Vũ Luyện Điên Phong

- Không phải là Lạc Hải đại nhân.

Vệ Thanh tỏ vẻ trầm trọng, lắc đầu.

- Lạc Hải đại nhân hắn cũng bỏ mạng rồi.

- Cái gì?

Một trận thanh âm thê lương vang lên, tất cả đều kinh hãi, vẻ mặt của tất cả trưởng lão Hỏa Diệu Tông đều khiếp sợ nhìn Vệ Thanh, dáng vẻ không dám tin khoa trương hơn so với việc thái thượng trưởng lão của mình bỏ mạng.

- Tin tức không sai, hai tháng trước ta cũng nhận được tin tức truyền đến từ Thúy Vi Tinh, tượng Tinh Chủ của Tinh Chủ thần công Thúy Vi Tinh vỡ nát, dấu ấn hơi thở của Lạc Hại đại nhân cũng biến mất không thấy, hắn quả thật đã bỏ mạng, mà tính toán thời gian, có lẽ là xảy ra trước khi đến Băng Tâm Cốc kia mấy ngày.

- Thái thượng trưởng lão bỏ mình, đến Lạc Hải đại nhân cũng bỏ mình, trong Băng Tâm Cốc ai có bản lãnh này?

- Phải rồi, vào một ngày mấy tháng trước, phía Băng Tâm Cốc quả thật truyền đến dao động năng lượng kinh thiên động địa, chẳng lẽ chính là khi đó xảy ra chuyện?

- Có lẽ không phải vị tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc kia làm chứ? Lão phu trước kia có nghe đồn, nói rằng tổ sư khai phái kia vẫn chưa chết.

- Làm sao có thể? Băng Tâm Cốc khai tông lập phái đã gần 3 vạn năm, tổ sư khai phái của bọn họ nếu thật vẫn chưa chết, trước đó sao luôn không hiện thân.

- Bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì? Băng Tâm Cốc đã tổ chức xâm lược quy mô, việc lúc này vẫn là nhanh chóng thương thảo cách đối phó mới đúng.

- Đối phó như thế nào? Thái thượng trưởng lão của Hỏa Diệu Tông ta rõ ràng đã bỏ mạng, Lạc Lê bên Băng Tâm Cốc kia chắc chắn sẽ đích thân ra tay, Hỏa Diệu Tông tavô lực ngăn cản.

- Đừng lấy tu vi của người khác để diệt uy phong của mình, cho dù là Lạc Lê thì sao, lão phu cùng bà ta liều mạng, chết cũng phải cắn một ngụm máu!

Nhóm trưởng lão sau khi biết Xích Hỏa đã chết, không thể khôi phục lạc quan thoải mái trước đó, mỗi người đều biểu hiện ngưng trọng, phát biểu ý kiến và cách nhìn của mình.

Vệ Thanh ngồi ở ghế đứng đầu, không nói một lời, giống như người ngoài cuộc.

Rất lâu, hắn mới giơ tay lên một cái, tiếng động náo loạn trong khoảnh khắc yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người bị hắn hấp dẫn.

- Được rồi, đừng làm ồn nữa! Vệ Thanh nhàn nhạt lên tiếng.

- Băng Tâm Cốc tổ chức xâm chiếm quy mô, tuy nói rằng lần này có thể là kiếp nạn lớn của Hỏa Diệu Tông ta, nhưng nếu hành động thỏa đáng, chưa chắc không có cơ hội chiến đấu cùng bọn họ.


Lạc Lê là cường giả Hư Vương Cảnh không sai, trong số chúng ta không ai là đối thủ của bà ta.

Nhưng chư vị chớ quên, bọn họ công, chúng ta thủ.

Chúng ta có trận pháp cấm chế có thể giúp đỡ, có thể tiêu hao lực lượng của bọn họ.

Hơn nữa nghe đồn Lạc Lê trước đó công luyện sai lầm, thân bị thương ngầm, e là không thể phát huy toàn bộ thực lực.

- Không sai, tông chủ nói rất đúng, lấy thủ thay công, chúng ta chiếm ưu thế!

- Khà khà Chư vị chẳng lẽ đã quên, chúng ta còn có thứ đó! Nếu là đem thả thứ kia ra, cho dù là Lạc Lê cũng muốn hung hăng một phen! Có người cười quái dị, trong nụ cười đầy vẻ điên cuồng cùng dữ tợn.

Những người khác rất nhanh ý thức được người này đang nói gì, cũng không khỏi biến sắc.

Vệ Thanh biểu hiện ngưng trọng vạn phần, trầm ngâm chốc lát nói:

- Không đến lúc bất đắc dĩ, vật kia không thể thả ra! Truyền lệnh ta, các đệ tử chuẩn bị nghênh địch, hôm nay đánh một trận, có địch không có ta!

- Có địch không có ta! Đám trưởng lão đồng loạt hét lớn.

Năm chiếc chiến hạm dần dần tiến về nơi thâm sâu của dãy núi Hỏa Diệu, thẳng tới gần tổng đà Hỏa Diệu Tông.

Bên đường gặp phải một vài trận pháp cùng cấm chế cản trở, nhưng cũng không thể trì hoãn được bước chân của mọi người Băng Tâm Cốc, tinh pháo chiến hạm chỉ là bắn tùy tiện, liền có thể phá hủy hầu như không còn những trận pháp cùng cấm chế kia.

- Băng Lung, ngươi đi trước một chuyến, nói cho người của Hỏa Diệu Tông, bổn cung lần này tới chính là để tiêu diệt những người đứng đầu Hỏa Diệu Tông, bảo những đệ tử bên dưới kia muốn sống thì mau trốn đi, đợi khi chiến hạm Băng Tâm Cốc ta đến, kẻ không chạy trốn chính là kẻ địch với Băng Tâm Cốc, giết hết không tha.

Lạc Lê bỗng nhiên lên tiếng.

- Vâng! Băng Lung tuân lệnh, một mình bay ra ngoài.

Rất nhanh, phía trước liền có thần niệm của Băng Lung khuếch tán ra, truyền tin chỉ giết những người đứng đầu, khuyên đệ tử bình thường rút lui.

Những người đứng đầu Hỏa Diệu Tông nhận được tin này cũng không nhịn được, tức giận mắng lớn, mắng Băng Lung hèn hạ, ác độc, vô sỉ, thấp hèn.


Đệ tử Hỏa Diệu Tông mấy vạn, tuy rằng tập hợp lực lượng lại không phải chuyện đùa, nhưng tồn vong trước mắt, cũng không phải ai cũng có thể cùng tiến cùng lui với tông môn.

Hơn nữa Băng Lung cố ý truyền bá tin tức lão quái Xích Hỏa đã bỏ mình, quả thật khiến can đảm của một số đệ tử Hỏa Diệu Tông cũng bị phá vỡ rồi.

Bắt đầu có người rời khỏi dãy núi Hỏa Diệu.

Những người có ý đồ trốn thoát kia một khi bị phát hiện, đều bị những người đứng đầu của Hỏa Diệu Tông đánh chết, lấy đó làm răn đe.

Thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn tuy rằng tạm thời uy hiếp đại đa số đệ tử ở phía dưới, nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng nhiều đệ tử của Hỏa Diệu Tông càng ngày càng trở nên sợ hãi, bắt đầu chạy trốn.

Từng đạo lưu quang bắt đầu bay lên từ các vị trí khác nhau của Hỏa Diệu Tông, từ bốn phương tám phướng bắn về bốn phía.

Thần niệm khổng lồ kia của Lạc Lê bao phủ cả dãy núi Hỏa Diệu.

Không quan tâm tới võ giả Phản Hư Cảnh trở xuống, để mặc cho bọn họ tùy ý chạy thoát, nhưng nếu là có võ giả Phản Hư Cảnh chạy trốn, Lạc Lê sẽ đích thân ra tay chém chết.

Trên tay của bất kỳ một võ giả Phản Hư Cảnh của Hỏa Diệu Tông nào cũng đầy máu tươi của võ giả đệ tử Băng Tâm Cốc, Lạc Lê đương nhiên sẽ không để cho bất kì kẻ nào rời đi.

Rất nhanh, những võ giả thực lực thấp hơn Phản Hư Cảnh cũng phát hiện ra tình huống này, trong lòng mừng rỡ, cũng bất chấp khuyên can của tông môn, bắt đầu chạy trốn.

Trong lúc này, lòng người cả Hỏa Diệu Tông tan rã, mặc cho những trưởng lão chấp sự kia dùng thủ đoạn bằng máu trấn áp, cũng không thể cứu vãn cục diện.

- Lạc Lê tiền bối, ta qua bên kia trước.

Ánh mắt Dương Khai bỗng nhìn về phía một đỉnh núi sau dãy núi Hỏa Diệu.

Lạc Lê cũng liếc nhìn bên kia một cái, trong lòng hiểu rõ mục đích của Dương Khai là vì cái gì, cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò:

- Cẩn thận mọi việc.

Dương Khai khẽ gật đầu.


- Sư đệ, muốn ta đi cùng chàng không? Tô Nhan dò hỏi.

- Không cần, nàng đi cùng với tiền bối Lạc Lê là được rồi.

Dương Khai khoát tay, thân hình thoắt một cái liền từ hạm chủ biến mất không thấy, chờ đến lúc xuất hiện lại, người đã ở xa nghìn trượng.

Mắt đẹp Lạc Lê hơi co rụt lại.

Mãi đến lúc này, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, Dương Khai vì cái gì có thể chạy trốn dưới tay Lạc Hải, trong thời gian mấy tháng vẫn bình yên vô sự.

Chỉ dựa vào tốc độ cùng thân pháp quỷ dị này, Hư Vương Cảnh thông thường căn bản không có cách nào túm được hắn, ngay cả mình vừa rồi cũng nhìn không ra hắn đã di chuyển thân hình như thế nào.

Đây là huyền diệu của lực lượng không gian?

Thần sắc trên mặt Lạc Lê đầy hứng thú, dường như là muốn tính toán một phen, nhưng bất luận nàng làm thế nào, cũng không cảm nhận được chút huyền bí nào của lực lượng không gian, thứ cảm nhận được chỉ là một chút mơ hồ.

Khẽ thở dài một cái, Lạc Lê thu hồi ánh mắt, biết lực lượng không gian không phải là thứ mình có thể thấm nhuần, lúc này tâm tư lại tập trung đến Hỏa Diệu Tông.

Vị trí dựa sau dãy núi Hỏa Diệu, có một ngọn núi trụi lủi, tản ra nhiệt độ cực nóng, cao chừng nghìn trượng.

Đứng ở chân núi nhìn hướng lên, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng ngọn lửa nơi đỉnh núi.

Đây là một miệng núi lửa, hơn nữa còn là một miệng núi lửa không ổn định, từ trong miệng núi lửa tràn ngập ra năng lượng khí tức, chẳng những ý cảnh lửa nóng rực, còn có vô số ý cảnh tia chớp.

Bên trong núi lửa, ẩn chứa khí tức dữ tợn gì đó đang ẩn núp, khí tức kia tràn đầy tàn bạo và hung thần, khiến người không rét mà run.

- Chính là chỗ này rồi.

Dương Khai đi tới chân núi, như có điều suy nghĩ.

Chuyến này đến đây, chiến đấu giữa Băng Tâm Cốc cùng Hỏa Diệu Tông, hắn không dự định nhúng tay, mục tiêu của hắn chính là Càn Thiên Lôi Viêm của Hỏa Diệu Tông!

Đó là hung hiểm tuyệt thế ngay cả Lạc Lê đều vạn phần kiêng kỵ.

Tục truyền, thứ này nghiễm nhiên đã thông linh, sinh ra linh trí của mình, cực kỳ khó đối phó.

Trong cảm ứng thần niệm, cả bốn phía ngọn núi lửa, bố trí vô số cấm chế và trận pháp lớn nhỏ, uy lực không tầm thường.


Ánh mắt Dương Khai nhìn về phía hư không nào đó, toét miệng cười:

- Hai vị hà tất dấu đầu hở đuôi, thoải mái hiện thân xem nào?

Dứt lời, bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh, không khí tạo nên gợn sóng, hai đạo thân ảnh quỷ dị đi ra từ trong gợn sóng trong không khí.

Dáng vẻ dường như là từ một thế giới bên ngoài bước ra vậy.

Tuổi tác của hai người xuất hiện đều khá lớn, râu tóc trắng tinh, tu vi lại chừng trình độ Phản Hư tam tầng cảnh, một thân thánh nguyên hỏa hệ nóng rực vô cùng, bên trái một thân hình cao gầy, bên phải một người da đỏ sậm, thần tình hai người đều không giận mà uy, hiển nhiên là địa vị không thấp trong Hỏa Diệu Tông.

- Tiểu tử, ngươi là người phương nào?

Lão giả cao gầy kia đưa mắt nhìn Dương Khai, lạnh giọng hỏi thăm.

- Ta là ai các ngươi không cần quan tâm, ta đến đây là muốn thu lấy Càn Thiên Lôi Viêm kia, hai vị lão tiên sinh nếu cảm thấy có thể, không ngại nói cho ta biết làm thế nào giải mở trận pháp cấm chế trên đỉnh núi, được không? Dương Khai cười híp mắt nhìn về phía trước.

- Tiểu bối ngông cuồng! Lão giả cao gầy giận tím mặt.

Càn Thiên Lôi Viêm của Hỏa Diệu Tông ta cũng là thứ ngươi có thể mơ ước sao? Niệm tình ngươi tu hành không dễ, tuổi quá trẻ mà có tu vi như vậy, mau lui đi, hai người lão phu không gây khó dễ cho ngươi!

Dáng vẻ của hắn rất dễ nói chuyện, cũng không có bởi vì Dương Khai tự tiện xông vào cấm địa Hỏa Diệu Tông mà lập tức muốn ra tay tiêu diệt.

- Lão tiên sinh nhân từ! Mi mắt Dương Khai nhướng lên, khóe miệng bỗng nhiên lộ vẻ châm chọc, chân phải dẫm nhẹ lên mặt đất, điềm nhiên nói:

- Đây là thứ lão tiên sinh gọi là không làm khó ta?

Ầm

Chân phải của Dương Khai hạ xuống, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, một khe nứt xuất hiện dưới mũi chân hắn, kéo dài qua phía hai lão giả kia.

Mà trong khe rãnh kia, hội tụ hai đạo năng lượng hỏa hệ tinh thuần ẩn núp đang khởi động, lặng yên không một tiếng động hướng đến gần Dương Khai, cách vị trí của hắn chỉ không đến ba thước.

Như hai con rắn lớn trên mặt đất, tùy thời cơ bạo phát độc rắn gây khó dễ.

- Tiểu tử nhãn lực không tệ, dù sao cũng đã bị ngươi phát hiện, vậy thì cũng không có gì để nói rồi, tự tiện xông vào cấm địa Hỏa Diệu Tông ta, chết cho ta xem! Lão già cao gầy kia thấy Dương Khai khám phá được kỹ xảo của mình, cũng không do dự, xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa, thúc giục thánh nguyên bản thân, năng lượng hỏa hệ ẩn núp dưới đất lập tức bạo động, biến thành một ngọn lửa cự mãng, hướng về Dương Khai nuốt lấy.

- Chút tài mọn thật đáng xấu hổ! Dương Khai cười ha hả, Long Cốt Kiếm Tích Thúy trong khoảnh khắc xuất hiện trên tay, theo tay vung lên, một đạo hào quang xanh biếc lóe lên, dữ tợn đáng sợ, ngọn cự mãng khí thế ngập trời chỉ trong một trận liền bị cắt làm đôi, biến thành nhiều điểm huỳnh quang biến mất không thấy.

Cường địch! Hai lão giả liếc nhau, biểu hiện ngưng trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận