Vũ Luyện Điên Phong

Chưởng quỹ, ngươi qua đây. Dương Khai vẫy tay gọi.

Vừa rồi hắn vẫn lạnh nhạt, là muốn biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên muốn tìm hiểu thử, dù sao nói thế nào nơi này cũng miễn cưỡng có liên quan với Lăng Tiêu Tông.

- Quý khách có gì căn dặn? Còn muốn gọi thêm món? Chưởng quỹ đi sang, cố gượng cười hỏi.

- Không vội.

Dương Khai cười khẽ, nhìn về phía thang lầu. - Hai người vừa rồi là ai? Sao bọn họ đến nơi này ăn uống. chẳng những không cần trả tiền, mà lại còn đòi lấy thánh tinh của ngươi?

- Chuyện này... Chưởng quỹ kinh ngạc, nhìn ngó xung quanh một hồi, phát hiện những khách hàng khác đều uống rượu nói chuyện, không chú ý bên này, mới nhỏ giọng nói: - Quý khách mới đến Bích Ba Thành này?

- Đúng vậy. Dương Khai gật đầu.

- Vậy ngài sớm đi, Bích Ba Thành không phải chỗ ở lâu. Chưởng quỹ e ngại, nói rồi liên tục xua tay.

- Không phải chỗ ở lâu? Dương Khai nhướng mày. - Chẳng lẽ chỗ này sắp xảy ra chuyện gì?

Hắn thấy trong thành người tới người đi, náo nhiệt phồn hoa, hơn nữa trong thành yên lặng, không có dấu hiệu sắp xảy ra chuyện lớn gì cả.

- Ha ha...

Chưởng quỹ cười khổ. - Quý khách ngài nghe tiểu lão nhi khuyên một tiếng, nên mau rời khỏi đây, nếu ở đây lâu, còn muốn chạy cũng không được.

- Vậy là sao, xin chưởng quỹ nói rõ ràng. Ánh mắt Dương Khai sáng quắc nhìn hắn. - Ta nghe nói nơi này phụ thuộc Chiến Thiên Thành, tính là sản nghiệp Lăng Tiêu Tông, sao còn có người dám bất lợi với thành này?

- Không thể nói, không thể nói, dù là tiểu lão nhi không còn sống được mấy năm, nhưng không muốn chết như vậy, quý khách cứ tự nhiên.


Chưởng quỹ không ngừng lắc đầu, sắc mặt khó coi, nói rồi muốn bỏ đi.

- Ta là người Lăng Tiêu Tông! Dương Khai trầm giọng nói.

- Cái gì? Chưởng quỹ thần sắc đại biến, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

- Đừng căng thẳng. Dương Khai cười. - Ta là đệ tử Lăng Tiêu Tông, được tông chủ hạ lệnh cố ý đến điều tra. Lão nhân gia ngài nếu không ngại cứ nói thẳng, ta rất muốn biết có ai ngại sống lâu dám không coi Lăng Tiêu Tông ta ra gì.

- Ngài là Lăng Tiêu Tông? Thật là Lăng Tiêu Tông? Chưởng quỹ kích động không thôi, nhưng vẫn còn hoài nghi, áp sát lại nhỏ giọng hỏi.

- Phải! Lão nhân gia cứ yên tâm, lời ngài nói, vào tai ta, sẽ không nói lung tung. Dương Khai ôn tồn trấn an.

Thần sắc chưởng quỹ biến ảo không ngừng, do dự một hồi, mới cắn răng ngồi xuống trước mặt Dương Khai.

Dương Khai rót cho hắn một ly rượu, chưởng quỹ một hơi uống hết, rượu vào lớn gan, hắn mới nói: - Quý khách không biết, ta bảo ngài mau đi, không phải là có người muốn gây chuyện với Lăng Tiêu Tông, cũng không phải Bích Ba Thành sắp có biến cố, thật sự là vì nơi này không phải chỗ người ở.

- Ồ? Rốt cuộc là chuyện gì, xin lão nhân gia nói kỹ càng, tiểu tử cảm kích. Dương Khai mỉm cười.

- Ôi, một lời khó nói hết! Chưởng quỹ thở dài. - Quý khách cũng thấy thái độ của hai người vừa rồi.

- Có, bọn họ là ai?

- Phủ thành chủ.

- Phủ thành chủ? Dương Khai kinh ngạc không thôi.


- Ha ha, quý khách cũng thấy kỳ quái? Phủ thành chủ nên là người bảo vệ chúng ta, nhưng vì sao lại tới quán nhỏ này cướp bóc thánh tinh? Chưởng quỹ trầm thấp nói: - Bởi vì phủ thành chủ muốn trưng thu thuế!

Dương Khai nhướng mày.

- Phàm là cửa hàng kinh doanh trong Bích Ba Thành, tất cả tiền lời, tối thiểu phải nộp 70% lên cho phủ thành chủ, còn sót 30% vốn cũng chỉ miễn cưỡng đủ chi tiêu các loại, nhưng không chịu nổi đám người kia lấy đủ lý do bóc lột. Tiệm nhỏ thế yếu, không thể chống cự, mấy ngày trước trong tiệm còn chết người. Chưởng quỹ liền oán hận, có vẻ uống chút rượu, lá gan cũng to ra, thần sắc cũng dần căm phẫn.

- Đây là ý của phủ thành chủ? Dương Khai lạnh giọng hỏi.

- Đúng vậy! Bằng không là ai to gan làm như vậy? Hai người vừa rồi đến là để thu thuế.

- Nếu trưng thu thuế nhiều như vậy, sao lão tiên sinh không rời Bích Ba Thành, tìm đường mưu sinh khác?

Chưởng quỹ cười khổ:

- Ai đi được? Nếu người phủ thành chủ phát hiện có ai trốn đi, nhất định giết không tha, những đầu người treo trên tường thành đều là bài học đẫm máu. Chẳng những các thương gia nhỏ như chúng tôi bị trói ở đây, toàn bộ tiểu gia tộc cùng các võ giả bên trong thành cũng vậy, bọn họ đi ra ngoài mạo hiểm thu lợi, cũng phải nộp thuế rất lớn, chỉ cần có chống cự, đều sẽ bị chú ý, đã có mấy tiểu gia tộc bị diệt môn rồi.

Nói rồi, chưởng quỹ cẩn thận nhìn Dương Khai, nhỏ giọng hỏi: - Tiểu ca, tiểu lão nhi cả gan hỏi một tiếng, đây không phải là Lăng Tiêu Tông giáng chỉ lệnh đó chứ?

- Lăng Tiêu Tông làm sao lại ra chỉ lệnh như vậy?

Sắc mặt Dương Khai khó coi, hừ lạnh: - Lăng Tiêu Tông ta sẽ không làm chuyện như thế. À, Chiến Thiên Thành đâu? Chiến Thiên Thành mặc kệ sao?

- Tiểu lão nhi cũng không rõ, nhưng nếu Chiến Thiên Thành chú ý, vậy sẽ không xảy ra những chuyện này, ta không biết đây là ý của Chiến Thiên Thành hay là phủ thành chủ Bích Ba Thành. Nhưng ta nghe nói, từ khi Chiến Thiên Thành đổi chủ, thu thuế rất thấp, thu hút rất nhiều người đi, nhưng giờ đã kín chỗ, rất nhiều người bị danh tiếng Lăng Tiêu Tông thu hút, muốn tới gia nhập nhưng không tìm được cửa. Không vào được Chiến Thiên Thành, đành lùi một bước, đi tới những chỗ có liên hệ với Lăng Tiêu Tông, Bích Ba Thành chính là một trong đó. Người ngoài không nhìn thấy bóng đen u ám dưới Bích Ba Thành, tiểu lão nhi làm sao không rõ. Cho nên ta mới bảo ngài sớm đi, nếu ngài ở lâu, bị ghi vào danh sách, đến lúc đó muốn chạy cũng không xong.


- Được lắm! Dương Khai hắc hắc cười lạnh.

- Tiểu ca, ngài đã phụng lệnh tông chủ Lăng Tiêu Tông đến đây điều tra, vậy mau truyền tin về. Tiểu lão nhi ngóng trông Lăng Tiêu Tông các ngài sớm phái người đến, loại trừ u nhọt Bích Ba Thành, để cho tiểu lão nhi có thể yên lành sống đời còn lại! Chưởng quỹ mong chờ nhìn Dương Khai.

- Lão tiên sinh yên tâm, Lăng Tiêu Tông ta sẽ không ngồi yên mặc kệ chuyện này. Dương Khai mỉm cười. - Mặc kệ nói thế nào, nơi này có rất nhiều người nghe danh Lăng Tiêu Tông mà đến, làm sao cũng không thể để bọn họ bị ức hiếp, bằng không sẽ thật sự phá hỏng danh dự Lăng Tiêu Tông ta.

- Tiểu ca đừng nên xung động. Chưởng quỹ nhìn ra hung quang trong mắt Dương Khai, không khỏi nhảy dựng.

- Yên tâm, tôi tự có chừng mực.

Ánh mắt Dương Khai dần trở nên lạnh lùng.

Nếu lần này không phải trùng hợp, hắn còn không biết có kẻ dám lấy danh tiếng Lăng Tiêu Tông giở những trò này.

Dương Khai bỗng nhớ, trên đường trở về Bích Ba Nguyên, thiếu nữ Phỉ Nhi nói đến tình huống Bích Ba Thành có chút chần chờ, thì ra là có nguyên nhân này.

Lăng Tiêu Tông trỗi dậy quá ngắn ngủi, số lượng đệ tử trong tông ít ỏi, căn cơ không vững, hiện tại đang là lúc lôi kéo lòng người, tình huống Bích Ba Thành quả thật bôi đen Lăng Tiêu Tông, Dương Khai tự nhiên không thể ngồi yên mặc kệ.

Lúc này, dưới đường truyền ra tiếng ồn ào, sau đó dao động năng lượng lan tỏa, có tiếng kinh hô hét thảm.

Dương Khai nhìn xuống dưới, một cô gái áo xanh lọt vào mắt, không khỏi khẽ ồ một tiếng.

- Lão tiên sinh, thu tiền rượu. Dương Khai thuận tay bỏ lại mấy cục thánh tinh thượng phẩm, nắm một vò rượu, thả người nhảy khỏi cửa sổ.

Giữa đường, trước một căn tạp hóa, 3-4 người trẻ tuổi giận dữ đang đứng, ánh mắt đỏ rực nhìn đối phương, vận chuyển thánh nguyên đề phòng, nhưng không dám tùy tiện ra tay.

Ở đằng sau mấy người trẻ tuổi, một cô gái áo xanh đang đỡ một lão giả, lão giả có vẻ bị thương không nhẹ, sắc mặt trắng bạch, khóe miệng còn chảy máu.

Vô số người đang vây xem.


- Nhị thúc không sao chứ? Cô gái áo xanh vội vàng hỏi, vẻ mặt lo lắng.

- Không sao. Lão giả chầm chậm lắc đầu, khó khăn nói ra hai chữ.

- Sao các ngươi lại đánh người? Cô gái áo xanh quay đầu, yêu kiều quát hỏi hai võ giả ra tay trước.

- Đánh người? Một nam nhân dáng người cao ráo nghe vậy, cười hắc hắc. - Đánh người thì sao? Ai bảo lão già kia không biết điều, ông đây không muốn lấy mạng hắn, đã là nương tay rồi. Tiểu nha đầu này không cảm kích ông đây thì thôi, còn dám chỉ trích ta, có tin ta lập tức giết hắn ngay!

- Ngươi... Cô gái áo xanh sắc mặt trắng nhợt, dù sao thực lực không cao, tuổi lại nhỏ, bị đối phương dọa như thế, liền không dám nói gì nữa, sợ đối phương bực mình ra tay giết người.

- Hừ! Thành chủ có lệnh, phàm là thánh tinh giao dịch phải nộp một phần cho phủ thành chủ, sao hả, lão già ngươi điếc hay mù, dám lén giao dịch. Nếu không phải bị ông đây bắt tại trận, còn không biết các ngươi dám to gan lớn mật như vậy!

- Dám không nghe lệnh phủ thành chủ, lão già ngươi chán sống rồi mà.

Người còn lại cũng cười âm trầm.

Sắc mặt lão giả kia tái xanh, nhưng không dám phản bác, tuy nhiều người vây xem, nhưng không ai dám làm bừa, có điều ánh mắt nhìn lão giả cùng đoàn người thiếu nữ đều toát ra đồng tình.

Bích Ba Thành thu thuế rất cao, bóc lột nặng nề làm mọi người chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ấm no, còn không được chạy khỏi đây, cho nên mọi người đi ra mạo hiểm nếu có thu hoạch, đều tìm cửa hàng tin cậy lén lút giao dịch, không cho người ta phát hiện, để tránh né thu thuế nặng nề.

Hiện tượng này rất quen thấy ở Bích Ba Thành, không có gì lạ.

Lần này đoàn người lão giả không hay ho, bị người phủ thành chủ vô tình gặp phải, kết quả liền chịu thiệt.

Hít sâu một hơi, lão giả thần sắc ngưng trọng chắp tay nói: - Hai vị, không phải chúng ta coi thường mệnh lệnh phủ thành chủ, vốn là giao dịch xong cũng định đi giao nộp thánh tinh, nhưng chưa kịp đi mà thôi.

- Lão già này nói chuyện dễ nghe quá, hắc hắc, không biết trong lòng ngươi nghĩ gì.

Nam nhân kia rõ ràng sẽ không tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận