Vũ Luyện Điên Phong

Những lổ thủng này, thế nhưng tất cả đều giống với sự tồn tại của khe nứt không gian, hơn nữa vẫn luôn tồn tại ở chỗ này, chỉ có điều lúc bình thường không ai phát hiện ra, chỉ có Tinh Đế Lệnh, mới có thể đem nó kích phát ra. Mà hình dáng của lỗ thủng, cũng giống với hình dáng của Tinh Đế Lệnh.

Trong hư không, tổng cộng có chín lỗ thủng, giữa chúng đều tồn tại một loại liên hệ vi diệu mà huyền ảo, hình dáng chín lệnh bài này từ đầu đến cuối nối kết lại tạo thành một trận pháp khiến Dương Khai xem không hiểu! Chín là con số tận cùng, mà Dương Viêm cũng đã từng nói qua với Dương Khai, năm đó nàng thời kì toàn thịnh, tổng cộng chế tạo ra chín tấm Tinh Đế Lệnh, nếu có thể đem chín tấm Tinh Đế Lệnh này gom đủ toàn bộ, thì sẽ tiết lộ ra một bí mật động trời. Bí mật động trời này rốt cuộc là cái gì, Dương Viêm không có nói rõ. Nhưng hiển nhiên có quan hệ cùng một màn trước mắt này.

Dương Khai nét mặt như có điều suy nghĩ, đem những điều nghe thấy trước đây liên hệ lại với nhau, nhưng vẫn không cách nào suy đoán ra dụng ý của Dương Viêm.

U Hồn Đảo tuyệt đối có quan hệ với Dương Viêm, điểm này là không cần phải nói, nếu không ở đây cũng sẽ không xuất hiện khe nứt không gian hình dạng chín tấm lệnh bài, sẽ không xuất hiện tổng số lỗ thủng giống với số lượng Tinh Đế Lệnh. Trong lúc Dương Khai thất thần, một tấm Tinh Đế Lệnh đã bay vào trong một lỗ thủng, vừa vặn đem lỗ thủng ki phủ kín, không lưu lại chút khe hở nào, dường như khe nứt không gian kia được Tinh Đế Lệnh lấp kín.

Trầm tư một lát, Dương Khai lật cổ tay, trong lòng bàn tay lại xuất hiện bốn tâm Tinh Đế Lệnh. Bốn tấm Tinh Đế Lệnh này là sau khi Dương Khai tự mình đi vào Tinh Vực, mười mấy năm này có cơ duyên may mắn thu hoạch được. Trong đó có một tấm là Quỷ Tổ tặng, cũng là tấm Tinh Đế Lệnh duy nhất phong ấn Đại Đế thần thông.

Nhưng lúc đại chiến với Lạc Hải ở Xích Lan Tinh, bị Dương Khai giải khai phong ấn, mượn uy Tinh Đế Lệnh, giết chết Lạc Hải.

Mặc dù phong ấn không còn, nhưng vẫn bảo quản Tinh Đế Lệnh. Tấm thứ hai là năm đó Dương Khai lần đầu tiên tiến vào Lưu Viêm Sa Địa tu luyện, có được ở lầu các tầng thứ sáu. Tấm thứ ba vốn dĩ là của Diệp Tích Quân, sau này gián tiếp đến tay Dương Khai. Tấm thứ tư là đạt được từ tế đài Tinh Đế Sơn. Tính đến ngày hôm nay Tinh Đế Lệnh có được trên tay Dương Khai tổng cộng đã có năm tấm. Trong bốn tấm còn lại, Dương Khai chỉ biết Hằng La Thương Hội có một tấm, ba tấm còn lại thì không rõ tung tích.

Bốn tấm Tinh Đế Lệnh sau khi được lấy ra. Quả nhiên cũng giống như vừa rồi, muốn thoát khỏi sự khống chế trong tay Dương Khai, Dương Khai cũng bất động thanh sắc, mặc cho chúng nó bay múa ra ngoài. Không ngoài dự đoán, bốn tấm Tinh Đế Lệnh này sau khi vẽ một vòng cung trên không trung. Đều tự tương khảm vào trong hư không. Lấp kín những lỗ thủng tồn tại kia. Ngay sau đó, năm tấm Tinh Đế Lệnh nhất tề toát ra tia sáng, một cỗ lực lượng huyền diệu chí cực từ trong Tinh Đế Lệnh thoải mái đi ra, bao phủ lấy Dương Khai. Thánh nguyên lực trầm tịch đã lâu. Như vỡ đê, chảy ầm ầm trong huyết nhục và kinh mạch của Dương Khai, truyền ra uy thế kinh người.

Cảm nhận được lực lượng quay trở lại, Dương Khai hít sâu một hơi, tâm thần sảng khoái. Chuyện cho tới bây giờ, hắn coi như là đã hiểu rõ, chính vì trên tay có một tấm Tinh Đế Lệnh, Minh Nguyệt mới có thể vận dụng thánh nguyên lực, đánh Sa Hỗ trở tay không kịp mà người khác không thể. Giống như bộ dạng hắn bây giờ. Cũng không biết Minh Nguyệt vốn là rốt cuộc có Tinh Đế Lệnh, hay là trong lúc vô tình ở chỗ này phát hiện ra.

Minh Nguyệt đã chết, những chuyện này không cách nào tìm tòi nghiên cứu. Thân hình Dương Khai như phi lao, đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhắm nhìn hư không, ánh mắt thâm thúy. Ý niệm của hắn xuyên qua hư không, dò xét hướng về phía xa vô cùng.


Hắn mơ hồ đã nhận ra, ở phía sau hư không này, ẩn chứa một thế giới rộng lớn hơn! Thế giới này đặc sắc hơn xa so với Tinh Vực của mình, ở đó có nhiều võ giả cường đại hơn, nhiều lực pháp chế kinh khủng hơn. Dương Khai như đi vào cõi thần tiên, thật lâu khộng có cách nào tỉnh lại.

Hắn muốn nhìn một chút, thế giới này rốt cuộc như thế nào, nhưng cho dù hắn có nỗ lực thế nào đi nữa, cũng nhìn không rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm nhận được hồn niệm của mình đang ở trong một thông đạo, không ngừng đi tới, đi tới, dường như vĩnh viễn không có bờ bến. Bên ngoài khe núi, Sa Hỗ chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng hướng phía trước ngắm nhìn.

Hắn không biết Dương Khai vào bên trong đó vì chuyện gì, nhưng tự hắn đi vào trong đó, đã qua một tháng, U Hồn Đảo ngày hôn nay đã vì hắn khống chế triệt để, tất cả các võ giả năm nó nhằm vào hắn, toàn bộ đều bị giết chết, võ giả còn lại, cũng đã nguyện trung thành hắn.

Sa Hỗ lại một lần nữa trở thành đảo chủ U Hồn Đảo! Bàng Chấn, Thiên Mạch và Thương Ngao nắm tay nhau mà đến. Thương Ngao cũng chưa chết, chỉ là bị Minh Nguyệt giam cầm, chịu đựng một chút hành hạ mà thôi, đang trong tình huống không có phục dụng Hồn Thiên Đan, Thương Ngao đều có thể phát huy chiến lực cực kỳ không tầm thường, có thể tưởng tượng được, nếu hắn uống Hồn Thiên Đan còn có thể đạt đến trình độ mạnh thế nào.

Thủ hạ có tiềm lực như vậy, Minh Nguyệt đương nhiên không nỡ giết, chủ ý là giam cầm hắn một thời gian, từ từ mài mòn tính tình của hắn, lại nghĩ biện pháp thu phục, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được đến ngày đó. Sau khi Minh Nguyệt chết, Thương Ngao liền được Thiên Mạch cứu ra.

Lúc này ba người dựa gần một chút, chỗ lối vào khe núi, Thạch Khôi trên vai đang khiêng Hám Thiên Trụ và linh khí hóa thành hình người thoạt nhìn vô cùng diễm lệ Lưu Viêm liền cảnh giác nhìn sang. Ba người trong nháy mắt liền bị thần niệm của Thạch Khôi và Lưu Viêm khóa lại, trong khoảnh khắc thân thể cứng ngắc, không dám chống cự.

- Hai vị, bọn họ không có ác ý, không cần căng thẳng.

Sa Hỗ khóe miệng giật nhẹ, vội vàng ôm quyền. Con ngươi Thạch Khôi xoay tròn, bất vi sở động, thân thể vẫn như cũ nghiêng về phía trước, vẫn duy trì tư thế tùy thời xuất thủ công kích, nhưng thật ra Lưu Viêm linh trí hơi cao, lạnh lùng liếc Sa Hỗ một cái, thu liễm địch ý.

Sa Hỗ một trận xấu hổ. Nhớ năm đó hắn cũng coi là cường giả số một số hai trên Vô Ưu Hải, lưu lạc đến U Hồn Đảo 300 năm, tuy rằng vẫn không thể vận dụng thánh nguyên, nhưng thân thể trải qua tu luyện Hồn Thiên Đan, hắn tin tưởng mình so với năm đó chỉ mạnh không yếu, nhưng là như vậy, hắn cũng không so sánh được với hai thủ hạ này của Dương Khai.


Người đầu đá kia không cần nói, vừa nhìn đã biết là gia hỏa lực đại vô cùng, ở dưới tình huống không thể vận dụng thánh nguyên, mười Sa Hỗ công lại cũng không nhất định có thể đấu sức với nó. Nữ tử diễm lệ kia lại càng không được, trong cơ thể chảy xuôi Lôi Hỏa hai loại lực lượng cuồng bạo, khí thế bức người, áp lực cho Sa Hỗ còn muốn mạnh hơn Thạch Khôi. Đối diện với nữ tử này, Sa Hỗ liền như đối mặt với một Hư Vương Cảnh – mặc dù hắn cũng không rõ Hư Vương Cảnh rốt cuộc mạnh mẽ thế nào.

Trấn an Thạch Khổi và Lưu Viêm một chút, Sa Hỗ lúc này mới quay đầu lại nhìn mấy người Bàng Chấn hỏi:

- Chuyện gì?

- Thương Ngao và Thiên Mạch thống lĩnh muốn đến đây nói một tiếng cảm ơn với Dương tông chủ. Bàng Chấn cung kính đáp.

- Nên như thế. Sa Hỗ gật gật đầu.

Nhìn về phía Thiên Mạch và Thương Ngao cười khổ nói:

- Nhưng hiện tại sợ là không được, các ngươi cũng thấy rồi đấy, bất kì ai cũng không cách nào đi qua nơi này, các ngươi chỉ có thể đợi Dương Khai tự mình đi ra. -Chúng ta đợi được. Thương Ngao hừ lạnh một tiếng.

Khi biết lần này mình có thể thoát khỏi khó khăn, trên căn bản là công lao của Dương Khai, Thương Ngao đã nghĩ giáp mặt nói lời cảm ơn, về phần Sa Hỗ cũng xuất ra không ít lực, Thương Ngao lại không coi ra gì. Giữa Hải Điện và Hải Thần Cung, ân oán xích mích rất sâu.

Cũng không phải một sớm một chiều có thể dễ dàng hóa giải. Sa Hỗ hiển nhiên cũng biết điều này. Đối với sự lãnh đạm của Thương Ngao cũng không thèm để ý, ngược lại còn hăng hái hỏi:


- Đúng rồi, lão phu mấy ngày nay quá bận rộn chuyện của U Hồn Đảo, cũng không có thời gian hỏi thăm. Bàng Chấn. Dương Khai rốt cuộc có lai lịch gì?

Nghe hắn hỏi vậy. Thương Ngao và Thiên Mạch cũng không khỏi lộ ra thần sắc hứng thú. Cường giả từ trước đến nay chỉ tôn kính kẻ mạnh, Thiên Mạch và Thương Ngao ở Hải tộc đều là nhân vật cấp bậc thống lĩnh, quyền cao chức trọng. Thực lực xuất sắc, nhưng là so sánh với Dương Khai, hai người phát hiện mình căn bản chẳng là gì.

Ở lâu dưới đáy biển, đối với chuyện trong lục địa hắn cũng không hiểu nhiều lắm, thậm chí không bằng Bàng Chấn, bọn họ tự nhiên cũng rất hiếu kì lai lịch của Dương Khai.

- Dương tông chủ…là chủ của Lăng Tiêu Tông!

Bàng Chấn nghĩ một chút, thần sắc nghiêm túc trả lời. -Lăng Tiêu Tông?

Sa Hỗ kinh ngạc,

- Lão phu sao lại chưa nghe nói qua cái tông môn này?

Bàng Chấn cười khổ:

- 300 năm trước sư thúc mất tích, tự nhiên là không thể nào nghe nói, Lăng Tiêu Tông này, lập tông mới chỉ có 15 năm thôi.

- 15 năm…nội tình cũng không phải sâu.

Sa Hỗ khẽ cười một tiếng:


- Nhưng có người tài như Dương Khai, chỉ cần có thời gian, tuyệt đối có thể ngồi ngang hàng với Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông.

- Sư thúc…

Bàng Chấn bộ dạng dở khóc dở cười: -Lôi Đài Tông và Chiến Thiên Minh đã là lịch sử.

- Bọn họ bị diệt? Sa Hỗ thần sắc chấn động, cả kinh kêu lên.

- Ân, chính là bị Dương tông chủ Lăng Tiêu Tông tiêu diệt! Sa Hỗ hít ngược một hơi khí lạnh, Thiên Mạch và Thương Ngao liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt nhau. Thiên Mạch và Thương Ngao tuy rằng không hiểu rõ thế cục trong nội lục, nhưng danh tiếng Lôi Đài Tông và Chiến Thiên Minh bọn họ ít nhiều cũng nghe qua, đây chính là đại thế lực xưng bá trong nội lục U Ám Tinh hơn mấy ngàn vạn năm!

- Tinh Đế Sơn cũng bị hắn diệt rồi! Bàng Chấn lại ném ra một tin tức kinh người. -Cải gì? Lần này Sa Hỗ hoàn toàn khiếp sợ, -Ngay cả Tinh Đế Sơn cũng bị hắn tiêu diệt? -Cũng không hẳn là nói như vậy, bởi vì đại bộ phận cường giả Tinh Đế Sơn, đều đã bị Dương tông chủ thu nạp đến Lăng Tiêu Tông rồi, giờ này Lăng Tiêu Tông, được coi là tông môn mạnh nhất trên U Ám Tinh!

- So với Hải Điện ta thì thế nào? Sa Hỗ gấp giọng hỏi.

- Sợ là có chỗ không bằng. Bàng Chấn nói thật, Nhưng bởi vì chúng ta và Lăng Tiêu Tông lần lượt là sâu dưới đáy biển và nội lục, lại không có qua lại gì. Hơn nữa, tổng đà Lăng Tiêu Tông tọa lạc bên trong Lưu Viêm Sa Địa, ở đó gần như có thể nói là phòng thủ kiên cố, không ai có thể công phá.

Sa Hỗ nháy mắt ngây ngốc! Lưu Viêm Sa Địa, hắn tự nhiên là biết, đấy chính là một trong những cấm địa của U Ám Tinh, lúc bình thường căn bản không ai có thể đi vào trong đó, không ngờ Lăng Tiêu Tông đem tổng đà thiết laoaj ở bên trong, đây là làm như thế nào mà được? Chẳng những Sa Hỗ trố mắt líu lưỡi, Thiên Mạch và Thương Ngao cũng đều là một bộ dạng trợn mắt há mồm, biểu tình không dám tin tưởng.

Bàng Chấn thức thời không nói gì thêm, hắn có thể được sự chấn động trong lòng Sa Hỗ cùng hai vị thống lĩnh Hải tộc này. Bất kì cường giả nào trên U Ám Tinh khi nghe thấy tin tức chưa từng chấn động? Năm đó khi những tình báo này truyền tin đến đáy biển, Hải Điện cũng hoàn toàn bị khiếp sợ một phen, mấy vị điện chủ cơ hồ là ăn không ngon ngủ không yên, e sợ Dương Khai dã tâm bành trước, đem nanh vuốt đưa tới Vô Ưu Hải.

Nhưng sự thật chứng minh, Dương Khai cũng không có quyết định này, đã nhiều năm qua, mấy vị điện chủ Hải Điện mời từ từ an tâm lại. Trước đó vài ngày, trên Hà Quang Đảo, Dương Khai đưa ra ý muốn tiến hành giao dịch với Hải Điện, hỗ trợ lẫn nhau, mấy vị điện chủ kia cũng chỉ vì e sợ không rõ dụng ý của Dương Khai, mới trì hoãn chưa đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận