Vũ Luyện Điên Phong

Phía trước Hỏa Diệu Tông tổng đà, các tinh nhuệ của Băng Tâm Cốc dưới sự lãnh đạo của Lạc Lê, một đường thế như chẻ tre, công phá vô số tầng phòng ngự cấm chế, trực tiếp đánh tới địa phương cốt lõi nhất.

Năm chiếc chiến hạm xếp thành một hàng trên không trung, trong tinh pháo khẩu đen như mực mơ hồ có năng lượng bắt đầu khởi động, nhắm ngay phía dưới, truyền lại tin tức tử vong cùng hủy diệt.

Trên chủ hạm, thần sắc của Lạc Lê lạnh nhạt, nhìn xuống bên dưới.

Mỗi một người của Băng Tâm Cốc cao tầng đều có tư thế oai hùng hiên ngang, chia thành hai bên.

Chỗ phía dưới trăm trượng, có một quảng trường, thời khắc này, rất nhiều cao tầng của Hỏa Diệu Tông tất cả đều hội tụ tại trên quảng trường, lấy Vệ Thanh cầm đầu, biểu tình khó coi ngẩng đầu nhìn lên.

Ở vị trí trung gian của hai nhóm nhân mã còn có một tầng màng sáng màu lửa đỏ ngăn cách.

Đây là một tầng phòng ngự che chắn cuối cùng của Hỏa Diệu Tông, một khi bị công phá, Hỏa Diệu Tông sẽ hoàn toàn biến thành vùng đất không phòng ngự gì, mặc cho các cường giả của Băng Tâm Cốc làm gì thì làm.

Nhìn nhau hồi lâu, Vệ Thanh mới quát lên:

- Lạc Lê tiền bối, Băng Tâm Cốc đây là muốn cùng Hỏa Diệu Tông ta quyết một trận tử chiến hay sao?

- Phải! Lạc Lê đáp lại.

Vệ Thanh cười to:

- Có thể làm phiền tới Lạc Lê tiền bối tự mình xuất thủ, quả thật là vinh hạnh của Hỏa Diệu Tông ta, nhưng mà...

tiền bối cho rằng Hỏa Diệu Tông ta đúng thật là trái hồng mềm, có thể tùy ý bóp dẹp chà xát tròn hay sao? Vãn bối xin khuyên tiền bối một câu, nếu không phải như lời muốn mọi người đồng quy vu tận, xin thật sớm lui đi, nếu không tiền bối nhất định sẽ hối hận!

- Ngươi đang uy hiếp bổn cung sao? Ánh mắt của Lạc Lê lạnh như băng đâm về phía Vệ Thanh.

Ánh mắt đó giống như đao nhọn, ngay cả nhân vật mạnh như Vệ Thanh, cũng không nhịn được lui ngược lại mấy bước.

Trong lòng Vệ Thanh một trận hoảng sợ, cung tay nói:

- Không dám, Vệ Thanh nếu như đã là tông chủ của Hỏa Diệu Tông, đương nhiên phải suy tính cho mấy chục ngàn đệ tử trên dưới của tông môn.

Tiền bối có tu vi cao thâm, Hỏa Diệu Tông ta giờ đây quả thật không có người nào là địch thủ của ngươi.

Nhưng nếu muốn diệt hết cả Hỏa Diệu Tông ta, cũng là chuyện không phải dễ dàng như vậy.

- Ta biết ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy! Lạc Lê bỗng nhiên mỉm cười:

- Nói thật, bổn cung đối với thứ đó cũng rất nhức đầu, nếu không có vạn bất đắc dĩ, cũng không nguyện ý cùng nó đối mặt.


- Tiền bối hiểu rõ thì tốt rồi! Sắc mặt của Vệ Thanh hơi buông lỏng, nghĩ đến Lạc Lê bắt đầu sợ ném chuột vỡ đồ.

Không ngờ tới Lạc Lê lần nữa cười một cái:

- Tuy nhiên chuyến này bổn cung chỉ phụ trách bắt hết các ngươi, thứ kia đã có người khác đi ứng phó rồi, cho nên...

các ngươi là nhanh đầu hàng đi.

Bổn cung cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, bọn ngươi tự phế đi tu vi, bổn cung có thể tha cho các ngươi khỏi chết! Sắc mặt của Vệ Thanh giận dữ, lúc định nói thêm gì nữa, thức hải bỗng nhiên nhào lộn không chừng.

Một cỗ ý chí kinh người mà kinh khủng truyền tới từ một hướng khác, truyền ra một tin tức khiến tay chân của y lạnh như băng!

- Chỉ là một khí linh nhỏ nhoi, cũng dám khiêu chiến oai nghiêm của ta.

Con kiến không biết sống chết, hẳn phải sợ run dưới sự cường đại của ta!

Cái ý chí đó truyền ra một cái, chỗ núi lửa phía sau núi lập tức phát ra ý chí giao phong khiến người nghe thấy biến sắc.

Tất cả mọi người vào giờ khắc này đều cảm thụ rõ ràng.

Sắc mặt của Hỏa Diệu Tông một đám cao tầng đại biến, rối rít chú ý nhìn sang.

- Người nào lại dám khiêu khích Càn Thiên Lôi Viêm? Một vị trưởng lão của Hỏa Diệu Tông kinh hô lên.

- Bắt đầu rồi sao? Đôi mắt đẹp của Lạc Lê híp lại.

Bà ta còn đánh giá thấp tốc độ của Dương Khai, vốn tưởng rằng phải đợi thêm lâu nữa, Dương Khai mới có thể động Càn Thiên Lôi Viêm.

Nhưng không nghĩ tới bên mình mới đánh tới cửa gia môn của người ta, bên Dương Khai cũng đã động thủ.

- Cho các ngươi thời gian 10 hơi thở, tự phế đi tu vi, bổn cung để lại tính mạng các ngươi, hoặc là bổn cung đánh vỡ một tầng phòng hộ cuối cùng này, cho các ngươi chết!

Giờ khắc này, một khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng thế không tranh trước đó của Lạc Lê trở nên hùng hổ dọa người.

Sự ân oán giữa hai thế lực quá sâu, kết thúc đến một khắc có địch không có ta.

Vẻ mặt của Vệ Thanh biến ảo không chừng, cảm thụ được ý chí nhào lộn của Càn Thiên Lôi Viêm truyền đến từ chỗ cấm địa.

Y biết không thể trông cậy đến người cuối cùng dựa vào, nhưng muốn y tự phế đi tu vi, là chuyện không có khả năng.

Võ giả cả đời, tranh chấp cùng trời, tranh chấp cùng mệnh.


Mỗi một lần tấn thăng đều là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, vô số người dừng lại trước cảnh giới mới.

Vệ Thanh hao phí thời gian ba trăm năm, tăng tu vi tự thân lên tới trình độ của Phản Hư tam tầng cảnh điên phong, là cường giả có hy vọng đột phá đến tầng thứ của Hư Vương Cảnh.

Y làm sao cam nguyện tự phế đi tu vi? Cùng với kéo dài hơi tàn, không bằng lấy mạng đánh một trận, thắng được một đường sinh cơ.

- Liều mạng với bọn họ! Vệ Thanh gầm nhẹ.

Một đám cao tầng của Hỏa Diệu Tông hiển nhiên cũng mang ý nghĩ như vậy.

Bọn họ biết, với ân oán của hai nhà, mặc dù cầu xin tha thứ cũng sẽ không có kết quả gì, cho nên Vệ Thanh vừa hô ra lời đó, rất nhiều cao tầng rối rít thúc giục thánh nguyên, tế ra bí bảo, đánh tới năm chiếc chiến hạm.

- Tự tìm đường chết! Sắc mặt của Lạc Lê run lên, đưa tay điểm một cái nhẹ nhàng về phía trước.

Một chỉ đó dường như không mang chút nào khí tức của lửa khói.

Từ chỗ đầu ngón tay của bà ta, có một mảnh bông tuyết sáu cánh trong suốt bay múa đi ra, đón gió lập tức lớn lên.

Chớp mắt một cái, bông tuyết sáu cánh liền trở nên lớn nhỏ như màn trời vậy, che đậy lại quảng trường.

Băng hàn khiến người ta run rẩy giáng xuống từ trên trời!

- Băng Phong Thiên Lý! Đám người Băng Lung cùng Nhiễm Vân Đình bỗng nhiên đồng loạt quát khẽ.

Trong cơ thể của mỗi người đều tràn ra thánh nguyên cuồn cuộn liên miên không ngừng, hội tụ vào một chỗ, đẩy tới về phía trước.

Nơi thánh nguyên đi qua, mặt đất bắt đầu đống kết.

Tuyết rơi khắp bầu trời.

Trong mỗi một mảnh bông tuyết đó đều tích chứa dao động năng lượng khiến người ta hoảng sợ, nhẹ nhàng đáp xuống, rơi vào trên cái lồng phòng hộ màu lửa đó, dường như có chứa tính chất ăn mòn.

Nó ăn mòn ra từng cái một lổ nhỏ của cái lồng phòng hộ được phòng thủ kiên cố.

Ý cảnh đóng băng mặt đất theo những lỗ thủng đó, lan tràn ra giữa quảng trường.

Hỏa Diệu Tông đệ tử có thực lực thấp một chút chớp mắt một cái đã thành từng ngọn tượng băng.


Vệ Thanh bi phẫn muốn chết, biết Hỏa Diệu Tông lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Có Lạc Lê trấn giữ ở chỗ này, bọn họ những này người hoàn toàn không có khả năng là đối thủ, vốn dựa vào Càn Thiên Lôi Viêm phong ấn có thể khiến cho Lạc Lê sợ ném chuột vỡ đồ.

Nhưng hôm nay Càn Thiên Lôi Viêm hiển nhiên đã bị người nào quấn lấy, căn bản không trông cậy được.

Hơn nữa, nhìn thần sắc cùng hơi thở của Lạc Lê, làm gì có dấu vết bị thương? Nàng rõ ràng chính là thời kỳ toàn thịnh! Hỏa Diệu Tông, thật xong rồi sao? Một mảnh tối đen hiện ra trước mắt của Vệ Thanh, phảng phất có mây đen che đậy, không thấy được chút nào sáng rỡ....

Bên dưới miệng núi lửa, Dương Khai rơi xuống trên một khối nham thạch màu đỏ.

Nham thạch đó có độ nóng cực cao, Dương Khai phải lấy thánh nguyên bảo vệ cơ thể, mới không bị tổn thương.

Dung nham trước mặt nhào lộn gầm thét, khí tức của hai cổ sinh mạng bất đồng đang liều chết cận chiến phía dưới dung nham, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng gầm nhẹ của Càn Thiên Lôi Viêm cùng tiếng kêu to của con chim lửa.

Bộ dáng thoạt nhìn lực lượng ngang nhau.

Nhưng thân là chủ nhân của khí linh, Dương Khai lại có thể nhạy bén đã nhận ra con chim lửa có chút lực không bằng.

Trình độ tiến hóa của nó so ra kém Càn Thiên Lôi Viêm, điều kiện sinh ra cũng không bằng Càn Thiên Lôi Viêm được trời ưu ái.

Khí linh là trong phế hỏa mạch, đã trải qua mấy vạn năm thiêu đốt.

Nó được sản sinh ra từ trong một cái lò luyện khí cấp Hư Vương, thuộc loại hậu thiên sinh thành.

Một đoàn Càn Thiên Lôi Viêm đó đã tồn tại từ lúc khai thiên lập địa ban đầu.

Theo thời gian trôi qua, nó từng bước một lớn mạnh, là năng lượng cực kỳ thuần túy ít có trong thiên địa.

Xét về hoàn cảnh xuất thân, thực lực của con chim lửa đều không bằng.

Mặc dù nó có lò luyện khí phụ trợ, cũng bắt đầu từ từ rơi vào hạ phong.

Đến lúc nên trợ giúp nó một tay rồi.

Dương Khai bỗng nhiên khoanh chân ngồi trên tảng đá đó, lần nữa gọi ra Thạch Khổi, bảo vệ bên người, nhắm lại hai tròng mắt, thần niệm trao đổi tâm thần.

Một cái bóng hư ảo bỗng nhiên phát ra từ trong đầu của Dương Khai, thoạt nhìn từ trên ngoại hình, không khác biệt chút nào với bản nhân của hắn.

Nhưng cái bóng này lại không phải thực thể.

Thần hồn xuất khiếu! Chính là linh thể thần hồn xuất khiếu! Linh thể thoáng động một cái, một đầu đâm vào trong nham tương, tiếp tục xâm nhập xuống phía dưới.

Thần hồn xuất khiếu là một loại cử động cực kỳ nguy hiểm, một khi làm như vậy, thân thể của mình rơi vào trạng thái không đề phòng.

Cho nên Dương Khai mới gọi ra Thạch Khổi.

Hơn nữa, thần hồn cũng là sự tồn tại cực kỳ yếu đuối nhạy cảm, không có thân thể bảo vệ, rất dễ dàng xuất hiện tổn thương.


Huống chi, chỗ này còn là miệng núi lửa nóng rực, thần hồn của người bình thường chỉ sợ ngay cả lại gần đều không thể làm được, hơi chút lại gần một chút, sẽ bị lực lượng nóng rực đốt thành tro bụi, thần hồn câu diệt.

Nhưng Dương Khai không phải vậy.

Lực lượng thần thức của hắn là thần thức chi hỏa biến dị, có cùng nguồn gốc với dung nham hỏa lực.

Hỏa lực nóng rực đó làm cho cường giả Hư Vương Cảnh đều kiêng kỵ vô cùng, với hắn mà nói lại không tạo được trở ngại chút nào.

Không mất thời gian bao lâu, linh thể thần hồn của Dương Khai cũng đã xâm nhập xuống chỗ vạn trượng dưới đất.

Hoàn cảnh chung quanh càng thêm nóng bức, có thể nói kinh khủng.

Mà ở chỗ lòng đất sâu vạn trượng, có một mảnh chiến trường kỳ quái.

Bên trong chiến trường đó, khí linh con chim lửa thân dài 30 trượng, hùng vĩ tráng lệ lay động sinh tư, tác chiến cùng một đoàn màu đỏ có mang cái bóng to lớn.

Cái bóng đó có chút tương tự hình người, chỉ trôi lơ lửng trong hư không, nhưng cũng không có hai chân, lại có từng cánh tay như xúc tua vậy, nhàn rỗi qua lại, tràn đầy khắp không gian.

Ở vị trí của đầu cái bóng, có duy nhất một con mắt to lớn, tản ra hào quang làm cho lòng người kinh sợ.

Lực lượng hỏa hệ dồi dào quấn quanh trên người của nó, hồ quang du tẩu bên ngoài thân màu tím tượng trưng cho lực cuồng bạo của sấm sét.

Càn Thiên Lôi Viêm! Dương Khai nhìn ngẩn ngơ, có chút không ngờ tới bản thể của Càn Thiên Lôi Viêm lại là bộ dáng này.

Thế nhưng hắn không thể phủ nhận chính là, Càn Thiên Lôi Viêm hung thần hủy diệt khí lại có thể khiến người ta sợ run.

Từng cái cánh tay như xúc tua của nó tảo động, bao phủ khắp chiến trường dưới sự công kích của mình.

Con chim lửa không cẩn thận một chút bị bắt vào trong đó, hào quang trên người yếu bớt một tia.

Dường như là lực lượng căn nguyên của con chim lửa bị Càn Thiên Lôi Viêm cướp lấy vậy.

Con chim lửa cũng không cam lòng yếu thế, mỗi khi có thể tìm đúng cơ hội, vọt tới bên cạnh Càn Thiên Lôi Viêm, mở cái miệng to cắn một cái.

Mỗi khi nó cắn một cái, lực lượng căn nguyên bị đoạt lấy sẽ khôi phục rất nhiều.

Hai sinh linh kỳ quái, đang lấy loại phương thức đặc thù, cướp lấy sự tồn tại của đối phương, cần phải cắn nuốt lực lượng của đối phương, toàn cảnh chiến đấu có thể nói kinh thiên động địa.

Tuy nhiên, Dương Khai lại nhạy cảm phát hiện, sau lưng của Càn Thiên Lôi Viêm có tám đạo năng lượng xiềng xích màu vàng sáng rực rỡ, khóa lại thân thể của nó, giam cầm nó ở chỗ này.

Tám đạo xiềng xích đó, không sai biệt lắm với khí tức của pháp trận tám góc ở miệng núi lửa.

Xem ra, sự tồn tại của tám đạo xiềng xích đã hạn chế cực lớn thực lực của Càn Thiên Lôi Viêm, nếu không như thế, con chim lửa căn bản không phải đối thủ của nó.

Nghĩ tới chỗ này, Dương Khai cảm giác hoảng sợ sâu sắc.

Rất khó tưởng tượng, nếu như không có trận pháp trói buộc, Càn Thiên Lôi Viêm có thể phát huy ra thực lực dạng gì, Hư Vương lưỡng tầng cảnh, hay là Hư Vương tam tầng cảnh? Là người nào thi triển đại thần thông, trói buộc nó ở chỗ này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận