.

Mãi đến khi luồng gió hình thành từ đầu quyền ập vào mặt, Dương Khai mới bỗng nhiên quát lên một tiếng:

- Đi ra!

Một thân hình nhỏ bé chợt quỷ dị hiện ra trước mặt Dương Khai, vừa hiện thân liền nhanh chóng biến lớn, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một thạch nhân to lớn cao tới mấy trượng.

Thạch Khổi Tiểu Tiểu!

Long Cốt Kiếm bị bỏ lại bên ngoài, con chim lửa khí linh thì bị Tề Thiên Triệt trục xuất ra ngoài, nhưng Dương Khai vẫn còn Thạch Khổi!

Trên vai Thạch Khổi vác Hám Thiên Trụ đen như mực, cây gậy bí bảo kia cũng theo nó biến lớn mà lớn theo.

Tay nắm chặt Hám Thiên Trụ, quét mạnh về phía trước.

Đồng tử trong mắt Tề Thiên Triệt co lại, lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết, vội vàng lui lại phía sau.

Từ trong một gậy đó hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng, tựa như cho dù là với cường độ thân thể của hắn, cũng không chịu nổi một gậy vậy.

Ầm...

Dường như ngay cả không gian cũng bị sụp đổ, Tề Thiên Triệt chỉ cảm thấy trong lòng chết lặng đi.

Lão không bị cây gậy đen như mực kia đập trúng, chẳng qua là bị lực đạo còn dư lại quét qua mà thôi, nhưng cho dù là vậy, lão cũng cảm thấy khí huyết trên ngực bị đảo lộn, hít thở khó khăn. Có thể tưởng tượng được, nếu như thật sự bị đập trúng thì sẽ thành cái dạng gì.

Sắc mặt của lão tái mét, lui mạnh ra sau, không kịp nghĩ ngợi giơ tay điểm một ngón về phía Thạch Khổi.

Hắn muốn Thạch Khổi cũng bị trục xuất ra khỏi phiến không gian này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận