Vũ Luyện Điên Phong

Vậy thì còn thôi, khủng bố nhất là khí thế của Dương Khai, theo chiến đấu, khí thế của hắn ngày càng mạnh, lực lượng nắm đấm đánh ra ngày càng mạnh mẽ hơn. Điểm này, Huyết Luyện đang trong vòng xoáy chiến đấu có thể cảm nhận rõ ràng.

Ác chiến với hắn không quá cạn chung trà, lực lượng của đối phương từ đánh ngang với mình, đang dần áp chế được mình.

Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ hắn vẫn không dùng toàn lực?

Thần sắc Huyết Luyện ngày càng ngưng trọng, cũng càng hưng phấn điên cuồng.

Hắn là con cưng của trời, là ngôi sao mới nổi chói mắt nhất trên Đế Thần Tinh, hắn sẽ không sợ hãi kẻ địch mạnh mẽ, trong huyết mạch của hắn điên cuồng khát vọng chiến đấu, chỉ có tiêu diệt cường giả, mới có thể bày ra sức mạnh của hắn!

Cuối cùng hắn có hứng thú với Dương Khai!

- Dục Hùng, chuyện này là sao? Cách chiến trường trăm trượng, trên nóc cung kiện, Phiến Khinh La chợt tới nơi, nhíu mày lo lắng nhìn trận chiến phía dưới, vội vàng hỏi.

Bên này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nàng làm sao không phát hiện ra? Ý thức được dao động chiến đấu truyền ra từ chỗ lầu các Hạ Ngưng Thường, nàng lập tức đến đây, vừa lúc thấy cảnh Dương Khai cùng Huyết Luyện hung hãn chiến đấu.

- Dương Khai sao lại đánh nhau với tên Huyết Luyện này, không phải Huyết Luyện mới tới mấy ngày thôi sao? Phiến Khinh La tràn đầy khó hiểu. Nếu nói Dương Khai đánh với Di Thiên, nàng còn hiểu được, dù sao giữa hai người vốn có hiềm khích, Dương Khai giết hai con yêu thú bậc chín của Di Thiên, với cá tính của Di Thiên thì làm sao bỏ qua được?

Nhưng mà trước đó rõ ràng Dương Khai và Huyết Luyện chưa gặp mặt nhau, hai người không có thù hận sâu đậm gì, làm sao lại đánh chết sống ở phía dưới?

- Ta cũng không biết nữa. Dục Hùng rụt đầu, vội xua tay tỏ vẻ không liên quan tới hắn, nhưng ánh mắt lóe ra làm Phiến Khinh La nhìn ra dấu vết.

- Ngươi thật không biết? Phiến Khinh La híp mắt nhìn Dục Hùng,trong ánh mắt lóe ra tia sáng lạnh.

- Khụ khụ... Ta thật không biết....

- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc là thế nào! Phiến Khinh La cắn răng quát.

Vẻ mặt Dục Hùng liền khổ sở, ra vẻ đáng thương nhìn Phiến Khinh La, biểu tình ai oán chép môi, không còn lời nói được.


- Quả nhiên, là ngươi giở trò quỷ! Phiến Khinh La sắp tức chết, khuôn ngực lớn phập phồng dữ dội. Huyết Luyện không phải Yêu tộc bình thường, Dương Khai đánh với hắn, mặc kệ thắng thu, sẽ không có kết cục tốt.

Nhận ra là Dục Hùng bố cục, Phiến Khinh La hận không thể chém đại ca tiện nghi này thành tám khối, hả mối hận trong lòng.

- Ta không có làm gì cả... Dục Hùng gãi đầu lúng túng. - Mấy ngày nay không phải Huyết Luyện vừa đến hành cung sao, ta chỉ khoác lác tài nghệ luyện đan của vị Hạ đại sư kia xuất chúng cỡ nào, vừa lúc Huyết Luyện cần luyện chế đan dược, cho nên liền...

Phiến Khinh La không nói một lời, cắn răng căm tức trừng Dục Hùng.

- Chuyện này không trách đại ca, vốn là đại ca muốn giật dây Di Thiên động thủ, chỉ hận tên kia quá xảo quyệt, lại đẩy Huyết Luyện đi lên. À, đúng rồi, nói lại chuyện này còn trách muội.

- Trách ta? Phiến Khinh La hét lên, càng thêm giận dữ.

Dục Hùng sợ hãi không thôi, nhỏ giọng nói: - Còn không phải muội không cho đại ca tự ra tay, nhưng cân nhắc là nghĩa mẫu căn dặn, đại ca nghĩ ba ngày ba đêm, mới chợt hiện linh quang, nghĩ ra một cách tốt! Nếu như sớm bảo đại ca tự ra tay, ta khẳng định sẽ cẩn thận hơn, không tổn thương tiểu tử kia, nói sao cũng là em rể của ta mà, ha ha ha ha!

- Nói vậy, thật sự là ta sai? Phiến Khinh La mỉm cười xinh đẹp, khẽ cắn răng.

- Nào có nào có, là lỗi của đại ca. Dục Hùng sảng khoái nhận lỗi, hắn biết mình còn lôi thôi, khẳng định sẽ không có kết cục tốt, dứt khoát thẳng thắn, còn có thể để tiểu muội tha thứ cho mình.

- Nếu như nam nhân của ta có sơ suất gì, ngươi chết chắc rồi! Phiến Khinh La cắn răng quát.

- Quan tâm sẽ bị loạn mà, Khinh La cô nương! Đúng lúc này, bên cạnh truyền ra tiếng nói.

Phiến Khinh La cùng Dục Hùng đều cả kinh, quay sang nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào Ba Hạc đã đến đây, ở ngay bên cạnh bọn họ.

Không hổ là người đệ nhất dưới Hư Vương Cảnh trên Đế Thần Tinh! Xem ra mai danh ẩn tích 200 năm, chẳng những không làm cảnh giới của hắn lùi bước, mà càng thêm tiến bộ!

Dục Hùng cùng Phiến Khinh La nghiêm nghị, vội hành lễ.

- Tiền bối, lời ngài vừa nói... là coi trọng Dương Khai? Phiến Khinh La chuyển mắt nhìn Ba Hạc, thần sắc phấn chấn.


Hiện tại dù nàng cũng là Phản Hư tam tầng cảnh, tương xứng với Ba Hạc, nhưng nói về tầm mắt, nàng tự nhận không thể so sánh với đối phương, cho nên Ba Hạc nói làm nàng yên tâm hơn.

Ba Hạc cười ha ha: - Ta không nói vậy, có điều... hắn quả thật không dễ đối phó, chỉ sợ Huyết Luyện không làm gì được hắn, ừm, với trạng thái hiện tại!

Nói xong, Ba Hạc lại thổn thức:

- Thật là giỏi, người trẻ tuổi bây giờ thật là giỏi. Tiểu tử này chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, lại có thể dồn ép Huyết Luyện đến thế này, nếu thật để hắn thăng cấp tam tầng cảnh, khẳng định Huyết Luyện không phải là đối thủ!

Phiến Khinh La mừng rỡ, sinh ra cảm giác tự hào.

Đây là nam nhân nàng đã chọn! Chính là không tầm thường như vậy.

Năm đó hắn ở Trung Đô, lợi dụng tu vi cực kỳ yếu ớt gây ra sóng gió ngập trời, khi đó hắn thường xuyên sáng tạo kỳ tích. Qua mấy chục năm, hôm nay hắn càng thêm xuất sắc hơn năm đó!

Huyết Luyện không phải cường giả Yêu tộc bình thường, hắn có lai lịch lớn, trong Phản Hư tam tầng cảnh cũng là tồn tại đứng đầu.

Trong ánh mắt Phiến Khinh La toát ra hào quang khác thường, trong lòng càng thấy tự hào, dường như chỉ cần là chuyện Dương Khai làm, dù có không thể tưởng tượng cũng là bình thường.

- Tiền bối, ngài vừa nói, với trạng thái hiện tại, Huyết Luyện không bắt được hắn? Dục Hùng lại ngẫm ra một ý khác trong lời của Ba Hạc.

- Đúng vậy, Huyết Luyện không dùng hết sức, các ngươi cũng nhìn ra, lực lượng tiềm ẩn của nhất mạch Huyết Giao, hắn còn chưa kích hoạt mà. Ba Hạc mỉm cười giải thích.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Phiến Khinh La không khỏi sầm xuống, bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.

Dục Hùng dè dặt liếc Phiến Khinh La, nhỏ giọng hỏi: - Tiền bối này, nếu như Huyết Luyện ra toàn lực, vậy em rể của tôi có thể cản được hắn không?

- Vậy thì ta không biết.


Ba Hạc cười nhạt. - Ta cũng không rõ lai lịch người này, nếu hắn chỉ có chút bản lĩnh như vậy, hẳn là không cản nổi. Nếu hắn còn có thủ đoạn khác thì không chắc được, nhưng theo ta thấy, đối đầu lực lượng thân thể, Huyết Luyện sẽ chiếm ưu thế.

- Ừm! Vãn bối cũng cảm thấy vậy. Dục Hùng gật đầu phụ họa.

Chẳng qua chỉ là con người, thấp hơn một tầng cảnh giới, có thể đánh như vậy với Huyết Luyện, đã đủ để kiêu ngạo.

Chuyện mà nghĩa mẫu căn dặn, xem ra có thể báo cáo hoàn mỹ. Biểu hiện như vậy, hẳn là nghĩa mẫu có thể chấp nhận hắn, chỉ là tiểu tử này có chút hoa tâm, nghĩa mẫu tuyệt đối sẽ không cho phép cho phép tiểu muội chia sẻ nam nhân với nữ nhân khác.

- Tiểu muội cứ yên tâm, nếu không được, đại ca đi xuống tách bọn họ ra là được. Dục Hùng xoay chuyển ý niệm, liền trấn an.

Phiến Khinh La hung tợn trừng hắn, Dục Hùng cười gượng.

- Hả, máu màu vàng?

Bỗng nhiên Ba Hạc kinh ngạc hô, ánh mắt nhìn vào Dương Khai, tràn đầy khó tin.

Hắn phát hiện, vết thương của Dương Khai chảy ra màu có màu vàng nhạt...

Đó không phải màu máu của loài người, chẳng lẽ hắn thật có mang huyết mạch hiếm thấy gì, cho nên mới dùng lực lượng thượng thân thể đối chọi với Huyết Luyện?

Nhưng mà... rốt cuộc là huyết mạch gì có thể sinh ra máu màu vàng?

Máu tươi màu vàng nhạt như chứa dựng sinh cơ cùng lực khí huyết mênh mông, vừa trào ra liền chữa trị vết thương trên người Dương Khai, máu thịt nứt toát nháy mắt liền phục hồi.

Năng lực khôi phục mạnh mẽ như vậy? Ba Hạc khiếp sợ, không khỏi nghiêng tới trước, muốn nhìn rõ ràng hơn.

Cách xa trăm trượng, huyết chiến vẫn đang tiếp tục.

Dương Khai cùng Huyết Luyện cả người đẫm máu, màu vàng nhạt và máu đỏ đan vào nhau, dính trên người.

Bùm bùm bùm...

Tiếng nổ dày đặc truyền ra những chỗ lực lượng cuồng bạo va chạm, sau tiếng nổ, Dương Khai cùng Huyết Luyện tách ra.

Ánh mắt của hai người sắc bén như chim ưng, không để ý thương thế của mình, chỉ là lạnh lùng trừng đối phương.


- Con người, quả nhiên ngươi rất giỏi, ta thu hồi lời đã nói, ngươi là đối thủ rất tốt! Huyết Luyện hít sâu một hơi, trầm giọng quát.

- Vậy sao! Dương Khai nhe răng cười. - Chỉ là hình như ngươi không ra sao cả.

Huyết Luyện cười to: - Đủ ngông cuồng, đã lâu rồi bổn công tử không gặp phải hạng người như ngươi, lần trước kẻ dám nói chuyện với ta như vậy, đã bị ta xé xác, hy vọng ngươi có thể chống đỡ lâu một chút, để ta thỏa mãn!

Vừa nói, trên làn da trần của Huyết Luyện thấm ra những giọt máu đỏ sẫm, chúng vừa hiện ra liền hóa thành sương máu, bao bọc Huyết Luyện.

Làm cho khí tức tà ác cuồng bạo của hắn càng mạnh hơn ba phần.

Thoáng cái, Huyết Luyện như biến thành người máu, cả người đỏ sẫm, nhìn khủng bố khiếp người.

Sương máu chạy trên người hắn, bỗng nhiên như biến thành vảy cứng, bao phủ da thịt hắn.

Đồng thời, trên trán Huyết Luyện mọc ra hai cái sừng cong đỏ sẫm, nhìn uy phong lẫm liệt không ai bằng.

- Hóa Giao Thể!

Ba Hạc trầm giọng quát khẽ, thần sắc ngưng trọng.

Phiến Khinh La cũng căng thẳng, sắc mặt Dục Hùng lại nghiêm nghị.

Huyết Luyện là con trai của Huyết Giao lĩnh chủ, cộng thêm huyết thống Huyết Giao, là nhất mạch Yêu tộc hùng mạnh nhất trên Đế Thần Tinh, điểm này thì bất kỳ Yêu tộc nào cũng phải thừa nhận.

Thi triển ra Hóa Giao Thể, thực lực Huyết Luyện tăng vọt ba thành, cũng là bí thuật riêng của Huyết Giao nhất mạch.

Loại bí thuật như vậy, phần lớn Yêu tộc mạnh mẽ đều có, nhưng căn cứ huyết mạch khác nhau, có thể kích hoạt tiềm lực khác nhau.

Huyết Luyện hiện tại, khí thế so với vừa rồi cứ như hai người, khí tức hung hãn lấy hắn làm trung tâm lan tràn ra, xung kích thiên địa rung lên.

Máu tươi toàn thân như thiêu đốt sôi trào, một đoàn khí tức đỏ rực bao phủ hắn, sương mù đỏ vặn vẹo, giống như ngọn lửa dần dần bùng lên, nhìn hắn thật giống quả cầu lửa bùng cháy.

Huyết Luyện muốn ra tay toàn lực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận