Vũ Luyện Điên Phong

- Tạo Hóa Hàn Đàm là nơi tuyệt mật của Băng Tâm Cốc ta, không phải nhân vật quan trọng khó có thể tự tiện ra vào, hàn đàm phân 12 đoạn, càng đi xuống, nguy hiểm càng lớn, nhưng có thế có được càng nhiều thứ tốt.

Lạc Lê nhìn Dương Khai, tiếp tục giải thích.

- Ồ? Vậy xin hỏi tiền bối có thể xâm nhập đến đoạn thứ mấy? Dương Khai có chút hứng thú hỏi.

- Bổn cung có một lần tốt nhất là xâm nhập đến đoạn thứ tám, xuống chút nữa liền không thể đủ sức rồi.

Trên mặt Lạc Lê có vẻ hổ thẹn.

- Tô Nhan ở bên trong?

- Không sai, tư chất của nàng tuyệt đỉnh, lại là Băng Tinh Ngọc Thể, vốn dĩ ta nghĩ chờ vài năm nữa để nàng xâm nhập vào hàn đàm, tìm cơ duyên, nhưng không ngờ nàng lại có thể trong thời gian ngắn như vậy tấn thăng đến trình độ Phản Hư tam tầng cảnh, giờ này nàng cũng có tư cách tiến vào hàn đàm, mặc dù nàng đã không phải là đệ tử của Băng Tâm Cốc, nhưng coi như đây là lễ bổn cung tiễn nàng.

- Như vậy thì đa tạ tiền bối.

Hắn đương nhiên biết, Lạc Lê làm như vậy chủ yếu là muốn hóa giải quan hệ giữa mình và Băng Tâm Cốc, dù sao Tạo Hóa Hàn Đàm bày ở chỗ này, Tô Nhan có đi hay không cũng không ảnh hưởng đến nó nhiều lắm, khiến Tô Nhan đi vào một lần, có thể gây cho mình thiện cảm ở mức độ lớn nhất.

Lạc Lê mỉm cười:

- Là Băng Tâm Cốc ta mắc nợ nàng, Dương thiếu hiệp không cần khách khí.

Được rồi, nàng nên đi ra rồi, không biết lần này nàng xâm nhập đến đoạn thứ mấy.

Nghe bà ta nói như vậy, Dương Khai biến đổi sắc mặt, trong tâm linh cảm ứng, quả nhiên đã nhận ra hơi thở Tô Nhân đang dần dần tăng lên từ sâu trong hàn đàm không thấy đáy kia.

Chốc lát, trên hàm đàm bỗng nhiên xuất hiện một lốc xoáy nho nhỏ, lốc xoáy kia xoay tròn, khiến trung tâm hàn đàm hình thành một vòng rỗng trong không khí, càng tăng thêm hàn ý kích liệt bắt đầu tràn ngập.

Lại một lát sau, một đạo tinh ảnh từ trong lốc xoáy kia bắn ra.

Một chút hàn quang kèm theo tinh ảnh bay vụt hiện ra, mí mắt Dương Khai co rụt lại, thực lực đến trình độ hiện nay của hắn, nhìn thấy cảnh hàn mang trước mắt này, cũng không kiềm được da thịt có chút phát lạnh, lỗ chân lông trên người dường như bị trăm triệu cây kim đâm đau.

Dương Khai biểu hiện ngạc nhiên, nhìn thẳng vào một chút hàn mang kia.

- Đây là Mặt Lạc Lê cũng lộ vẻ kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên bầu trời, thân ảnh Tô Nhan đứng yên giữa hư không, không nhúc nhích.


Một thân khí tức băng hàn mạnh gấp mấy lần mười mấy ngày trước, trên tay phải của nàng nắm một thanh trường kiếm dài ba thước, hàn quang rực rỡ.

Hàn mang đâm người chính là từ trên trường kiếm lóng lánh phát ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt Dương Khai và Lạc Lê như ngừng lại trên trường kiếm kia, sau khi sửng sốt một chút thì mỉm cười vui sướng, rồi sau đó lại là sắc mặt kinh hãi, thân thể mềm mại khẽ run lên.

Trường kiếm Tô Nhan cầm trong tay thoạt nhìn có chút cổ quái.

Dài dù chỉ có 3 thước, nhưng lại cực kỳ mảnh khảnh, cũng không như dày rộng như trường kiếm bình thường, cho người khác một cảm giác vô cùng sắc bén.

Từng trận hàn quang trên thân kiếm không ngừng lưu chuyển, Tô Nhan một tay giơ kiếm, cũng chỉ sờ nhẹ lên thân kiếm.

Thân kiếm phát ra âm thanh vù vù, hàn quang đột nhiên phát ra, ý cảnh băng hàn cực kỳ kinh khủng lấy Tô Nhan làm trung tâm mà tràn ngập ra xung quanh.

Đỉnh Băng Tuyệt Phong vốn là vô cùng lạnh giá, lại có khuynh hướng sắp bị đông kết hoàn toàn.

Lều tranh bốn bề kết bằng cỏ kia lại phát ra tiếng ken két, dường như không chịu nổi phụ trọng, lập tức muốn vỡ nát.

- Huyền Sương? Lạc Lê cũng không cách nào giữ vững trấn định nữa, hoắc mắt đứng dậy, la lên thất thanh, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào trường kiếm nhỏ hẹp trên tay Tô Nhan, ánh mắt không thể tin được.

Dương Khai quan sát, biết Tô Nhan lần này nhất định lượm được thứ rất tốt, hơn nữa còn là thứ tốt Lạc Lê căn bản không dự liệu được, không nhìn được cười lớn ha hả.

Thời khắc này Tô Nhan dường như lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn xuống dưới, ý cảnh băng hàn trên thân đột nhiên tiêu tán, lộ ra một nụ cười ấm lòng người, thân thể mềm mại thoáng một cái đã tới trước lều tranh:

- Sư đệ, sao chàng lại ở đây.

- Tiền bối bảo ta đến đấy.

Dương Khai cười tủm tỉm giải thích một câu, tinh quang ẩn trong mắt lóe lên.

Hắn chợt phát hiện, khí tức toàn thân Tô Nhân ngưng kết vô cùng ổn định, so với lúc chia tay mười mấy ngày trước trở nên tăng thêm lớn mạnh hơn nhiều rồi, xem ra nàng ở trong Tạo Hóa Hàn Đàm này đã đạt được rất nhiều điều tốt.

Ánh mắt của hắn lại một lần dừng lại ở trên trường kiếm nhỏ hẹp kia, quan sát trường kiếm ở khoảng cách gần, khiến Dương Khai nhận ra đây là bí bảo cấp Hư Vương, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Trong trường kiếm nhỏ hẹp kia lại có một cỗ băng hàn, ngưng tụ thành vô số hình lưỡi dao sắc bén, tự chủ đâm vào tâm thần mình, dường như là đang kháng cự lại quan sát của mình đối với nó.


- Tô Nhan, thanh kiếm này có thể cho bổn cung xem một chút không? Lạc Lê khôi phục thần thái, biểu hiện ngưng trọng lên tiếng nói.

- Thái thượng trưởng lão, mời xem! Tô Nhan cung kính nâng trường kiếm nhỏ hẹp trên hai tay, đưa tới.

Lạc Lê đưa tay cầm kiếm.

Vừa chạm vào, quang hoa trên thân kiếm liền lóe lên, ngay sau đó, băng hàn khiến người khác khó có thể tưởng tưởng được do tự thân băng kiếm sinh ra hướng vào trong cơ thể Lạc Lê, lan tràn, xâm nhập.

Một tay Lạc Lê, mắt thường có thể thấy được bị đóng băng nhanh chóng, trên da thịt xuất hiện một lớp băng mỏng.

Nhưng nàng dường như sớm đã dự liệu sẽ phát sinh chuyện như vậy, chỉ là cổ tay rung lên, lớp băng liền bể nát.

Chân mày Dương Khai chau lại, lộ vẻ ngạc nhiên.

Trường kiếm nhỏ hẹp này xem ra không phải là chuyện đùa, không ai điều khiển nó, nó lại có thể mang đến một chút phiền toái nhỏ cho cường giả như Lạc Lê, nếu là có người điều khiển, thì còn đến mức nào?

Chỉ dựa vào thanh trường kiếm này, chiến lực của Tô Nhan sẽ tăng lên mấy bậc!

Đây e rằng đã là bí bảo cấp Hư Vương đỉnh cấp rồi? Dương Khai âm thầm suy đoán.

- Quả nhiên là Huyền Sương! Lạc Lê cẩn thận quan sát thân kiếm, hồi lâu mới gật đầu, biểu hiện có chút cảm khái nói:

- Không ngờ bổn cung khi vẫn còn sống lại có thể lần nữa nhìn thấy Huyền Sương Kiếm.

Dương Khai hỏi:

- Thanh kiếm này có lai lịch ra sao?

Trên mặt Lạc Lê hiện lên vẻ cung kính, trầm giọng nói:

- Nó là bội kiếm của Băng Vân tổ sư

- tổ sư khai phái của Băng Tâm Cốc ta.


Dương Khai và Tô Nhan liếc nhau, cũng không khỏi lộ vẻ rung động.

Băng Tâm Cốc khai phái đã hai ba vạn năm, nghe đồn tổ sư khai phái có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh cao, là bá chủ chân chính trong Tinh Vực, chỉ có điều tuy rằng nàng lưu lại truyền thừa, nhưng Băng Tâm Cốc mấy vạn năm trở lại đây phát triển không như ý, trong tông môn cũng chưa từng xuất hiện cường giả tối cao như nàng, thực lực cao nhất cũng chỉ là Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

Đến đời này, Lạc Lê lại chỉ có tu vi cảnh giới Hư Vương nhất tầng cảnh.

- Là bội kiếm của tổ sư? Tô Nhan cũng có chút hoảng hốt, suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:

- Nếu là bội kiếm của tổ sư, vậy thì giao cho thái thượng trưởng lão bảo quản vậy, đệ tử cũng không biết kiếm này quý trọng như vậy, cho nên mới mang nó ra ngoài.

Lạc Lê chậm rãi lắc đầu:

- Ngươi có thể lại gọi ta một tiếng thái thượng trưởng lão, bổn cung đã được an ủi rồi, về phần bảo quản thanh kiếm này, khà khà, bổn cung không thể làm được.

Lúc nói chuyện, toàn bộ cánh tay nàng cầm kiếm đều bị một tầng sương bao trùm, làm vỡ nát một tầng lại xuất hiện một tầng khác, tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng hướng ngực nàng mà tràn qua, thêm một lúc nữa, chỉ sợ rằng toàn thân nàng đều bị băng sương bao trùm.

Lạc Lê không dám tiếp tục cầm kiếm, đưa Huyền Sương cho Tô Nhan:

- Nếu ngươi có thể có được nó, đó chính là cơ duyên của ngươi! Bổn cung không có lý do để thu hồi, tổ sư có lưu lại di huấn, Huyền Sương Kiếm sẽ tự mình chọn chủ, bổn cung nếu giữ nó lại, có chính là bội tổ huấn, tội danh này bổn cung không gánh nổi.

- Nhưng Tô Nhan dường như còn muốn nói điều gì.

- Vừa là thời vừa là vận, đây là lựa chọn của Huyền Sương, cũng là lựa chọn của tổ sư.

Lạc Lê thở dài một tiếng.

Nếu Tô Nhan còn lại đệ tử Băng Tâm Cốc, như vậy Lạc Lê chỉ sợ sẽ vô cùng vui sướng, nhưng giờ này Tô Nhan đã không phải là đệ tử của Băng Tâm Cốc, nhưng nàng lại có được thừa nhận của Huyền Sương Kiếm, đây với Băng Tâm Cốc mà nói, là tổn thất to lớn.

Di huấn của tổ sư như vậy, Lạc Lê không dám vi phạm.

Nàng rất muốn lên tiếng bảo Tô Nhan lại về Băng Tâm Cốc, nhưng nghĩ tới thái độ trước kia của mình và đám người Băng Lung, bất kể thế nào cũng không mở miệng được.

- Nếu tiền bối nói như vậy, Tô Nhan nàng cầm lấy đi, chỉ cần trong lòng có Băng Tâm Cốc, có phải đệ tử Băng Tâm Cốc hay không cũng không quan hệ gì.

Dương Khai ở bên cạnh khẽ lên tiếng.

Lạc Lê như có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái, mặt lộ vẻ cảm kích.

Câu nói này của Dương Khai mặc dù không nói quá rõ, nhưng Lạc Lê cũng nghe thấy ý khác trong lời nói của hắn, gương vỡ khó lành, nhưng có sự ràng buộc của Huyền Sương Kiếm này, ngày sau Băng Tâm Cốc nếu thực sự gặp phải nguy cơ không thể hóa giải được, Tô Nhan cũng sẽ không ngồi nhìn không quản.

Đây đối với Băng Tâm Cốc mà nói, đã là kết cục tốt nhất rồi.


- Đúng rồi, Tô Nhan ngươi nếu có được Huyền Sương Kiếm, như vậy chính là ngươi đã xâm nhập đến đoạn thứ 12? Lạc Lê bỗng nhiễn nhớ ra điều gì, hơi lộ vẻ khẩn trương hỏi.

- Đệ tử cũng không biết xâm nhập được bao nhiêu đoạn, chỉ có điều đó đã là tầng cuối cùng của hàn đàm rồi.

Tô Nhan nhẹ nhàng đáp.

- Tầng cuối cùng, vậy thì không sai, đúng là đoạn thứ 12.

Lạc lê không ngừng thổn thức.

- Xem ra bản thân có sự tăng thêm của lực lượng căn nguyên Băng Phượng, tương lai và tiền đồ của ngươi quả nhiên sáng rõ hơn bổn cung rất nhiều.

Bao nhiêu năm qua nàng luôn luôn nỗ lực, lại chỉ có thể xâm nhập đến đoạn thứ 8, ngược lại Tô Nhan lần đầu tiên đi vào hàn đàm lại trực tiếp đến thẳng đoạn thứ 12, từ phương diện này cũng đã nói rõ được sự lớn mạnh của lực lượng căn nguyên Băng Phượng.

Nếu không có căn nguyên Băng Phượng, Tô Nhan không thể nào hoàn thành hành động vĩ đại này.

- Ngươi nếu đã đến tầng cuối cùng, có thấy qua Hư Niệm Tinh của tổ sư không? Khi Lạc Lê hỏi câu này, thần sắc càng thêm khẩn trương.

- Hư Niệm Tinh? Chân mày to của Tô Nhan nhíu lại.

- Thứ này cũng chưa từng thấy, trong tầng dưới cùng kia ngoại trừ vực tràng vô cùng lớn mạnh ở ngoài, thì còn có Huyền Sương Kiếm cắm ở nơi đó, đệ tử không phát hiện Hư Niệm Tinh.

- Không thấy! Tinh quang bùng lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lạc Lê, dường như nghĩ tới điều gì, biểu hiện trở nên biến ảo không ngừng, hồi lâu sau, mới lộ vẻ mỉm cười, lẩm bẩm:

- Như thế xem ra, lời đồn đại là thật, ha ha, lời đồn đại quả nhiên là thật.

Đến cuối cùng, nàng lại không nhịn được cười lên ha hả, dáng vẻ dường như vô cùng phấn chấn.

Dương Khai nhíu nhíu mày, hồ nghi nói:

- Tiền bối là chỉ chuyện gì?

- Tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, có khả năng vẫn chưa chết! Lời Lạc Lê không kinh động đến người chết thì cũng không yên!

Dương Khai biến sắc, Tô Nhan cũng không kiềm được, dùng tay bé nhỏ bụm miệng lại.

- Dĩ nhiên, đây chỉ là một khả năng.

Lạc Lê mỉm cười,

- Dù sao tổ sư là nhân vật bản lãnh thông thiên như vậy, không thể nào dễ dàng bỏ mạng, điển tịch trong Băng Tâm Cốc ta ghi lại, trong Tạo Hóa Hàn Đàm, có Huyền Sương Thần Kiếm được tổ sư lưu lại, nhưng tổ sư rốt cuộc đã tọa hóa chưa, cũng không có ghi chép tỉ mỉ nào, trong hàn đàm nếu không có Hư Niệm Tinh của tổ sư, như vậy thì rõ ràng có khả năng ngài vẫn còn sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận