Vũ Luyện Điên Phong

Mấy ngày trước hắn chiến đấu với Dương Khai, bỗng nhiên Dương Khai vận dụng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, với năng lực của mình, hắn tự nhiên nhìn ra được dấu tích.

Ở trên U Hồn Đảo, không thể sử dụng thánh, cách duy nhất giải thích được hào quang năm màu này chính là công pháp luyện thể, công pháp luyện thể tu luyện ra lực lượng không xếp vào hàng thánh nguyên, tự nhiên không bị U Hồn Đảo hạn chế.

- Phải! Dương Khai không che giấu.

Sắc mặt lão già lập tức hiện ra vẻ nóng bỏng.

Công pháp luyện thể, nhìn khắp Tinh Vực cũng là thứ hiếm có, công pháp luyện thể cao thâm càng thêm ít thấy.

Nhưng không phải vì hiếm thấy, mà công pháp luyện thể sẽ trở nên quý giá.

Một là, tu luyện công pháp luyện thể rất khó khăn, ngay cả công pháp luyện thể bình thường, muốn tu luyện đến tầng thứ cực cao cũng chồng chất khó khăn. Hai là, cả đời võ giả không có nhiều công sức mà kiêm tu tinh lực cùng công pháp luyện thể.

Võ giả dựa vào thánh nguyên cùng lực lượng thần thức, cho nên ngay cả nhiều người biết lợi ích của thân thể mạnh mẽ, cũng không cách nào đi con đường kiêm tu.

Nhưng ở trên U Hồn Đảo thì khác.

Chỗ quỷ quái này không thể vận dụng thánh nguyên, lực lượng thần thức bị áp chế, tu luyện công pháp luyện thể mới là con đường sáng lạn của võ giả!

Vô số năm qua, vô số võ giả lưu lạc đến U Hồn Đảo, tự nhiên cũng có một chút công pháp luyện thể chảy vào, lão già này cũng tu luyện một bộ, nhưng là rất bình thường, chênh lệch trời đất với Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm của Dương Khai.

Sở dĩ Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm mạnh mẽ, nguyên nhân không vì bản thân công pháp, mà là nguyên liệu cần dùng khi tu luyện.

Lão già này tự cho rằng có thể lấy được công pháp luyện thể của Dương Khai, tuyệt đối sẽ làm thực lực của hắn tăng mạnh.

Cho nên hắn vừa nghe Dương Khai có công pháp luyện thể cao thâm, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Dù sao cũng là cường giả thực lực không kém, biết rõ thứ như công pháp không thể tùy tiện đòi lấy, lão già chỉ có thể đè nén khát vọng, không tự làm xấu mặt.

- Tự giới thiệu, lão phu Sa Hỗ! Lúc lão nói câu này, có một phần đắc ý, như là Dương Khai hẳn là phải nghe qua tên này.


Đáng tiếc, kết quả làm lão thất vọng, Dương Khai chỉ nhàn nhạt chắp tay: - Thì ra là Sa lão tiên sinh, tiểu tử Dương Khai!

Sa Hỗ nhíu mày, thử dò hỏi: - Ngươi chưa nghe qua tên lão phu?

Dương Khai cười ha ha: - Sa lão tiên sinh hẳn là xuất thân biển sâu?

Sa Hỗ gật đầu, bỗng hiểu được: - Ngươi đến từ đất liền?

- Đúng vậy!

Sa Hỗ bừng tỉnh, trên U Ám Tinh, võ giả biển sâu cùng đất liền là hai hệ thống, dù không đến mức không qua lại với nhau, nhưng cũng hiếm khi can thiệp vào lĩnh vực địa bàn của đối phương. Người đến từ đất liền, không biết danh tiếng cường giả biển sâu, vậy không có gì lạ.

Hiểu được điều này, sắc mặt Sa Hỗ giãn ra, khẽ cười: - Lão phu đến đây đã hơn 300 năm, năm đó lão phu là nhị điện chủ Hải Điện. Hiện tại tình hình Hải Điện thế nào rồi?

- Lão tiên sinh là nhị điện chủ Hải Điện? Lần này đến lượt Dương Khai ngạc nhiên. - Không giấu lão tiên sinh, ta đến từ Hải Điện Hà Quang Đảo gần đây, hiện tại Hải Điện coi như thực lực mạnh mẽ trong biển sâu, có thể nói là đứng đầu Nhân tộc, có thể ngang hàng với Hải Thần Cung.

Sa Hỗ lẳng lặng nghe, yên lòng: - Đám tiểu tử này coi như có bản lĩnh, không phá hỏng tổ nghiệp! Tiểu tử ngươi có giao tình với Hải Điện? Làm sao đi qua Hà Quang Đảo?

- Tình cờ đi ngang qua, nếu nói giao tình thì cũng không có. Dương Khai cười.

Có lẽ là vì thăm dò Hải Điện, thần sắc Sa Hỗ thả lỏng hơn, thấy Dương Khai cũng không hùng hổ bức người như những người trẻ tuổi khác, cũng rất hài lòng với hắn.

Hai người bỏ đi khó xử trong trận chiến trước đó, rất hợp ý trò chuyện.

Dương Khai cần biết tình hình U Hồn Đảo, Sa Hỗ thì muốn hỏi cục diện về Hải Điện hiện giờ, một hỏi một đáp, không khí rất hòa hợp.

Hồi lâu sau, hai người đều thu được tin tình báo mình cần.

Dương Khai nhíu mày, U Hồn Đảo này khắp nơi quỷ dị, là một không gian độc lập khép kín, căn bản không ai tìm được đường ra, Sa Hỗ năm xưa là đảo chủ U Hồn Đảo, cũng không cách nào rời khỏi đây.


Còn Minh Nguyệt, vốn là phó đảo chủ, thực lực không kém gì Sa Hỗ, nhưng không biết sao có một ngày thực lực Minh Nguyệt bỗng nhiên tăng mạnh, tranh quyền với Sa Hỗ. Kết quả tự nhiên là Sa Hỗ thất bại, bất đắc dĩ trốn khỏi U Hồn Đảo, trốn đến đảo nhỏ này.

Tính ra, đã là chuyện trăm năm trước.

Trăm năm qua, Sa Hỗ nhẫn nhục chịu đựng, chỉ hy vọng có một ngày đánh về U Hồn Đảo, báo thù năm đó.

Đáng tiếc, là thực lực của lão như đạt đến bình cảnh, không cách nào tăng lên, chỉ có kẹt lại ở đây.

May mà chỗ này cách U Hồn Đảo rất xa, người thường không thể đến được, năm đó Sa Hỗ chạy đến đây cũng đã cửu tử nhất sinh, Dương Khai xem như sinh linh có trí tuệ duy nhất mà lão gặp trong vòng trăm năm qua.

Mà không gian độc lập U Hồn Đảo này lớn cỡ nào, ngay cả Sa Hỗ cũng không trả lời được, lão đã từng rời đảo nhỏ này ra ngoài thăm dò, nhưng càng đi sâu vào thì gặp thú biển càng mạnh mẽ, ngay cả lão cũng không phải đối thủ, bất đắc dĩ đành phải lui về.

- Thật không có cách nào rời U Hồn Đảo? Dương Khai cau mày.

- Có lẽ có, chỉ là lão phu không tìm được. Sa Hỗ lắc đầu. - Tối thiểu, ở chỗ này không tìm được.

- Ý của lão tiên sinh là...

Sa Hỗ nhíu mày, trầm ngâm một hồi rồi nói: - Đây là suy đoán của lão phu, rốt cuộc có đúng không, lão phu cũng không dám chắc.

- Tiền bối cứ nói.

- Nếu chỗ này có đường ra, vậy thì U Hồn Đảo là manh mối duy nhất, nơi đó có một chỗ rất kỳ quái, năm đó lão phu muốn thăm dò, nhưng không cách nào đi vào. Sa Hỗ từ từ nói.

Dương Khai khẽ động.

Sa Hỗ cười nói: - Nếu hai chúng ta liên thủ, có lẽ sẽ cướp được U Hồn Đảo, nhưng đó chỉ là một loại khả năng mà thôi. Năm đó Minh Nguyệt mạnh hơn ta, giờ đã qua trăm năm, ta không biết hiện tại hắn mạnh đến cỡ nào, có thể chúng ta đi qua cũng chỉ chui đầu vào lưới.

Dương Khai không nói gì.


Minh Nguyệt mạnh cỡ nào, hắn không quan tâm, đánh một trận với Sa Hỗ, hắn không dùng hết sức, huống gì trong tay hắn còn có đòn sát thủ như Thạch Khổi Tiểu Tiểu!

Chỉ riêng lực lượng, trong thiên hạ này còn ai mạnh mẽ hơn Tiểu Tiểu?

Chỉ cần Tiểu Tiểu ra tay, không ai trên U Hồn Đảo là đối thủ của nó!

Hắn đang cân nhắc tính chân thật mà Sa Hỗ nói, tuy rằng tính tình lão già này cũng được, nhưng trời mới biết lão ta có phải đang mượn mình đạt tới mục đích. Đến lúc đó đừng bị lão gài mình, vậy thì mất nhiều hơn được.

Dương Khai tình nguyện lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng không muốn gặp họa rồi mới hối hận.

Thấy Dương Khai không nói gì, Sa Hỗ hợp thời chuyển đề tài: - Vừa rồi ngươi đang nghiên cứu Hồn Thiên Liên cùng Hồn Thiên đan?

Dương Khai hồi thần lại, gật đầu: - Phải, vật này là đặc sản trên U Hồn Đảo?

- Không sai, ở bên ngoài không cách nào tìm được Hồn Thiên Liên, chỉ có U Hồn Đảo mới sản xuất ra. Võ giả gặp nạn đến đây, đều dùng Hồn Thiên đan tăng cường thực lực, đáng tiếc là lão phu không biết luyện đan, dùng Hồn Thiên Liên cũng không có ích gì. Bằng không, ngươi cho rằng lão phu sẽ để lại nhiều Hồn Thiên Liên như vậy ở trong hồ?

Nói tới đây, sắc mặt Sa Hỗ tràn đầy đau đớn.

Ngàn đóa Hồn Thiên Liên! Toàn bộ U Hồn Đảo, mấy ngàn võ giả bôn ba nhiều năm, cũng chưa chắc tìm được nhiều như thế. Nhưng bây giờ, toàn bộ đều lọt vào nhẫn không gian của Dương Khai.

Đột nhiên Dương Khai hỏi: - Sa lão tiên sinh có đan phương Hồn Thiên đan chứ?

- Tự nhiên là có. Sa Hỗ cười khẽ, kiêu ngạo nói: - Tốt xấu gì năm đó lão phu cũng là đảo chủ U Hồn Đảo, thứ đan phương này...

Đang nói, ánh mắt Sa Hỗ bỗng sáng lên, chỉ vào Dương Khai run rẩy hỏi: - Ngươi là luyện đan sư?

Nếu như Dương Khai không phải luyện đan sư, vậy không cần phải đi hỏi chuyện đan phương.

Lão nhìn Dương Khai, ánh mắt nóng rực, như đang nhìn bảo tàng kinh người.

Dương Khai cười cười: - Coi như vậy!

- Ngươi quả thật là luyện đan sư? Sa Hỗ lập tức đứng lên.

Dương Khai lại gật đầu.


Sa Hỗ ngẩn ra, rồi cười to: - Trời không phụ ta! Trời không phụ ta! Tốt tốt tốt, quả thật quá tốt!

Những năm qua sở dĩ thực lực của lão dừng lại không tăng, chính là vì không có Hồn Thiên đan, trực tiếp dùng Hồn Thiên Liên thì không có tác dụng với lão, chỉ có luyện chế thành đan, mới phát huy ra công hiệu.

Cho nên biết được Dương Khai là luyện đan sư, Sa Hỗ mới hưng phấn như thế, đến mức thất thố.

Nhưng lão nhanh chóng cau mày, nhìn qua Dương Khai, thở dài.

- Sao vậy? Dương Khai không hiểu, mới nãy Sa Hỗ mừng rỡ như trẻ con, ngay sau đó lại trở nên tuyệt vọng, tương phản quá lớn.

- Cho dù ngươi là luyện đan sư, không có địa hỏa, ngươi cũng không thể luyện đan! Sắc mặt Sa Hỗ suy sụp, lại ngồi xuống. - Luyện đan sư trên U Hồn Đảo cực kỳ hiếm thấy, mầy chục triệu người, cũng chỉ có 4-5 vị luyện đan sư mà thôi. Trình độ những luyện đan sư này không đều, nhưng bọn họ muốn luyện đan, nhất định phải mượn địa hỏa trên U Hồn Đảo mới được, chỗ chúng ta không có địa hỏa mà dùng.

- Ta không cần địa hỏa! Dương Khai cười to.

- Nói bậy! Sa Hỗ trào phúng. - Nào có luyện đan sư không cần địa hỏa để luyện đan, có lẽ ở bên ngoài còn được, nhưng trong này không thể vận dụng thánh nguyên, chỉ có thể dựa vào địa hỏa.... Sặc...

Sa Hỗ đang nói, liền tắt tiếng.

Bởi vì lão cảm nhận rõ ràng, trong người Dương Khai trào ra lực lượng nóng rực, đó không phải lực lượng thánh nguyên, mà là lực thần thức!

- Thần thức hỏa? Sắc mặt Sa Hỗ đại biến.

Dương Khai cười vô hại.

Cho dù là ở thế giới bên ngoài, hắn luyện chế đan dược cũng không cần vận dụng thánh nguyên, bởi vì hắn luôn vận dụng thần thức hỏa.

Huống chi, trong tay hắn còn có chim lửa, từ khi dung hợp Càn Thiên Lôi Viêm ở Hỏa Diệu Tông, chim lửa đã tiến hóa ra linh trí hoàn chỉnh, có thể hóa hình người, dung hợp bí bảo lò luyện đan bổn mạng.

Bản thân nó chính là địa hỏa tốt nhất!

Còn không, Dương Khai có thể vào Huyền Giới Châu luyện đan, Huyền Giới Châu cũng là tự thành một giới, ở trong đó, thánh nguyên không bị hạn chế.

Có đủ ưu thế, làm hắn không cần lo chuyện luyện đan, nhưng những điều này, không cần phải bại lộ ở trước mặt Sa Hỗ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận